Độc Sủng Vương Phi - Vương Phi Bí Ẩn

Chương 34



"Không cần, ta chỉ cưới nàng." Lăng Dạ Vũ làm nũng nói, lúc ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Hàm, tia sủng nịch liền biết mất, vẻ mặt liền trở nên băng lãnh, ánh mắt lạnh thấu xương.

"Vương phi của bổn vương chỉ có một, chính là thiên kim của tả Thừa tướng, Mộc Ly Yên." Lăng Dạ Vũ hùng hồn nói, giọng nói chắc như đinh đóng cột.

Vừa mới dứt lời, Lâm Thanh Hàm lập biến sắc, âm thầm cắn răng, ánh mắt ngoan tuyệt bắn về phía Ly Yên.

Nhưng mà cho dù ánh mắt lạnh băng như thế thì Ly Yên vẫn giống như chả cảm thấy gì, chẳng qua chỉ là nhún nhún vai một cái.

"Đường đường là một Vương gia, sao có thể chỉ có một Vương phi? Huống hồ các ngươi đã hòa ly rồi, vị trí Vương phi vẫn còn trống, cần phải nhường cho nữ tử tài mạo song toàn mới đúng." Thái hậu chậm rãi nói, còn đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "tài mạo song toàn", ý tứ là đang nhắc nhở.

Nghe vậy, Ly Yên cười lạnh, xem ra vị Thái hậu nhất định muốn đối chọi với nàng.

"Vương phi của bổn vương chỉ có Mộc Ly Yên, hơn nữa chúng ta rất nhanh sẽ thành thân, không phiền Thái hậu nhọc lòng." Lăng Dạ Vũ lạnh lùng nói, sắc mặt âm trầm, trong mắt hiện lên quang mang không thấy đáy.

"Hoang đường." Thái hậu nhất thời cả giận vỗ bàn nói, "Các ngươi lấy hôn nhân làm trò đùa sao? Huống chi nữ tử này xấu xí không chịu nổi, một chữ bẻ đôi cũng không biết, loại nữ tử không tài đức không dung mạo như thế sao có thể làm Vương phi? Lúc trước Hoàng thượng vốn không biết nàng như thế nên mới tứ hôn, bây giờ càng không thể phạm thêm sai lầm nào nữa."

Sắc mặt Lăng Dạ Vũ càng ngày càng trầm, độ ấm chợt giảm xuống, hàn quang chợt lóe, lạnh nhạt nói: "Vương phi bổn vương như thế nào không tới phiên các ngươi đánh giá, bổn vương chỉ cưới nàng, người khác nếu muốn gả, thì gả cho hoàng huynh đi".

Phía trên Lăng Dạ Trần hung hăng giật giật khóe miệng, thật đúng là đùn đẩy a! Nhưng tại sao lại phải đẩy cho hắn? Hai mắt hắn vô tội nhìn về phía Mộc Vi Ngưng, ý tứ nói đây không phải là chủ ý của hắn, Mộc Vi Ngưng bên cạnh mỉm cười, nàng hiểu mà.



Khuôn mặt che dưới lụa mỏng của Thượng Quan Thi vui mừng cười, Lăng Dạ Vũ quả nhiên là yêu Huyết Hồ, như vậy nàng cũng yên tâm rồi.

Thấy nàng vui vẻ, Diệp Thừa Tầm càng thêm quyết tâm, hắn nhất định phải làm cho nàng vui vẻ, quên cái người không nên nhớ tới kia đi.

Con ngươi đen nhàn nhạt liếc Kỳ Doãn, cũng không ngờ rằng hai ánh mắt của Diệp Thừa Tầm và Kỳ Doãn lại giao nhau, tia lửa bắn ra tứ phía, chăm chú nhìn đối phương, càng lúc càng sắc bén, chỉ còn thiếu xung đột mà đánh nhau nữa thôi.

"Làm càn, ai gia tuyệt đối không cho phép nữ tử như vậy gả vào hoàng thất, sai lầm như vậy không thể tái phạm một lần nữa". Sắc mặt Thái hậu liền nhăn lại, giữa hai hàng lông mày càng hiện rõ lên sự tức giận.

Lăng Dạ Vũ mắt lạnh đảo qua, dứt khoát nói, "Bổn vương chỉ cưới nàng."

