Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 102: Nhất niệm trường tư



Hạ Hầu Liễm đang ngồi ở chiếu ngục nghe nam trấn phủ tư Bách Hộ thẩm vấn gián điệp Già Lam, toàn bộ các chiêu thức tra tấn đều đi qua một lượt, chỉ thiếu mức đem cột sống kẻ kia rút ra, nhưng hắn vẫn cứ nhắm mắt ngậm miệng. Phòng giam ngập một mùi máu tanh, máu tuôn như suối từ trên ngưới gián điệp chảy xuống, đọng dưới chân giá hành hình. Màu đỏ dính nhớp, dưới ánh nến lại tựa như son trong tráp đồ của nữ nhân.


Hạ Hầu Liễm thấy mà khó ở, vài lần muốn bỏ ra ngoài hít thở không khí, nhưng vẫn cố nhịn xuống . Cẩm y vệ và Đông Hán tuy nói đều là tay sai của Thẩm Quyết, nhưng dù sao cũng không cùng một nha môn, trong thâm tâm chỉ là ngầm đối phó, không thể khiến bọn họ chê cười. Đám người cẩm y vệ đã sớm nhìn quen loại thảm cảnh như vậy , ngay cả thủ hạ của Hạ Hầu Liễm cũng mặt không biến sắc, nhưng Hạ Hầu Liễm mới vừa tiền nhiệm không bao lâu, còn chưa quen biện pháp thẩm vấn cực kì tàn ác này.


Gián điệp rốt cục cũng khai ra vị trí sắp xếp của Già Lam trong kinh thành, có điều hắn đã bị bắt, vị trí khả năng cũng đã thay đổi. Hạ Hầu Liễm hỏi hắn Già Lam dùng phương thức gì để truyền tin, gián điệp nửa chết nửa sống nâng mí mắt, nói: "Dùng khẩu hình. Chúng ta trước giờ không bao giờ chạm mặt, chỉ đứng từ xa dùng khẩu hình truyền tin."


Lại là một cách thức mới Hạ Hầu Liễm chưa từng nghe qua, Đoạn Cửu từ khi nhậm chức đã cải cách rất nhiều, Già Lam hiện tại sớm đã không phải Già Lam lúc trước.


"Đường Thập Thất ở đâu?" Hạ Hầu Liễm lại hỏi.


"Không biết, hắn sớm đã bị Đoạn tiên sinh mang đi ." Gián điệp thở hổn hển đáp.


Hạ Hầu Liễm chậm rãi nắm chặt tay, trầm giọng hỏi: "Các ngươi thật sự không có sào huyệt?"


"Không có, " gián điệp đáp, "Đoạn tiên sinh nói dựng sào huyệt không khác gì đợi các ngươi đến một lưới bắt hết, sự ẩn nấp thật sự phải giống như muối hòa trong nước, hiện tại chúng ta đều mai danh ẩn tích làm công trong các cửa tiệm."


"Trì Yếm có ở Già Lam hay không?"


"Chưa từng nghe nói."


"Các ngươi còn bao nhiêu gián điệp ở trong thành?"


"Không biết, " gián điệp dừng một chút, nói, "Ta chỉ biết, rất nhiều, rất nhiều."


"Nhiều tới mức nào?"


Gián điệp ngẩng đầu lên, nở một nụ cười kì dị với Hạ Hầu Liễm, "Ngươi vừa ra khỏi cửa, là gặp rồi."


Chiếu ngục chìm vào trầm mặc , địa lao lạnh như băng lại ẩm ướt, mọi người đều cảm giác đang ngâm mình trong một chậu nước đá , nhìn lẫn nhau, đều là sắc mặt trắng bệch. Hạ Hầu Liễm bỗng nhớ tới ngày đó Đoạn Cửu nói hắc đạo trong thiên hạ, đồng lòng hợp chí. Chỉ có đem bóng tối nối liền thành một mảnh, mới có thể đánh bại thái dương. Lòng hắn chậm rãi chìm xuống, giống như thấy Đường Thập Thất đang ở nơi tận cùng của bóng tối ấy, tuyệt vọng nhìn mình.


