Độc Thần

Chương 191: Hỏa Diệm Lĩnh Vực



Tuy bốn người bọn họ che tay nhưng dáng người bọn họ quá khổng lồ, ở dưới có thể nhìn qua khe tay họ thấy được cái mặt xanh của bọn họ càng thêm xanh, và nhăn nhó.

- To gan, dám đả thương bổn tộc trưởng, các trưởng lão nghe lệnh, dàn trận.

Trung niên tộc trưởng mặt đầy tức giận, một chiêu vừa rồi ba trưởng lão đều bị thương vũ khí cũng bị hủy. Tuy rằng hắn chưa bị thương nặng gì cũng may vũ khí của hắn được tổ thụ ban cho nếu không thì cũng bị hủy như những người khác.

- Tộc trưởng, thực sự phải xuất ra chiêu đó sao?

Ba trưởng lão nghe vậy đều giật mình, trong lòng kinh hoảng, giọng nói ồm ồm vang lên. Trong giọng điệu của bọn họ thì dường như rất kiêng kỵ với chiêu sắp phát ra này.

- Các vị trưởng lão. Đây là kẻ đã sát hại Lặc nhi, trên người chúng lại còn phát ra ánh sáng, chúng chính là khắc tinh của tộc nhân chúng ta. Nếu không diệt sát chúng thì sẽ là đại họa của tộc ta.

Thấy ba người vẫn có chút lưỡng lự hắn tiếp tục nói:

- Các vị tộc trưởng, vũ khí của các vị bị hủy, các vị không thấy vũ khí trong tay sinh vật kia phát ra hỏa diệm sao? Đây quả thực là bảo bối, nếu như chúng ta đạt được nó thì tộc ta sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Ánh mắt bốn người nhìn chằm chằm thanh kiếm kia của Đỗ lão. Trong nội tâm họ cho rằng thanh kiếm này là bảo vật, tự nó có thể phát ra hỏa diệm nhưng bọn họ lại không biết rằng đó chỉ là một thanh vũ khí Trung Phẩm của nhân loại thôi.

- Được, tộc trưởng, chúng ta đồng ý.

Tham lam lấn át ý chí, thù hận cũng mất đi sự tỉnh táo. Xuất ra một chiêu kia bọn họ phải mất đi năm năm tuổi thọ và còn ảnh hưởng tới những cây đại thụ tại U Lâm nhưng bọn họ vẫn quyết tâm làm tới cùng.

- Tất cả nghe lệnh, dàn trận.

Lời vừa dứt bỗng nhiên bốn người chia ra bốn hướng đông tây nam bắc đứng vây Đỗ lão lại.

Uỳnh.

Linh lực màu xanh nhạt tràn ra, sau đó nổ tung, không khí bạo động, đất đá bay lên cuồn cuộn, lá cây rụng đầy trời. Bốn người một hành động cùng đưa tay nện vào ngực mình một cái, thổ ra một ngụm máu xanh, ngụm máu xanh này bắn thẳng lên một gốc đại thụ gần đó nhất, sau đó bốn người tay hoa lên, miệng lẩm bẩm cái gì đó.

Chỉ mấy hơi thở sau trên người bọn họ xuất hiện một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ, luồng khí tức này cũng không phải là của bọn họ mà nó được hình thành từ rất nhiều yếu tố. Từ đất, từ đá, từ lá cây, từ đại thụ. Đúng vậy, khi ngụm máu xanh phun lên đại thụ thì máu tươi biến mất, đại thụ cũng không lay động gì mà chỉ phát ra tiếng rì rào giống như đang hô ứng điều gì.

Mà chỉ một lát sau thì có vô số gốc đại thụ khác cũng hô ứng sau đó từ trên người nó xuất hiện một tia sáng xanh nhạt, những tia sáng xanh nhạt này từ gốc đại thụ xa truyền vào gốc đại thụ gần hơn, cứ như thế chúng chuyền tới gốc đại thụ hút máu. Mà từ trên gốc đại thụ đó lại xuất hiện chùm sáng xanh, gồm rất nhiều tia sáng xanh. Sau đó chùm sáng xanh này đột nhiên bắn lên mỗi người tương ứng phun ra máu tươi.

Bốn người vừa nhận được cỗ lực lượng từ chùm sáng xanh này bỗng nhiên sắc mặt trở nên khó coi cực kỳ, cơ mặt vặn vẹo, xương cốt kêu lên răng rắc, ngay cả vết thương lúc trước bị kiếm khí chém lên cũng từ từ khép lại sau đó biến mất. Nhưng từ trên người bọn họ tỏa ra khí tức cực kỳ cuồng bạo, mà luồng khí tức này không ngừng tăng lên. Khí tức tỏa ra khiến cho không khí vặn vẹo, đất đá nổ tung, Đỗ lão biến sắc hô:



- Linh Thánh Hạ Giai. Không phải, còn chưa đạt tới Linh Thánh Hạ Giai nhưng cũng không kém hơn là bao.