"Không được, nàng không tài không mạo, sao có thế xứng với ngươi? Xứng với vị trí Vương phi?"

"Thái hậu nương nương, lời đồn cũng chỉ là lời đồn, dung mạo của nàng cũng chưa chắc như người đời đàm tiếu, thần nữ đề nghị, chi bằng lệnh cho Mộc tiểu thư tháo khăn che mặt xuống cho Thái hậu và hoàng thượng xem một chút!" Lâm Thanh Hàm bỗng nhiên cất giọng ấm áp nói, che dấu sự đố kị đang bùng cháy trong mắt, một tia tàn nhẫn lướt qua, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm trầm.

Thái hậu bình tĩnh gật đầu, liền trưng ra bộ mặt tươi cười, lập tức trở nên ôn hòa, bình dị gần gũi.

"Cách này được đấy, Mộc tiểu thư hàng năm mang mạng che mặt, không ai biết được dung mạo thật của nàng, có lẽ không hẳn giống như lời đồn, không bằng ngươi tháo mạng che mặt xuống để mọi người nhìn một cái, được không?"

Lâm Thanh Hàm liếc Ly Yên, thấy ánh mắt nàng lạnh nhạt, không có nửa kích động như mình dự đoán, tại sao lại có thể như vậy? Nàng chẳng lẽ không sợ hãi người khác nhìn xấu nhan của nàng sao?

"Không được, không được tháo."

Trái lại Lăng Dạ Vũ lại giống như kích động, liền đứng lên nghiêm giọng nói.

Điều này làm cho Thái hậu và Lâm Thanh Hàm càng thêm chắc chắn dung mạo của Ly Yên xấu cực kỳ, không thể gặp người.

Ly Yên nhìn lướt qua Lâm Thanh Hàm, khoé miệng dưới khăn che mặt gợi lên nụ cười trào phúng.



"Không được? Vì sao không được? Vũ nhi, ngươi phải nói lý do cho ai gia biết? Vì sao Mộc tiểu thư không thể tháo cái khăn che mặt xuống?" Nhìn thấy Lăng Dạ Vũ phản ứng lớn như vậy, thái hậu càng thêm tin tưởng khuôn mặt của Mộc Ly Yên nhất định là xấu vô cùng, không thể gặp người.

"Đúng vậy a, Vũ Vương gia, để Mộc tiểu thư tháo cái khăn che mặt xuống, cho mọi người nhìn một chút thôi. Nếu Mộc Tiểu thư không giống như lời đồn đại, thì thái hậu nương nương cũng sẽ không phản đối nữa rồi. Nếu mà Mộc tiểu thư thật sự..." Lâm Thanh Hàm cực kì quan tâm nói, cuối cùng cũng không nói hết, nhưng mọi người đều hiểu rõ ý của nàng. Nhất định là nàng ta đang cố giả bộ trấn định, chờ tháo cái khăn che mặt xuống, nàng cũng không tin nàng ta còn có thể trấn định như vậy.

"Bổn vương nói không được, chính là không được, không cần lý do. Cưới ai làm vương phi, cũng là chuyện của bổn vương, không đến lượt các ngươi quản." Hàn quang trong mắt Lăng Dạ Vũ khiến cho thái hậu kinh hãi, vừa dứt lời ánh mắt Lăng Dạ Vũ liền rơi trên người Lâm Thanh Hàm, ý tứ cực kỳ rõ ràng, ánh mắt lạnh như băng của hắn khiến cho lòng Lâm Thanh Hàm run rẩy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Chuyện cười, dung mạo Tiểu Yên sao có thể để cho người khác nhìn, một khi dung nhan tuyệt sắc như vậy lộ ra, chẳng phải là hắn sẽ có nhiều tình địch hơn sao?

"Mộc tiểu thư ngươi tháo cái khăn che mặt xuống để cho ai gia nhìn một chút, nếu như lời đồn đãi là thật, có ai gia ở đây, những người đó cũng không dám nói cái gì. Nếu mà có người miệng không nghiêm, nói ra ngoài, ai gia sẽ chủ trì công đạo cho ngươi." Thái hậu thấy không thể xuống tay từ chỗ Lăng Dạ Vũ, đành phải xoay người ra tay ở Ly Yên, nhất định hôm nay bà phải tháo được cái khăn che mặt của nàng ta xuống.