"Bách Hộ đại nhân!" Một cẩm y vệ vội vã chạy vào.


Bách Hộ nhướn mày, trừng mắt nhìn hắn, "Có chuyện gì mà loạn cả lên? Không thấy tiểu Thẩm đại nhân đang ở đây sao?"


Cẩm y vệ nhìn Hạ Hầu Liễm, ngưng lại bước chân, không biết có nên nói hay không.


Bách Hộ lại trừng mắt lần nữa, mắng: "Đều là người một nhà, ngươi ấp a ấp úng như tên ẻo lả là muốn cho ai xem!"


Cẩm y vệ vội vàng chắp tay, nói: "Trong hẻm Yết Chi xảy ra chuyện rồi . Diêm Tổng Kì dẫn người đi tra xét thích khách, không cẩn thận động chạm đến Bắc Hầu, bị. . . . . ." Hắn trộm liếc mắt nhìn Bách Hộ một cái, nuốt nước miếng nói, "Bị Lâm Bắc Hầu ghim tay phải xuống bàn."


Hán vệ đều sửng sốt, từ khi Ngụy Đức cầm quyền tới nay, chưa một ai dám vô lễ với hán vệ như vậy. Bách Hộ tức giận đập bàn, chén trà va chạm loảng xoảng, "Chỗ nào chui ra một tiểu hầu nghèo kiết xác ? Lại dám hống hách không để đốc chủ chúng ta vào trong mắt!"


Hạ Hầu Liễm nhìn hắn một cái, nói: "Đốc chủ từ trước đến nay dạy chúng ta làm việc phải thận trọng, chớ để phát sinh lắm chuyện phiền hà, đại nhân vẫn là cẩn thận chính mình đi." Hắn quay đầu nói với cẩm y vệ kia, "Lời ngươi nói không đầu không đuôi, hẻm Yết Chi nhiều kỹ viện như vậy, là nhà nào xảy ra chuyện? Diêm Tổng Kì vì sao lại động chạm đến Bắc Hầu? Theo ta được biết, Lâm Bắc Hầu chính là một nữ hài tử, sao có thể đóng trụ tay một đại nam hán cao bảy thước?"


Cẩm y vệ kia cuống quít quỳ xuống, nói: "Khởi bẩm đại nhân, chuyện xảy ra ở Vân Tiên Lâu, Diêm. . . . . . Diêm Tổng Kì trêu ghẹo hồng quan của Vân Tiên Lâu A Sồ, tiểu quân hầu trông thấy, không biết sao liền phát giận, đem tay Diêm Tổng Kì đóng ghim lên bàn ."


"A Sồ! ?" Hạ Hầu Liễm giật mình, vừa quay lại hỏi cẩm y vệ kia, vừa đi ra ngoài, sau đó hô một tiếng, "Chuẩn bị ngựa!"


Hắn lập tức rời khỏi Nam trấn phủ tư, nhận dây cương trong tay phiên tử xoay người lên ngựa, tiến về hướng hẻm Yết Chi. Đám cẩu quan này tính bao che cho nhau, tra thích khách cái ***, khó trách thanh danh Thẩm Quyết kém như vậy, đều là do đám chết dẫm này làm hại. Hạ Hầu Liễm tức giận đến sôi máu, lại vừa lo lắng cho A Sồ. Lúc hắn mới nhập Đông Hán còn có thời gian đi Vân Tiên Lâu uống rượu, sau này bị cấp trên phê bình một trận, nói quốc tang còn dám hưởng lạc, sau đó liền không dám tới nữa , không nghĩ hôm nay trở lại lại là hoàn cảnh như vậy.


Người trên đường đông đúc, ngồi trên lưng ngựa nhìn qua thấy đông nghịt đầu người, biển hiệu hai bên cửa hàng treo đến ngập trời, lất phất trong gió . Hạ Hầu Liễm giục ngựa chạy qua cổng tây, đám người đông đúc chắn hết đường, phiên tử ở phía trước dùng sức quát to, người mới từ từ tản ra thành một lối nhỏ. Hạ Hầu Liễm nhìn đám người bên dưới, miệng mỗi người đều như gắn lò xo mấp máy không ngừng, vô số ánh mắt đan cài một chỗ, không thể phân biệt nổi ai mới là gián điệp Già Lam.


