Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 80: Đi Long Đô





“Sáng mai tôi còn phải đi Long Đô”.

Nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi, Thẩm Hạc gần như muốn vỗ gãy bắp đùi.

Ông ta thở dài thở ngắn, bày ra dáng vẻ hối hận!

Ông ta ước mình chính là Diệp Bắc Minh, trực tiếp đi đồng ý với đám người Dư Thiên Long, gia nhập Long Hồn.

“Cậu Diệp à! Cậu có biết người bình thường gia nhập Long Hồn là tương đương với một bước lên trời không!”, Thẩm Hạc dở khóc dở cười.

...

Sớm ngày hôm sau, Diệp Bắc Minh nói rõ ràng với hai cô gái Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết.

Sau đó lên tàu cao tốc đi Long Đô!

Anh đã nghĩ đến đi máy bay, nhưng cảm giác không an toàn.

Ngộ nhỡ có người mất trí, vì giết anh mà tạo ra tai nạn máy bay.

Với tu vi hiện giờ của Diệp Bắc Minh, rơi từ trên không trung cao vạn mét chắc chắn sẽ chết.

Tàu cao tốc tương đối an toàn!

Giang Nam đến Long Đô chỉ cần bốn tiếng rưỡi.

Sau khi vào trạm soát vé, Diệp Bắc Minh đến ghế thương gia của mình.

Ghế thương gia từ Giang Nam đi Long Đô người có tiền vẫn rất nhiều.

Cả khoang xe gần như ngồi kín hết.

Trước khi tàu cao tốc khởi động, đột nhiên một cô gái vóc dáng thon dài, da trắng nõn, vô cùng khí chất bước lên.

Mái tóc mượt mà, lớp trang điểm tràn đầy cảm giác cao cấp!

Không kém gì với một nữ minh tinh tuyến đầu!

Vừa hay cô ta ngồi xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh dựa vào cửa sổ, đứng gần lối đi.

Trong khoảnh khắc cô gái ngồi xuống còn lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ bắt chuyện, lông mày nhướn lên.

Nhưng điều khiến cô ta bất ngờ chính là Diệp Bắc Minh còn không buồn ngẩng đầu lên!

Diệp Bắc Minh nhắm mắt nghỉ ngơi!

Một người đàn ông trẻ tuổi phía lối đi cách vách đột nhiên mở miệng: “Chào người đẹp, cho tôi phương thức liên lạc nhé?”

“Tôi ở Long Đô có một công ty điện ảnh, tôi cảm thấy với khí chất của cô hoàn toàn có thể ra mắt”.

“Cho tôi phương thức liên lạc, về sau chúng ta nói chuyện?”

Cô gái mặt đẹp lạnh lùng như núi băng: “Không cần”.

Cô ta tên Ngụy Yên Nhiên, người nhà họ Ngụy ở Long Đô!

Nếu không phải vì ngủ quên, lỡ chuyến bay.



Làm sao có thể đổi sang ngồi tàu cao tốc?

Lần đầu tiên trong đời người ngồi tàu cao tốc mà còn gặp phải chuyện này?

“Ha ha”.

Người đàn ông trẻ tuổi cười một tiếng: “Người đẹp, cô suy nghĩ cho kỹ”.

“Tôi là Tống Trường Phong, người nhà họ Tống ở Long Đô?”

“Nhà họ Tống ở Long Đô?”

“Mẹ nó, một trong những gia tộc đứng đầu đó!”

Rất nhiều người trong khoang thương gia sắc mặt không ổn định.

Có thể ngồi được khoang thương gia trị giá vài ngàn, chắc chắn không phải người bình thường.

Đều là người trong giới nhà giàu!

Nhưng so với nhà họ Tống ở Long Đô, căn bản không tính là gì!

Bọn họ biết Ngụy Yên Nhiên sắp thảm rồi.

“Nhà họ Tống ở Long Đô? Giỏi lắm sao?”, mặt đẹp của Ngụy Yên Nhiên lộ vẻ khinh thường.

“Cô nói gì?”

Tống Trường Phong đột ngột đứng dậy.

Nhà họ Tống ở Long Đô không nói là thế gia hàng đầu thì cũng là gia tộc hạng hai!