"Không được." ánh mắt Lăng Dạ Vũ kiên định vô cùng, thanh âm sắc bén truyền khắp từng góc đại sảnh.

"Nếu thái hậu muốn nhìn, ta sẽ tháo cái khăn che mặt này xuống, chỉ là hi vọng các vị sẽ không bị dọa." Nhìn hai người kia, nàng biết nếu mà nàng không tháo cái khăn che mặt xuống, thái hậu sẽ không bỏ qua, nếu nàng ta muốn nhìn, như thế thì nàng sẽ thanh toàn cho nàng ta vậy, khoé miệng Ly Yên chậm rãi nở một nụ cười quỷ dị.

"Tiểu Yên...." Lăng Dạ Vũ nghe thấy Mộc Ly Yên nói, sốt ruột nhìn Mộc Ly yên.

Ly Yên cười nhẹ, đưa tay tháo cái khăn che mặt xuống, ánh mắt hơi hơi lườm về mắt Lâm Thanh Hàm, vẻ chờ mong trong đôi mắt Lam Thanh Hàm không có tránh được đôi mắt của Ly Yên.

"Hít..." sau khi Ly Yên tháo cái khăn che mặt xuống, một trận hút không khí vang lên. Lăng Dạ Vũ nhìn khuôn mặt Ly Yên, vẻ kinh ngạc hiện đầy trong mắt. vẻ mặt Lâm Thanh Hàm cực kì tiếc hận, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.

"Không nghĩ tới lời đồn đãi là thật, Thiên kim phủ Thừa tướng đúng là vô cùng xấu xí."

"Đương nhiên, nếu không thì sao nàng lại đeo khăn che mặt suốt ngày a? Nghe nói trước kia nàng có thể gả cho Vương gia là vì Ngưng phi nương nương xin ý chỉ của hoàng thượng a!"

"A? Thì ra là như vậy."

Trên yến hội người người nghị luận sôi nổi, thì thầm với nhau, sắc mặt của Lăng Dạ Trần ngồi ở phía trên liền trầm lại, người ngồi dưới cảm thấy có chút không ổn, mới từ từ yên tĩnh lại.



Lăng Dạ Trần cũng không nghĩ tới nữ tử này lại có bộ dạng xấu xí như vậy, dù sao lúc đeo khăn che mặt, khí chất cũng không có người nào có thể so sánh.

Tại sao có thể như vậy? Yên nhi nàng muốn làm cái gì? Mộc Ngưng Vi nhíu mi, kinh ngạc nhìn gương mặt xấu xí kia.

"Vũ nhi, loại nữ nhân không tài không mạo như thế làm sao xứng với ngươi? Nàng vốn không phù hợp làm vương phi. Vũ nhi, hay là ngươi hay chọn người khác đi." Nhìn gương mặt xấu xí kì dị kia, thái hậu chán ghét ra mặt, nhìn Lăng Dạ Vũ lạnh lùng nói.

Nữ nhân này tâm cơ sâu không lường được, bộ dạng xấu xí như vậy lại có thể khiến cho Lăng Dạ Vũ một lòng một dạ với ả.

"Bổn vương chỉ biết cưới nàng,không quan tâm đến dung mạo của nàng." Lăng Dạ Vũ thu lại kinh ngạc trong mắt, nhìn Ly Yên kiên định nói.

Tiểu Yên nguỵ trang khi nào, vậy mà hắn lại không biết, bất quá trong lòng âm thầm vui mừng, may mắn là Tiểu Yên đã chuẩn bị từ trước.

"Vũ nhi?"

"Thái hậu nương nương người trước đừng nóng giận, tuy dung mạo của Mộc tiểu thư..." đang nói thì ngừng lại, một bộ dạng muốn nói lại thôi, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ ý tứ của nàng, "Nhưng mà cũng không đại biểu rằng nàng không có tài nghệ, không bằng gọi Mộc tiểu thư biểu diễn tài nghệ đi?"

Lâm Thanh Hàm dịu dàng lên tiếng đề nghị, đáy mắt ẩn chứa khinh thường, nữ tử xấu xí như vậy làm sao có tư cách tranh giành Vũ Vương Gia với mình chứ.

"Tài nghệ? Ngại quá, bản tiểu thư không phải mãi nghệ, ngươi nghĩ rằng ta giống với ngươi sao?" Ly Yên cười lạnh một tiếng, châm chọc nói.