Hắn chợt có một loại cảm giác như thể đang bị rình mò, giống như bốn phương tám hướng đều là ánh mắt Già Lam, dính ở trên người hắn trốn không được chạy không xong. Bọn họ dùng khẩu hình miệng truyền tin tức, nói cho nhau hắn muốn đi đến hẻm Yết Chi.


Hắn xuống ngựa trước cửa Vân Tiên Lâu, đi thẳng đến viện của A Sồ. Xa xa liền thấy một đám cẩm y vệ đang đứng, còn có một đám người dáng vẻ giống đầy tớ nhà quan giằng co với họ, ước chừng là gia bộc của Lâm Bắc Hầu.


Hạ Hầu Liễm đi tới, phiên tử đem hai đám người tách ra, mở một đường cho hắn. Hạ Hầu Liễm dẫm lên con đường đá, dưới chân bỗng nhiên vướng phải thứ gì, cúi đầu nhìn thì là một thanh tú xuân đao, mặt trên dính máu, quay đầu thấy mấy cẩm y vệ bị thương đang đứng bên bồn hoa nhe răng trợn mắt băng bó cho nhau. Mà gia bộc của Lâm Bắc Hầu, trên người sạch sẽ, không ai bị thương.


Hạ Hầu Liễm nhíu mày, nhưng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp tiến vào phòng A Sồ. Vừa vào liền thấy một tiểu cô nương chừng mười hai tuổi đang đứng bên cạnh bàn bát tiên, trong tay là một chủy thủ nạm vàng, dưới chủy thủ là bàn tay một nam nhân. Nam nhân kia dáng người to béo, xiêm y không chỉnh tề, thứ dơ bẩn nhớp nhúa ẩn hiện sau vạt áo mở rộng, còn có một nam nhân mặc phi ngư phục đứng bên cạnh chắp tay xin tha.


A Sồ ngồi bên cạnh một chiếc sạp thấp nước mắt như mưa, son phấn trên mắt đều bị khóc đến nhòe nhoẹt, hồng hồng trắng trắng, thoạt nhìn rất tiều tụy.


Trương Tiểu Kì thấy Hạ Hầu Liễm, hai mắt sáng ngời, như là thấy cứu tinh, vội đi tới nói: "Tiểu Thẩm đại nhân ngài đã tới! Ngài mau giúp chúng ta khuyên nhủ Tiểu quân hầu tha cho Diêm Tổng Kì đi, người xem tay cũng đã đâm, người cũng đã giáo huấn , chúng ta không phải chỉ . . . . . chỉ ghẹo một kỹ nữ sao? Sao phải đánh động đến mức như vậy? Không duyên cớ đả thương hòa khí." Hắn quay đầu lại xin xỏ Bách Lý Diên, "Ty chức đều là người làm việc cho Xưởng công, có lẽ Tiểu quân hầu cũng không muốn làm khó đốc chủ đi?"


Hạ Hầu Liễm hành một lễ với Bách Lý Diên, "Vẫn thỉnh Tiểu quân hầu giơ cao đánh khẽ, tha cho ty chức đem hắn mang về xử lý."


Trương Tiểu Kì ở một bên hát đệm, "Đúng vậy đúng vậy, phạt bổng lộc giáng chức, đều thực hiện đều thực hiện."


Ánh mắt đen kịt của Bách Lý Diên nhìn chằm chằm Hạ Hầu Liễm, đây là lần đầu tiên nàng gặp Hạ Hầu Liễm, đệ đệ mà Trì Yếm tâm tâm niệm niệm. Hắn dung mạo vô cùng sắc bén, lông mi đen dài, đôi mắt sâu thẳm, da có hơi tối màu, là dáng vẻ suốt ngày bôn ba phơi nắng, khi nghiêm túc sẽ hiện ra một loại sát khí âm trầm. Đó là ấn ký thích khách hắn dùng một đời cũng rửa không sạch.


