Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 65: Đương phù đại bạch



Đông Hán nha môn.


Thẩm Quyết ngồi trên cùng, nghe người bên dưới đáp lời. Kim ô phủ vàng ròng treo cao tấm biển, thượng thư "Bách thế lưu danh", sau lưng y là phù điêu ly long bàn ngọa, giương nanh múa vuốt. Hai bên dựng hai giá cắm nến gỗ sơn đen bóng, trên đất đặt hai chiếc ghế lim, một chiếc ghế dựa màu xanh đơn sắc mạ vàng. Thẩm Vấn Hành hầu hạ bên cạnh, cầm quạt lá nhẹ nhàng phe phẩy cho Thẩm Quyết, Tư Đồ Cẩn cũng đứng một bên.


Thẩm Quyết thần sắc uể oải, không có tinh thần. Y chân không chạm đất bận rộn hơn nửa tháng, mấy ngày liên tiếp thức khuya dậy sớm, hôm qua còn bởi vì chuyện Thượng Nhị Lang mà ngủ không ngon, người có làm bằng sắt cũng không chịu đựng được. Bên ngoài mặt trời đã lên cao, ánh sáng khốc liệt rọi vào nhà chính, Thẩm Quyết hí mắt nhìn bụi bặm bay trong vầng sáng, giống như những con muỗi xanh nhỏ xíu, nhào tới nhào lui.


"Đốc chủ?" Thiên hộ bên dưới nhẹ cất tiếng gọi khẽ.


Thẩm Quyết phục hồi tinh thần lại, "ừ" một tiếng, "Ngươi nói."


"Dư đảng Ngụy Đức Hứa Thọ hôm qua đã xuất kinh, ty chức dựa theo đốc chủ phân phó phái người xa xa theo dõi, chỉ cần hắn cùng đụng đầu với những Ngụy đảng khác, chúng ta liền nhất cử bắt lại. Hắn đi về phía tây, ty chức nghĩ hắn muốn ra Thiên Tân vượt biển, đã phái người đi canh chừng."


"Những chuyện này các ngươi tự xem xét mà làm đi, không cần thông qua gia gia nữa. Ngụy Đức Đại Kỳ đã ngã ngựa, những con tôm con tép này muốn ôm đầu thoát thân, bất quá ra biển, xuất quan hai con đường. Các ngươi dọc đường tìm kiếm, không sợ không tìm được." Thẩm Quyết tay vịn trán, nhắm mắt lại nói, "Bây giờ quan trọng không phải Ngụy Đức dư đảng, mà là đám chuột nhắt tầm nhìn hạn hẹp các ngươi gây họa. Thấy gia gia được thế, các ngươi liền từng tên từng tên không phân rõ được đông nam tây bắc rồi. Chưa nói đến chuyện Thẩm phủ bị kẻ gian đột nhập, thì phải nói chuyện Giang Chiết Hồ Quảng lập miếu thờ. Gia gia còn chưa có chết đây, đã sớm lập cái từ đường, chẳng lẽ gia gia còn phải cám ơn lòng tốt của các ngươi? Đám nhà nho thanh lưu chua chát kia, dựa vào nước miếng cũng có thể khiến người ta chết chìm. Hóa ra chết chìm là gia gia, không liên quan đến các ngươi sao?"


"Không dám không dám, " Thiên hộ mồ hôi như mưa rơi, "Đốc chủ bớt giận, đám hạ nhân cũng là một mảnh hiếu tâm, cầu nguyện lão tổ tông ngài sống lâu trăm tuổi vạn thọ vô cương, ít ngày trước kế châu Tổng binh Vi đại nhân còn tặng bạch lộc, cũng đều có lòng tốt, không ngờ mang cho người phiền toái! Đám chó con mù mắt này, ty chức nhất định phân phó đi rà soát, đem từ đường dỡ hết, vạn không thể tái phạm!"


"Làm quan tại triều nói năng phải cẩn thận, bạch lộc là điềm lành trên trời rơi xuống, nên dâng lên bệ hạ, đưa đến chỗ gia gia là đạo lý gì? Cũng chuyển đi." Thẩm Quyết nhíu chân mày.