Đỗ lão không biết nhóm người này có tu luyện linh lực không, cũng như không biết họ tu luyện linh lực gì. Nhưng từ khí tức trên khiến cho lão nhận định nó gần đạt tới Linh Thánh Hạ Giai thì không phải chuyện bình thường nữa. Lúc trước giao chiến lão chỉ xuất ra có hai thành thực lực, một là không muốn gây thêm phiền phức, hai là để cho Độc Nhĩ Kha thấy được chiêu thức lão đánh ra.

Sự tình này kéo dài đúng hai mươi hô hấp thì dừng lại, sau đó những gốc đại thụ quanh đó bỗng nhiên héo rũ, rồi chết khô, lá cây thi nhau rơi xuống như mưa, chẳng mấy chốc đã phủ đầy mặt đất dày hơn thước. Nhưng chỉ trong chốc lát những lá cây này bỗng nhiên xoay tròn, chúng xoay tròn quanh thân bốn gã chằn tinh. Tốc độ xoay tròn của nó lúc đầu hơi chậm nhưng sau đó nhanh dần lên rồi cực kỳ nhanh dần dần tạo thành một cơn lốc rộng hơn ba thước, lá cây, bụi đất gần đó tất cả đều bị cuốn vào.

- Giết.

Nam tử chằn tộc trưởng quát lên một tiếng. Sau đó bốn người đống loạt vung tay ra. Cơn lốc quanh người bọn họ bỗng nhiên hướng thẳng tới Đỗ lão quét tới. Từng lá cây giống như có sinh mệnh vậy manh theo lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ xoay cực kỳ nhanh, giống như hàng ngàn hàng vạn con dao nam sắc bến quét tới Đỗ lão.

Đỗ lão nhìn bốn cơn lốc kia quét tới, không những không sợ hãi mà chỉ cười nhạt một tiếng.

- Còn chưa tới Linh Thánh thì cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi. Xem ra phá chiêu của các ngươi đây.

- Hỏa diệm lĩnh vực.

Tay vừa vung ra thì trên người Đỗ lão xuất hiện một tầng sáng đỏ, tầng sáng này bao quanh người lão, sau đó nhanh chóng bành trướng lên chỉ chốc lát đã lan ra một thước, nhưng nó vẫn không ngừng tiếp tục lớn ra. Hai thước, ba thước... năm thước, đúng năm thước thì mới dừng lại.

Tầng sáng đỏ này không ngờ đều là kết tinh của hỏa, mà không phải hỏa bình thường mà là hỏa diệm, từ nó không phát ra bất cứ sức nóng nào, giống như vô hại nhưng chỉ khi bước vào trong nó thì mới biết được sự khủng khiếp của nó. Tầng hỏa diệm này theo lời Đỗ lão chính là Hỏa Diệm lĩnh vực, nó không lớn lắm mà chỉ tạo thành một vòng tròn bán kính năm thước xung quanh Đỗ lão mà thôi nhưng nó có thể đốt cháy vạn vật.

Chỉ trong chớp mắt bốn cái lốc xoáy đã phá không tiến vào phạm vi Hỏa Diệm Lĩnh vực. Khi nó vừa tiến vào Hỏa Diệm Lĩnh vực thì nó hơi rung lên một tí, nhưng chỉ chớp mắt là ổn định hẳn. Sau đó Độc Nhĩ Kha thấy được bốn dòng lốc xoáy kia bỗng nhiên ngừng hẳn, không thể tiến thêm được, dù chỉ một chút. Còn những lá cây đang xoay chuyển cũng ngừng hẳn, sau đó bị thiêu rụi thành hư vô. Tất cả điều này chỉ diễn ra trong mấy hô hấp, toàn bộ bốn lốc xoáy bị đốt thành hư vô.

ộc...

Khi lốc xoay đột nhiên biến mất thì bốn gã chằn tinh đều ộc ra một bãi máu tươi màu xanh hơi đậm. Không ngờ bốn bãi máu tươi này lại bắn thẳng vào Hỏa Diệm lĩnh vực, nhưng kết cục của chúng cũng bị Hỏa diệm lĩnh vực đốt thành hư vô. Sắc mặt bốn gã đều cực kỳ khó coi. Có phẫn nộ, có kinh hoảng, có chút khó tin.

- Không thể nào? Tại sao trên người sinh vật kia lại có thể phát ra hỏa diệm. Không thể nào? Rốt cuộc sinh vật này là gì? Đúng rồi, chúng là quái vật. Chạy mau...