"Tiểu Thẩm đại nhân, thật hạnh ngộ." Bách Lý Diên hờ hững nói, "Xử lý, xử lý như thế nào? Ngươi sẽ giết hắn sao?"


Hạ Hầu Liễm không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm nhận trong mắt Tiểu Bắc Hầu kia ẩn giấu địch ý. Hắn khẽ nhíu mày, chắp tay nói: "Ty chức không thể hạ lệnh xử trảm, còn phải để nha môn thẩm tra định đoạt."


A Sồ nhìn Hạ Hầu Liễm, trong lòng càng thê lương. Nghe lời này của Hạ Hầu Liễm, giống như là không muốn giúp nàng lấy lại công đạo, nàng nhất thời bi phẫn mà đứng lên. Cũng đúng, người ta hiện tại đã là quan nhân , há có thể vì một kỹ nữ như nàng mà kết thù với kẻ khác, hơn nữa cũng không phải hắn không giúp đỡ nàng. Nhưng ấm ức trong lòng vẫn dâng lên, như có tảng đá nặng ngàn cân chèn ép, tiếng nức nở theo cổ họng tràn ra.


Bách Lý Diên nghe tiếng A Sồ, trong lòng lại nóng rực.


"Thẩm Liễm, ngươi quả nhiên cũng không khác nghĩa phụ ngươi, khiến người ta chán ghét." Bách Lý Diên lạnh lùng nói, "Một khi đã như vậy, để bản hầu thay trời hành đạo!" Vừa dứt lời, nàng đem chủy thủ nhổ ra, Diêm Tổng Kì đau đến mặt mũi vặn vẹo, mặt thịt co rút, giống tờ giấy bị vò nhàu. Bách Lý Diên không dừng lại, chủy thủ nhắm ngay đầu Diêm Tổng Kì đâm xuống, Trương Tiểu Kì đứng bên cạnh hoảng sợ thét chói tai.


A Sồ cũng thảng thốt kêu lên: "A Diên!"


Nhưng mà cách một tấc trước khi chủy thủ ép đến mặt Diêm Tổng Kì thì ngưng lại, Bách Lý Diên ngẩng đầu, Hạ Hầu Liễm đang chế trụ cổ tay nàng.


"Đốc chủ không phải nghĩa phụ của ta." Hạ Hầu Liễm nhìn vào mắt nàng, "Tiểu quân hầu, ít ngày nữa sẽ quay về phong địa , trước đó vẫn là không nên gây ra chuyện. Giết một cẩm y vệ, đối với ngươi chỉ có hại không có lợi."


Bách Lý Diên mặt không cảm xúc nhìn hắn.


"Nếu như Tiểu quân hầu tin ty chức, thì giao hắn cho ty chức xử trí đi." Hạ Hầu Liễm tiếp tục nói.


Đôi mắt Bách Lý Diên mở to không chớp nhìn Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm cũng nhìn nàng. Hai người nhìn nhau hồi lâu, vẻ hung lệ trên mặt nàng chậm rãi tản ra, nàng thu tay đáp: "Được lắm, ngươi mang hai người kia đi. Có điều, ngươi phải trông coi chúng chặt một chút, tốt nhất là không để lọt một giọt nước. Tính mạng chúng có giữ được hay không thì phải trông đợi ở ngươi rồi , Thẩm đại nhân."


Trương Tiểu Kì lau mồ hôi, đỡ Diêm Tổng Kì từ bên cạnh bàn đứng lên, lúc đi ngang qua Hạ Hầu Liễm Diêm Tổng Kì ngừng bước chân, nói: "Ngày khác ổn thỏa xin được mời đại nhân chén rượu tạ ơn cứu giúp, đến lúc đó thỉnh đại nhân chớ chối từ."


"Không biết xấu hổ ." Hạ Hầu Liễm đáp. Diêm tổng kì sắc mặt cứng đờ, hiển nhiên không dự đoán được Hạ Hầu Liễm nói như vậy, chỉ nghe Hạ Hầu Liễm lại cất tiếng: "Người đâu, đem hai kẻ này áp giải đến Đông Hán đại lao, chờ đợi thẩm vấn!"


Nghe xong tất cả mọi người đều ngây dại, A Sồ cùng Bách Lý Diên đều quay sang, trong ánh mắt có kinh ngạc.