Thiên hộ vâng vâng dạ dạ.


Một hình quan khác chạy bước nhỏ tiến vào, cong eo nói: "Hồi bẩm đốc chủ, đã lục soát lại toàn bộ Thẩm phủ, trừ một quyển công văn, thì không mất gì. Mà công văn kia đã tìm được trên người Thượng Nhị Lang, xem chừng là hắn lấy được ở thư phòng."


"Công văn? Quả thật là dư đảng của Ngụy Đức sao?"


"Còn không biết, hắn vừa tỉnh lại, đã mưu toan vượt ngục, đả thương hết mấy nha dịch, thiếu chút nữa thì để cho hắn được như ý. Cũng may ty chức kịp thời chạy tới, dùng hình với hắn mới an tĩnh lại." Sát hình quan dừng một chút, hỏi, "Người này nên xử trí như thế nào? Tiếp tục thẩm vấn hay là..."


Thẩm Quyết gõ bàn trầm ngâm. Tên kia tuy là bằng hữu của Hạ Hầu Liễm, nhưng nhiều lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của y, quả thực đáng hận. Cộng thêm việc lẻn vào Thẩm phủ ăn trộm công văn, không biết là mục đích gì. Bây giờ đang lúc nhiều việc, y mới vừa lên đài, căn cơ chưa ổn, thanh lưu nhòm ngó, Thái hậu cũng không phải là một nữ nhân dễ sống chung. Các phe phái cũng nhìn chằm chằm tìm lỗi của y, hơi không lưu ý liền bị tố tội. Tiêu chí của y trước nay đều là thà giết nhầm một vạn còn hơn bỏ sót một tên, người kia giữ lại cuối cùng là một tai họa ngầm.


Thẩm Quyết thoáng giương mắt, âm u nói: "Không cần giữ, giết đi."


" Tuân lệnh." Sát hình quan cáo lui.


Thẩm Quyết cầm chén trà lên, dùng nắp phất phất lá trà, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Lần trước sai các ngươi đi thăm dò lai lịch Thượng Nhị Lang, có kết quả chưa?"


Có một phiên tử chắp tay nói: "Đã điều tra, văn thư mấy ngày trước đã đặt lên chỗ ngài, đốc chủ công việc bận bịu, hẳn là quên chưa xem. Người này lai lịch không rõ ràng, không có hộ tịch hộ thiếp, chỉ tra ra một năm rưỡi trước từng tòng quân ở Đài Châu, nửa năm trước vào kinh, hiện nay làm nô bộc ở Vân Tiên Lầu. Đúng rồi, Thượng Nhị Lang không phải tên thật, hắn ở Vân Tiên Lầu gọi là Hạ Hầu lão nhị, ở Đài Châu dùng tên Thượng Nhị Ngưu, không biết cái nào mới là tên đúng."


Chén sứ choang một tiếng rơi vỡ trên đất, nước trà bắn tung tóe khắp người Thẩm Quyết. Mọi người cũng giật mình, Thẩm Vấn Hành "Ai dô" một tiếng, vội lấy tay áo giúp Thẩm Quyết lau trà trên người. Thẩm Quyết gạt hắn ra, vành mắt sắp nứt hỏi: "Ngươi nói lại lần nữa, hắn tên gì?"


Thẩm Quyết sắc mặt trắng bệch, phiên tử không biết câu nào xúc phạm đến y, ngây ngốc mở miệng: "Hạ Hầu..."


Hắn lời còn chưa nói hết, Thẩm Quyết đột nhiên đứng lên, lao nhanh ra ngoài, kêu lên: "Mau! Mau gọi sát hình trở lại!"


Mọi người nhận lệnh, cũng không hỏi tại sao, cong chân chạy.


Thẩm Quyết mặt mũi tái nhợt, cũng chạy theo. Đầu óc giống như có ánh mặt trời xuyên vân phá vụ, không còn biết gì nữa. Thượng cùng âm với Thượng*, là từ trái nghĩa với Hạ. Nhị Lang, lão Nhị, Nhị Ngưu... Nhị là thứ hạng trong nhà của Hạ Hầu Liễm! Tên ngu ngốc kia chính là Hạ Hầu Liễm, cho nên hắn biết dịch dung, cho nên hắn biết Tĩnh Thiết, cho nên ánh mắt hắn quen thuộc như vậy!


