Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 87: Cảnh xuân (h)



Trụ thịt mập mạp nổi đầy gân guốc đáng sợ hiện giờ hệt như một căn hung khí giết người, tính khí đâm sâu vào tới đâu, Doãn Doanh liền rít lên mấy hơi vì tê tái.

“Đau… có chút… đau… ưm…”

Huyệt động lâu ngày không được lấp đầy, hiện tại với sự xâm nhập đột ngột cùng với kích thước khủng của căn hung khí khiến Doãn Doanh không thể nhanh chóng thích ứng được.

Cô há miệng thở dốc một hơi, đau đớn lẫn khoái cảm đan xen khiến cô không kiềm được bật ra từng tiếng rên rỉ than khóc.

“Đau lắm… anh rút ra đi… to quá… ưm…”

Doãn Doanh đưa tay đẩy người đàn ông kia ra. Thế nhưng lúc này Vạn Luân Thành ở thế tiến thoái lưỡng nan, cho dù có thực sự thương cảm cô gái này mà buông tha cô, anh cũng không có khả năng rút vật cương cứng đang chôn chặt trong huyệt thịt ra ngoài được.

Doãn Doanh kẹp anh chặt muốn chết, bảo anh làm sao rút ra đây?

Vả lại Vạn Luân Thành đã nạp đạn lên nòng, không xả hết súng thì không dừng lại được.

Người đàn ông cúi đầu hôn hôn lên vầng trán mướt mát mồ hôi của cô, dỗ dành một chút.

“Bé ngoan, thả lỏng.”

Đây đương nhiên không phải lần đầu tiên của Doãn Doanh, thế nhưng lâu ngày không ân ái, cô của bây giờ còn trắng tinh hơn cả tờ giấy, ngốc ngốc tồ tồ tay chân run rẩy không biết phải làm sao. Nơi tư mật thì càng lúc càng thít chặt, bao bọc lấy nửa thân trụ của anh chặt chẽ đến mức Vạn Luân Thành nhiều lần phải hít sâu mấy hơi.

“Cún con, tôi thật sự bị em kẹp gãy mất.”

Người nọ cười khổ, lại vân vê cơ thể của cô, tìm cách kích thích khiến cô thả lỏng.

Rất nhanh nơi nào đó bớt đi căng thẳng bắt đầu nhẹ nhàng tiếp nhận anh, Vạn Luân Thành đẩy thẳng thắt lưng vào trong một chút, cuối cùng cũng thành công đem toàn bộ vật to lớn kia lấp đầy bên trong cô.

“A…”

Thời điểm Vạn Luân Thành tiến vào cả gốc, cả người Doãn Doanh run lên cầm cập, cô ngửa cổ thở dốc, đưa tay ôm lấy tấm lưng của người đàn ông kia mà không ngừng nức nở.

Dục vọng giống như thủy triều nhanh chóng đánh ập tới phủi bay đi lý trí của cô.

Chẳng mấy chốc tường thịt mẫn cảm của cô bị đỉnh đầu phình to cọ xát đến mức dâng lên khoái cảm mãnh liệt. Thành vách bên trong bị mài đến mềm nhũn chảy cả nước, cơ thể vừa tê dại vừa sảng khoái… thật không thể phân biệt nổi là đang sướng hay đang đau.

Vạn Luân Thành nâng hông cô lên một chút, đợi cô thích ứng được không bao lâu liền mạnh mẽ cắm sâu tính khí vào nơi thần bí mà điên cuồng thăm dò, mỗi lần đưa đẩy đều vào sâu đến không tưởng.

“A… a… chậm… chậm chút! Không được… ưm… sâu quá… làm ơn…”

Tiếng rên rỉ đứt quãng cứ không ngừng vang vang bên tai, thanh âm dính nị ngọt ngào khiến người khác không thể khống chế được cám dỗ.

Vạn Luân Thành đẩy thắt lưng càng lúc càng tàn bạo, bởi lẽ anh rất hiểu cơ thể của cô gái này, biết cô là sướng thật hay đau thật, lúc cô lên đỉnh hay luôn miệng than thở, thật chất là sướng đến sắp phát điên rồi.

“Cún con… chặt quá, bên trong em vừa ấm nóng vừa chặt chẽ.”

“Ngoan, cún con ngoan, chồng thích em lắm.”

Vạn Luân Thành trong cơn mê tình nói ra tiếng lòng mình, mà cô gái kia hiện tại thần trí không còn đủ tỉnh táo, cô không nghe ra được anh nói gì, chỉ có thể ngửa cổ há miệng mà thở dốc.

Vạn Luân Thành cũng thở dốc không kém, anh cúi đầu hôn lên bầu ngực mịn màng của cô gái, thong thả vừa đẩy thắt lưng vừa dùng lưỡi trêu đùa hạt đầu hồng e ấp trước ngực cô. Nước bọt trong suốt dính ướt khuôn ngực Doãn Doanh, khiến nơi đó càng thêm bóng loáng, càng thêm mê người.

Nơi tư mật hồng phấn liên tục mấp máy rỉ nước, bên trong ra vào nhiều lần vẫn thít chặt ôm trọn tính khí của Vạn Luân Thành không buông, cảm giác ấm nóng mềm mại khiến da đầu Vạn Luân Thành nảy sinh một trận tê dại, mà chính Doãn Doanh cũng không chịu được nhiều lần đỉnh sâu đến mức dục tiên dục tử.

Hai người quấn chặt lấy nhau không màng tới thời gian, tại chiếc sofa nhỏ ở phòng khách, tiếng ngâm nga rên rỉ cùng thở dốc hòa trộn vào làm một.

Cho tới khi dục vọng sắp sửa vỡ đê mà chảy lũ ra bên ngoài, Vạn Luân Thành cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh để không bắn vào bên trong cô.

Nam nhân nọ rút vật cứng ra bên ngoài, động tác trên tay xoa nắn qua lại mấy lần, còn nắm tay Doãn Doanh đưa tới giúp anh vuốt ve.

“Cún con… tôi thật muốn bắn vào bên trong em.”

Thanh âm trầm khàn mang theo hơi thở nặng nề bật thốt.

Cô gái nọ sau bao nhiêu cao trào cuối cùng lại nằm sõng soài trên ghế, cô ngước mắt nhìn người đàn ông kia đang vuốt ve chờ đợi xuất ra.

Doãn Doanh thầm nghĩ… nếu như không sợ bản thân mang thai, nếu như lúc này cô và Vạn Luân Thành trở về khoảng thời gian vui vẻ của nhiều năm trước… Doãn Doanh có lẽ sẽ ghé tai anh rồi quyến rũ nói với anh: Cứ bắn hết vào đi, cô muốn mang thai con của Vạn Luân Thành.

Chẳng bao lâu, hơi thở nam tính càng thêm gấp gáp, dịch trắng rót ra bên ngoài phủ đầy trên chiếc bụng phẳng lỳ của Doãn Doanh.

Trong chớp mắt cảnh xuân dần tan biến.

Trên chiếc ghế nhỏ, đôi nam nữ nằm bên cạnh nhau vừa thở dốc vừa ôm ấp, đem nhiệt độ cơ thể hòa vào làm một, cảnh tượng bình yên ấm áp đến lạ kỳ.