Hán vệ tuy ngoài mặt là cùng một nhà, nhưng Đông Hán vẫn thường không khiến nha môn cẩm y vệ an tâm, huống hồ nghe được lời Hạ Hầu Liễm mới nói, sẽ cảm thấy ngữ khí không hề tốt đẹp, Trương Tiểu Kì bất an, toát mồ hôi nói: "Tiểu Thẩm đại nhân đây là ý gì? Về cẩm y vệ cũng như nhau, chúng ta về cẩm y vệ chờ xử lý, Tiểu Thẩm đại nhân, người xem thế nào?"


"Ta nói chưa đủ rõ ràng sao?" Hạ Hầu Liễm gằn từng tiếng nói, "Người , đâu !"


Lập tức có mấy người phiên tử tiến lên chế trụ bả vai cùng cánh tay hai người, Diêm Tổng Kì khàn khàn giọng quát một tiếng: "Chậm đã!"


Hắn thở hổn hển nói: "Tiểu Thẩm đại nhân, chúng ta là cẩm y vệ, cho dù thẩm án, cũng là áp giải đến nam trấn phủ tư, do Bách Hộ đại nhân thẩm vấn, Thiên hộ đại nhân kiểm tra đối chứng, Chỉ huy sứ đại nhân phê chuẩn. Ngài là Đông Hán đại đương đầu, quản chuyện của Đông Hán là được rồi, đem chúng ta áp giải đến Đông Hán, là đạo lý gì?"


Hạ Hầu Liễm trầm ngâm một chút, gật gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, ta làm sai rồi."


Diêm Tổng Kì mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hạ Hầu Liễm lại nói: "Người đâu, đem bọn chúng áp giải đến hình bộ đại lao."


Diêm tổng kì biến sắc, "Đại nhân!"


"Phạm quan áp giải đến hình bộ, như vậy không sai đi. Cho dù các ngươi là cẩm y vệ, cũng lên hình khoa chờ đợi đến lượt giải quyết."


"Ngươi!" Diêm Tổng Kì da mặt run rẩy, nói, "Tiểu Thẩm đại nhân, ngài giơ cao đánh khẽ, Tha cho chúng ta lần này? Một kỹ nữ mà thôi, hà tất phải làm đến mức ấy? Cậu ta là ti lễ giam chấp bút thái giám Diêu công công, đi theo Xưởng công đã bảy năm. Cho dù ngài trực tiếp làm việc cho Xưởng công, luận xa gần cũng không thể qua mặt , nhưng dù sao ngài cũng cho cậu ta chút mặt mũi. Nếu không. . . . . ." Diêm tổng kì cười lạnh một tiếng, "Cậu ta cùng xưởng công ở trong cung ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, ta khó đảm bảo cậu ta có nói vài lời với nghĩa phụ ngài hay không."


Hạ Hầu Liễm đi đến trước mặt Diêm Tổng Kì, cúi đầu giúp hắn sửa sang lại vạt áo, sau đó vỗ vỗ lên mặt hắn, cười lạnh nói: "Nói bao nhiêu lần, đốc chủ không phải cha nuôi ta. Về phần ngươi muốn cáo trạng, cứ việc. Lão tử phàm mà thốt ra một chữ sợ, thì tên cũng viết ngược lại đi." Hắn ngẩng đầu lại rống lên một tiếng, "Người đâu, giải đi!"


Cẩm y vệ đứng bên ngoài ngây ra như phỗng mà nhìn Diêm Tổng Kì cùng Trương Tiểu Kì bị áp đi. Hạ Hầu Liễm để nhóm phiên tử đi trước một bước, quay đầu lại nhìn A Sồ. A Sồ đang lấy khăn tay lau mặt, son phấn đã mơ hồ nhòe nhoẹt, Bách Lý Diên cũng ở bên cạnh giúp nàng lau. Một lớn một nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, dáng vẻ thực đáng thương.


Hạ Hầu Liễm đứng bên cánh cửa trong chốc lát, ánh mặt trời chiếu sau lưng hắn, phát ra hơi nóng.