*Chữ thượng (尚) trong họ Thượng Nhị Lang lấy đồng âm với thượng trong nghĩa thượng/hạ (上/下)tức trên dưới. Mà hạ lại đồng âm với chữ Hạ trong mùa hạ (夏), họ của Hạ Hầu. Giải thích hơi lằng nhằng tí >.<


Nhưng y mới vừa phái người đi giết hắn, là y tự mình xuống tay!


Thẩm Quyết cảm giác ruột gan sắp đứt, hốc mắt thoáng đỏ. Y chạy, bên tai tiếng gió vang dội, sau lưng y kéo theo một chuỗi người dài hiển hách dương dương, tất cả đều chạy như bay, trong miệng không ngừng kêu "Đốc chủ!" . Y nhắm mắt làm ngơ, qua tĩnh trung đường, lại qua tiểu hoa viên, hành lang quanh co, trụ chu lan đỏ trùng trùng điệp điệp, trong đầu y căm hận Đông Hán nha môn tại sao xây lớn mà phức tạp đến vậy.


Tóc mai tán loạn, y không buồn để tâm. Lúc chạy xuống bậc thang không vững, ngã lăn mấy vòng, y cũng không quan tâm. Từ dưới đất bò dậy, bích tỳ hạt châu, ấn tín đều rơi lăn lóc trên đất, y không rảnh quay đầu nhặt, đầu gối rách, ống tay áo dơ bẩn cũng không màng, chỉ giống như kẻ điên cắm đầu chạy về phía đại lao.


Y đã rất lâu không có mất thể diện như vậy , Thẩm Quyết trầm ổn, Thẩm Quyết tỉnh táo, bày mưu lập kế đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Y là Tạ Kinh Lan, y phải đi tìm lại thư đồng mình đã đợi mười năm, Hạ Hầu Liễm.


Thẩm Vấn Hành cùng một đám phiên tử thở hổn hển theo sau, nhìn thấy Thẩm Quyết ngã từ trên bậc thang xuống cũng sợ ngây người, nhưng Thẩm Quyết lập tức bò dậy chạy, Thẩm Vấn Hành một bên kêu "Đốc chủ" một bên nhặt đồ y rơi trên đất. Tư Đồ Cẩn cau mày nói: "Ngươi chớ đuổi theo nữa, nhanh tìm thái y tới, chuẩn bị chiếc xe ngựa, đợi một hồi đốc chủ nói không chừng phải dẫn Hạ Hầu công tử trở về phủ."


"Hạ Hầu công tử?" Thẩm Vấn Hành kinh ngạc trợn to hai mắt.


"Đi nhanh." Tư Đồ Cẩn thúc giục hắn.


Thẩm Vấn Hành hiểu ra, "Ô" mấy tiếng, vội cất bích tỳ hạt châu cùng ấn tỳ vội vàng đi mất.


Thẩm Quyết còn đang chạy, dọc đường vẫn không thấy sát hình quan đó, tâm y lạnh ngắt. Thật vất vả cuối cùng đã tới đại lao, mùi máu tanh làm người ta nôn mửa xộc tới, y tựa như không ngửi thấy, mím môi đi vào trong. Sát hình quan cùng phiên tử đang đứng ở cửa một phòng giam, thấy y tới, rối rít cong lưng hỏi han.


Ngăn kịp rồi, vẫn chưa động thủ. Lòng y thoáng yên ổn, nghiêng người đi vào . Tư Đồ Cẩn cũng đến, đem người đuổi đi. Có một nha dịch cúi gập đầu, trong tay giống như cất giấu cái gì. Tư Đồ Cẩn đem người kéo tới, dò vào tay áo hắn, lôi ra một chuỗi tinh nguyệt bồ đề trong suốt đỏ thẫm. Tư Đồ Cẩn lạnh mắt, đem hắn giao cho phiên tử, quay đầu trở lại phòng giam.