Trung niên nam tử càng nói khuôn mặt càng khó coi, sau đó giống như hoảng sợ hô lên một tiếng chạy, ba tên trưởng lão chằn tinh nghe vậy cũng phóng đi chạy mất.

- Rầm...

Bốn gã chằn tinh quay người chạy mất dép, dáng người khổng lồ phóng như bay về phía xa, chỉ là mỗi bước chân của chúng nện xuống nền đất vang lên tiếng rầm rầm, nào đâu có còn sự tiêu sái khi như lúc mới đến.

Những cặp mắt trong tối kia cũng trố mắt, trước giờ trong mắt bọn họ tộc trưởng và trưởng lão đều là những người cao cao tại thượng, giống như thần phật không thể với tới. Vậy mà bây giờ hợp lực tấn công sinh vật kỳ lạ kia, không những không đánh được người ta, không những thế ngay cả góc áo cũng không động được vào vậy mà ngược lại bị sinh vật đó đánh cho chạy chối chết. Miệng còn kêu sinh vật này là quái vật nữa chứ.



Nhưng nhìn kỹ lại thì quả thật sinh vật này có chút giống quái vật trong lời kể của các bô lão trong tộc. Bộ dạng của nó chưa bao giờ thấy qua, lại có vũ khí phát ra hỏa diệm, không những thế mà trên người nó cũng phát ra hỏa diệm, lại cực kỳ mạnh mẽ. Đã vậy quái vật xuất hiện liền một lúc có hai con.

Nghĩ tới đó bọn họ cũng sợ bạt vía chạy mất dép nào còn dám ở lại nữa. Tộc trưởng và các trưởng lão còn không đánh được nữa là họ, nếu để hai con quái vật này phát hiện thì bọn họ phải đi gặp chằn tổ rồi.

Đồng thời kinh ngạc còn có Đỗ lão và Độc Nhĩ Kha. Đỗ lão thì kinh ngạc khi không đang đánh thì bốn gã chằn tinh kia bỏ chạy, đã thế còn hét to hoảng hốt, ánh mắt nhìn lão giống như nhìn thấy quái vật vậy.

Còn Độc Nhĩ Kha thì trong lòng rúng động, tim đập thình thịch, đây là lần đầu hắn thấy được bản lĩnh của Đỗ lão. Phải nói là thực lực của Đỗ lão đã khiến cho hắn nhớ mãi không quên. Đây là bản lĩnh gì? Hủy thiên diệt địa? Không đến nỗi như vậy nhưng mà diệt một tòa thành thì cũng được. Độc Nhĩ Kha biết Đỗ lão còn chưa xuất ra hết toàn bộ thực lực. Hắn kinh sợ nhất chính là ngọn hỏa diệm kia, đó là hỏa diệm gì? Không ngờ đất đá đều bị nó đốt thành hư vô, cái gì lọt vào cũng không thoát khỏi kết cục đó.

Hắn cứ thế há ngoác miệng ra mà nhìn lão. Nhất thời còn chưa biết nói gì? Hay có động tác gì?

Nhìn biểu tình của Độc Nhĩ Kha Đỗ lão chỉ cười nhạt một tiếng, lắc lắc đầu, sau đó tiến lại vỗ vai hắn một cái rồi nói.

- Còn không đi? Chẳng nhẽ tiểu tử ngươi còn muốn ở lại đây?

Nói rồi lão lại bước đi, còn Độc Nhĩ Kha bị làm cho giật mình tỉnh lại, thầm trách mình thất thố, hắn vội vàng thu hồi Dạ Minh châu rồi chạy theo Đỗ lão.

- Đỗ gia gia, vừa rồi đoàn ánh sáng màu đỏ bao quanh thân thể người là cái gì thế?

- Gì mà là ánh sáng. Đó là hỏa diệm, còn khu vực hỏa diệm đó gọi là lĩnh vực.

Đỗ lão đáp.

- Lĩnh vực? Đỗ gia gia, lĩnh vực là gì thế?

Độc Nhĩ Kha như đứa bé mới lớn tíu tít bám theo chân cha nó hỏi về mọi thứ vậy.

- Cái này người không nên biết, khi nào tu vi của ngươi đủ cao thì cũng sẽ có.

Đỗ lão vẫn một mực làm bộ thần thần bí bí, luôn lảnh tránh câu hỏi của Độc Nhĩ Kha.

Trong lòng Độc Nhĩ Kha thất vọng, miệng lầm bầm:

- Không biết thì không biết vậy, có gì hay đâu chứ.

- Đỗ gia gia, vậy tu vi của ngươi là gì? Người nói tu vi đủ cao sẽ có cái kia, vậy nó là tu vi gì?