"A Sồ, ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ giúp ngươi đòi lại công đạo, nhưng lưu trình vẫn phải thực hiện một lượt." Hắn nói, "Loại người này tra ra chắc chắn có rất nhiều tội, nhất định có thể trị chết hắn."


"Bỏ đi, Hạ Hầu, ngươi đừng kết thù với chúng, đến lúc đó Thẩm công công lại trách tội ngươi." A Sồ nói.


"Đốc chủ là huynh đệ ta, y sẽ không trách ta." Hạ Hầu Liễm thấy dáng vẻ nàng vẫn không có tinh thần, do dự trong chốc lát, lại nói, "Ngươi có muốn đi tắm rửa chút không, ta đi gánh nước giúp ngươi."


A Sồ lau nước mắt, nói: "Hạ Hầu, cám ơn ngươi. Ngươi đã cứu ta hai lần rồi."


"Cảm tạ gì chứ? Việc nhỏ."


Hạ Hầu Liễm vén tay áo đi ra ngoài, hướng về phía nhà bếp quen thuộc. Trước đây hắn thường xuyên đi con đường này, sáng sớm đã phải thức dậy người còn chưa tỉnh ngủ , nhưng nhắm mắt cũng không đi nhầm. Bên cạnh đường có đóa hoa mai nở, đậm đậm nhạt nhạt tô điểm trên tường xanh, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, tạo thành một vòng kim sắc rực rỡ. Phía sau vang lên tiếng bước chân, hắn mới đầu tưởng nô bộc ở Vân Tiên Lâu, liền đứng tránh sang một bên, nhưng tiếng bước chân kia là đi theo hắn, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bách Lý Diên không hé một lời, thấy hắn nhìn mình, liền hướng về phía hắn cười nhe răng trắng.


"Tiểu quân hầu sao lại đến đây?" Hạ Hầu Liễm hỏi.


"Ngươi quản ta." Bách Lý Diên phẩy tay đi đến bên cạnh hắn.


Hắn nghiêng đầu nhìn nha đầu kia, nàng mặc váy lụa thêu hoa xanh lam cùng áo bông trắng, khuôn mặt như tuyết, đôi mắt đen nhánh, khi không nói lời nào lại càng điềm tĩnh. Hạ Hầu Liễm từng nghe về nàng, bọn họ làm việc cho Đông Hán, đối với các quý nhân trong kinh đều biết ít nhiều. Nàng là nữ hầu duy nhất của Đại Kì, cũng là hầu quân duy nhất còn ở độ tuổi trẻ con, đáng tiếc thân nhân đã chết hết, một người lẻ loi hiu đến kinh thành. Thẩm Quyết từng nhắc đến nàng một lần, nói nàng là một nha đầu hung ác, ngược lại người cũng rất xứng với tên.


"Chuyện vừa rồi của A Sồ còn muốn tạ ơn Tiểu quân hầu, " Hạ Hầu Liễm nói, "Có điều sau này đừng lỗ mãng như vậy ."


Bách Lý Diên hừ lạnh một tiếng, không đáp một lời.


"Tiểu quân hầu vì sao đến đây?" Hạ Hầu Liễm có chút tò mò. Nàng là một cô nương, lại là thân thích hoàng tộc, thế nhưng lại xuất hiện ở hẻm Yết Chi.


"Đến chơi." Nàng chỉ chỉ chân tường bên kia, "Nơi đó có lỗ chó, ta thường xuyên chui qua đó. Có một lần gặp người xấu, A Sồ tỷ tỷ đã cứu ta."


Đến loại địa phương này chơi sao, Hạ Hầu Liễm cười cười, nhưng thật ra hắn có thể hiểu nàng, đứa nhỏ không cha mẹ quản giáo chính là như vậy, hắn cũng thế, thậm chí lá gan còn lớn hơn nàng. Trèo tường, leo nóc nhà, ăn trộm tiền, chuyện xấu gì cũng đều đã làm qua. Hắn lại hỏi: "Cho nên ban nãy ngươi cứu lại nàng?"


"Ừm. A Sồ là tỷ tỷ của ta." Bách Lý Diên ngửa đầu