Thẩm Quyết cứng chân đi tới, trước mắt một bóng người nằm úp sấp, mặt hướng xuống dưới, tóc tai rối bời, hai cái tay đã không thể nhìn nổi, vốn là khớp xương rõ ràng đẹp đẽ giờ sưng như cái bánh bao, đều là máu, đỏ đen, trộn lẫn một chỗ.


Lòng y như bị bóp nghẹt, cuống quít đem người trên đất ôm lấy, không thành lời mà gọi hắn: "Hạ Hầu Liễm!"


Hạ Hầu Liễm không phản ứng, mắt nhắm chặt, môi trắng bệch, nứt toác như ruộng khô. Mới thời gian một đêm một ngày, Đông Hán liền đem hắn hành hạ thành như vậy. Thẩm Quyết đau xé tâm can, không dám đụng vào tay hắn, chỉ ôm bả vai, khàn giọng mà gọi tên.


"Đốc chủ chớ hoảng, tiểu Thẩm công công đã đi truyền thái y, ngài trước tiên đem người ôm ra ngoài đi."


" Đúng, đúng, đem người ôm ra ngoài." Thần hồn Thẩm Quyết lúc này mới trở về. Người có thông minh tháo vát chăng nữa bị đánh đúng chỗ mềm yếu cũng vô kế khả thi, huống chi, là chính y tự lấy dao đâm vào tim mình, hận không chỗ hận, oán cũng không chỗ oán, chỉ có thể trách chính mình .


Y đem người ôm ngang lên, ôm đến sương phòng, đặt ở trên giường chạm hoa. Thái y đã sớm đợi ở đó, nói cho Thẩm Quyết chẳng qua là bị ngoài da, không có thương tổn vào xương, từ từ nghỉ ngơi mấy ngày là được. Vừa nói vừa bốc thuốc cho Hạ Hầu Liễm, lấy băng vải băng bó. Thẩm Quyết vẫn chưa yên tâm, hỏi đi hỏi lại nhiều lần, đem đồ bổ nên ăn cũng nhớ kỹ mới an tâm.


Hạ Hầu Liễm ngủ trên giường sau màn che, Thẩm Quyết ra lệnh cho người bưng nước tới, giặt khăn lau mặt cho hắn. Bên dưới lớp áo gai trắng ẩn hiện vết sẹo, Thẩm Quyết đem áo cởi ra, thương tích khắp người hắn đập vào mắt. Nông có sâu có, vắt ngang dọc trên cơ ngực màu đồng săn chắc. Thân thể nam nhân này, giống như bị thiên đao vạn quả, một thân da thịt, cơ hồ không chỗ nào còn nguyên vẹn. Tầm mắt dời lên trên, trên vai có một vết sẹo đã lâu, từng bị khâu, da ở chỗ đó kéo căng, hơi lõm xuống, giống như một cái rãnh thật dài.


Đó là vết thương Thẩm Quyết tự tay khâu.


Tên có thể thay, mặt có thể đổi, nhưng thân thể đổi không được. Là hắn, thật sự là hắn, Hạ Hầu Liễm.


Thẩm Quyết nước mắt lã chã rơi xuống, nghiêng đầu nhìn thấy tinh nguyệt bồ đề đặt đầu giường, y đem hạt bồ đề cầm lên, từng vòng từng vòng cuốn quanh cổ tay Hạ Hầu Liễm. Hạt châu màu đỏ sậm tỏa sáng nhạt, giống từng hạt đậu đỏ, chất chứa bao năm tháng y ngày đêm nhớ mong cùng nguyện cầu.


Nguyên lai cõi đời này có phật, nguyện vọng của y bọn họ đều đã nghe.


Nhưng là y hành sự quá ác độc, quá tuyệt đường, Phật gia muốn phạt y, tạo hóa muốn trị y, bọn họ đem người đầy đủ lành lặn đưa về bên cạnh y, nhưng lại muốn y tự tay mình phá hủy hắn.


Nước mắt từng giọt rơi trên hạt châu, Thẩm Quyết cúi xuống, dựa trán trên tay Hạ Hầu Liễm, nhắm mắt. Là khẩn cầu, cũng là hối cải.