Mọi người kinh hãi!

“Con mẹ nó cô cùng lắm chỉ xem như là gái điếm thôi, dám nói chuyện như vậy với Tống Trường Phong tôi?”, Tống Trường Phong đi đến, căm tức nhìn Ngụy Yên Nhiên.

“Anh nói tôi giống gái?”

Ngụy Yên Nhiên giận dữ, cô ta đường đường là người nhà họ Ngụy, vậy mà lại bị mắng là một con điếm?

“Tôi nói sai sao? Con hàng như cô cùng lắm là hai ngàn tệ một đêm!”, Tống Trường Phong cười gằn: “Tôi cho cô hai chục ngàn, cô ở cùng tôi một đêm! Chuyện này cứ tính như vậy, nếu không!”

Tống Trường Phong khí thế tàn bạo.

Ngụy Yên Nhiên theo bản năng rụt về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nhướn mày, mở mắt nhìn hai người!

Bầu không khí có chút quỷ dị!

Ngụy Yên Nhiên nhìn Diệp Bắc Minh có ý cầu xin sự giúp đỡ!

Anh hùng cứu mỹ nhân?

Chiêu cũ rích rồi!

Không thú vị!

Diệp Bắc Minh nhắm mắt, không có ý muốn ra tay.

Ngụy Yên Nhiên nhìn thấy Diệp Bắc Minh như vậy, trong lòng thất vọng.

Xem ra thanh niên này chính là loại phế vật!



“Ha ha ha ha ha!”

Tống Trường Phong cười lớn, hắn ta đắc ý vênh váo, hét về phía Diệp Bắc Minh: “Thằng nhãi, anh đừng giả vờ ngủ”.

“Đứng lên cho tôi, tôi muốn vị trí này”.

“Trên đường tôi muốn giao lưu với người đẹp một chút!”

Mí mắt Diệp Bắc Minh cũng không buồn ngẩng lên: “Cút!”

Khoang xe đang náo nhiệt, lập tức yên tĩnh.

Ngụy Yên Nhiên cũng ngây người, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh!

Cô ta không ngờ rằng Diệp Bắc Minh dám nói ra một chữ như vậy!

Vừa rồi anh ngay cả giúp đỡ cũng không dám cơ mà!

“Mày nói gì?”

Tống Trường Phong còn tưởng rằng mình nghe nhầm, một luồng lửa giận xông lên óc: “Con mẹ nó…”

“Ồn ào”.

Diệp Bắc Minh khạc ra hai chữ.

“Ầm!”

Ai cũng không nhìn rõ xảy ra chuyện gì.

Tống Trường Phong bay ra ngoài, chỗ ngực xuất hiện một dấu chân.

Nằm trên đất giống như chó chết!

Miệng sùi bọt mép, hòa lẫn máu tươi!

Không rõ sống chết!

“Cậu Tống!”

Mấy người đàn ông xông ra từ những chỗ khác, mặt đầy sợ hãi.

Bọn họ cũng không nhìn rõ Diệp Bắc Minh ra tay như thế nào!

“Dẫn chủ nhân của các người cút đi, nếu để tôi còn nhìn thấy các người trên chuyến tàu cao tốc này nữa, giết không tha!”, Diệp Bắc Minh nói.

“Võ giả? Đi!”

Mấy người trố mắt nhìn nhau, dẫn Tống Trường Phong lao xuống tàu cao tốc.

“Tôi tên là Ngụy Yên Nhiên, người nhà họ Ngụy, nếu anh ở Long Đô có rắc rối, có thể cầm danh thiếp của tôi để tìm tôi”, Ngụy Yên Nhiên lấy ra một tấm danh thiếp.

“Tôi không giúp cô, là hắn muốn cướp vị trí của tôi, tôi dạy dỗ hắn một trận, chỉ như vậy mà thôi”.

“Cô bị hắn làm gì cũng không có một chút liên quan gì đến tôi”, mí mắt Diệp Bắc Minh vẫn không mở ra.

“Người này, sao lại…”

Ngụy Yên Nhiên ngây người.

Một câu cô ta còn chưa nói xong lại bị Diệp Bắc Minh cắt đứt: “Đừng ồn ào bên tai tôi nữa, im miệng!”