——————


Lúc Hạ Hầu Liễm tỉnh lại đã là xế chiều.


Màn gấm xanh che đi ánh sáng, hắn mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng bàn ghế bình lọ bên ngoài mờ mờ. Đệm bên dưới mềm mại vô cùng, hắn cảm thấy mình giống như nằm ở trong mây. Chóp mũi quanh quẩn mùi thơm, là mùi tản ra từ chăn nệm. Hắn biết giường của người phú quý đều xông hương. Tay bị băng bó, tựa như cái bánh bao, đau tê dại.


Hắn ngồi dậy, vén rèm lên, mới phát hiện y phục trên người mình đã thay qua. Nửa trên mặc trung y lụa dệt Hàng Châu, nhẹ bẫng, mặc lên người không có cảm giác. Của người khác từng mặc qua, tựa hồ mang theo nhiệt độ cùng hơi thở người kia, từng đợt từng đợt nhào lên chóp mũi hắn.


Gian phòng này cũng là của người khác. Giường chạm hoa, sạp La Hán, ghế dựa và ghế kê chân làm bằng gỗ lim mài nước, bên cửa để hai chiếc bình men xanh cao hai thước. Ngủ quá lâu, Hạ Hầu Liễm còn chút mơ hồ, căn phòng này là của ai? Hắn đứng lên, đi chưa được mấy bước, thấy bên tường treo một chiếc áo mãng bào thêu chỉ đỏ thẫm, hắn bỗng nhiên hiểu ra, là Thẩm Quyết.


Trên giá đàn mộc còn mắc chiếc áo vải gai màu đen của hắn, hai tay tựa hai cái bánh bao, không tiện cử động, hắn tốn bao công sức mới mặc được xiêm áo, lại đi giày, đẩy cửa ra ngoài. Ở trong phòng quá lâu, ánh nắng bên ngoài rọi vào, Hạ Hầu Liễm híp mắt thích ứng một trận, mới nhìn rõ đình viện nhỏ phía trước, lát gạch xanh, dưới bậc thang để hai vò hoa sen, đã khô, ngoài tường có một cây lê.


Giống như Thu Ngô viện.


Chuyện cũ tựa trăm vạn chiếc lông vũ bay xuống lả tả, hắn giống như nhìn thấy hai thiếu niên lang rất nhiều năm về trước, một người cắm cúi đọc sách, một người rúc đầu trong chậu cây tìm châu chấu. Hắn chầm chậm ngồi xuống bậc thang, nhìn đình viện ngẩn người.


Một vị phụ nhân từ cửa bán nguyệt đi tới, giương mắt thấy hắn, "Ô " một tiếng.


Hắn đứng lên, hướng nàng hành một lễ, nói: "Vị cô cô này, không biết Xưởng công hiện ở nơi nào, làm phiền dẫn đường một chút."


"Ngươi xem ngươi, thân thể còn yếu, sao đã đi ra đây?" Phụ nhân khập khiễng đi tới, kéo cùi chỏ hắn, "Còn gọi cô cô? trước ngươi đều gọi ta là tỷ, bây giờ làm sao thành cô cô rôi, rủa ta già nhanh hơn ngươi có phải không? Ta là Liên Hương, Tiểu Liễm, ngươi không nhận ra ta sao?"


Hạ Hầu Liễm ngơ ngẩn, trợn to hai mắt kêu lên: "Liên Hương tỷ?"


Phụ nhân cười dịu dàng, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt cong cong, tóc mây vuốt gọn, làm một búi yến sau gáy, quét một lớp dầu hoa quế, đen nhánh bóng loáng. Nàng mặc áo lụa xanh nhạt, khi đi hơi nghiêng sang bên trái, chắc là năm đó ở Tạ phủ chân bị đánh thành tật.


Xa cách nhiều năm, Liên Hương thay đổi rất nhiều. Nàng nhìn phúc hậu, búi tóc kiểu phụ nhân, xem ra đã lập gia thất. Không nghĩ tới Thẩm Quyết có thể đem Liên Hương tìm trở về, Hạ Hầu Liễm cảm thấy thật vui vẻ.


"Ai, ngươi tiểu tử này, lớn đến như vậy còn không khiến người ta bớt lo." Liên Hương đỡ tay hắn, hỏi, "Nhìn sưng như vậy mà, cũng không biết dưỡng bao lâu mới lành lại."


Thật ra thì cái này đối với Hạ Hầu Liễm mà nói chỉ là thương nhẹ, không đứt gân không động cốt, chính là lúc bị dụng hình có khó chịu một chút thôi. Trước kia hắn xông qua núi thây biển máu, mấy hồi đều là từ chỗ Diêm vương gia đi một vòng trở lại, chút thương nay đối với hắn thật sự là chuyện nhỏ. Hạ Hầu Liễm không nói gì, Liên Hương hỏi hắn: "Có đói bụng không, ta đi phòng bếp lấy cho ngươi chút cơm."


Hạ Hầu Liễm lại lắc đầu, hắn tạm thời không có đầu óc để ăn cơm, hắn còn một bụng vấn đề muốn hỏi Thẩm Quyết. Hỏi xong, còn muốn nói lời xin lỗi.


Hạ Hầu Liễm nói: "Liên Hương tỷ, thiếu gia ở nơi nào? Ta muốn đi tìm hắn."


"Ngươi thật không đói?" Liên Hương không đáp, lại hỏi hắn, thấy Hạ Hầu Liễm lắc đầu, liền nói, "Trước khi đi gặp thiếu gia, ta phải dẫn ngươi tới một nơi."


Hạ Hầu Liễm đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn đi theo.


Dọc đường, Liên Hương lải nhải nói chuyện cùng hắn, hắn mới biết Liên Hương làm sao gặp Thẩm Quyết, làm sao vào Thẩm phủ. Liên Hương đã làm vợ làm mẹ, trước vì bị què khó tìm chồng, hai mươi tuổi mới gả ra đi. Sau đó thượng kinh kiếm sống, ở trên đường bán bánh nướng đúng lúc Thẩm Quyết cưỡi ngưỡi đi ngang qua. Nàng ban đầu còn không dám nhận, hướng về phía ca mình kêu lớn một tiếng Tạ Kinh Lan, Thẩm Quyết nhìn sang, nàng biết người này nhất định là thiếu gia.


Thẩm Quyết thu nhận cả gia đình họ vào Thẩm phủ làm quản sự, chồng thì làm việc sau bếp, nàng là đại quản gia trong phủ. Trước đó vài ngày Thẩm Quyết ngoài mặt ngã đài, nàng cùng chồng con đi tránh nạn ở Tư Đồ gia, chờ Thẩm Quyết diệt Ngụy Đức mới trở về. Chồng nàng chuyện gì cũng không biết, còn tưởng rằng Liên Hương gặp vận may, bản thân cũng được thơm lây. Liên Hương vểnh môi cười, kéo eo Hạ Hầu Liễm.


"Chuyện của ngươi thiếu gia từng cùng ta nói qua mấy lần, cũng không hiểu hết hoàn toàn. Có điều ta cũng không có tâm tư mà biết nhiều như vậy, ta nha, chỉ cần hai người đều bình bình an an là được." Liên Hương xách váy, bước qua ngưỡng cửa, vào nghi môn. Nàng chỉ trước mặt, Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu nhìn, trên bảng gỗ đen viết hai chữ to —— "Từ đường", hai bên treo hai câu đối, nhìn vào trong, đình viện thật sâu, bóng cây chập chờn. Từ đường này rất lạ, nhà người khác thường sẽ viết lên dòng họ nhà mình, tỷ như Tạ Thị từ đường, Lý Thị từ đường, nhưng nơi này trên tấm bảng chỉ trơ trụi hai chữ.


Chính giữa từ đường đặt một cái kệ gỗ đàn, Hoành Ba nằm phía trên. Phía sau Hoành Ba là bàn thờ, chỉ có hai linh bài, một trái một phải, tĩnh lặng bình yên, tựa như đã đợi ở đây rất nhiều năm.


Hạ Hầu Liễm ngây ngốc đi vào, lòng hắn