Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 58: Sự phẫn nộ của chiến thần





“Bà dám ra tay với chiến thần?”

Sau lưng chiến thần Lăng Phong, mấy tên cấm vệ quân quát lớn một tiếng, một luồng khí tức cấp Tông Sư phả vào mặt.

“Các người mới to gan!”, chiến thần Lăng Phong quát một tiếng, uy áp khủng khiếp, bắt những cấm vệ quân này lui ra khỏi đại sảnh nhà họ Quân.

Chiến thần Lăng Phong mắt đỏ bừng, đau lòng nói: “Văn Tịnh, xin lỗi”.

“Tôi không thể bảo vệ tốt con trai của chúng ta!”

“Hu hu hu hu”, Quân Văn Tịnh nhào vào trong lòng chiến thần Lăng Phong, khóc ngất: “Ông là chiến thần gì chứ? Ngay cả con trai mình cũng không bảo vệ được! Hu hu hu, Vô Hối… con trai của mẹ!”

Quân Văn Tịnh tê tâm liệt phế!

Chiến thần Lăng Phong ôm người phụ nữ trong ngực, lạnh giọng nói: “Văn Tịnh, bà yên tâm, Diệp Bắc Minh chắc chắn phải chết, tôi sẽ báo thù cho con trai chúng ta!”

...

Đại sứ quán đảo quốc Đông Doanh ở Trung Hải.

“Koizumi Kotaro chết rồi!”

“Kazuo Karasawa chết rồi!”

“Trụ sở chính thương hội Đông Doanh cũng bị người ta tiêu diệt!”

“Tất cả công ty, gia tộc, phú hào ở Giang Nam hợp tác với thương hội Đông Doanh đều hủy bỏ hợp đồng?”

Trong phòng làm việc, Masao Tokugawa nghe xong tin tức này, tức giận rút ra thanh kiếm samurai ở bên cạnh.

“Bốp bốp bốp bốp bốp!”

Phòng làm việc vô cùng sang trọng bị ông ta chém bừa bãi!

Gỗ đỏ giá hơn một triệu bị ông ta chém hỏng.

“Diệp Bắc Minh, giỏi lắm Diệp Bắc Minh! Người từ đâu chui ra vậy? Dám ngăn cản đế quốc Đông Doanh của tao quật khởi? Ha ha ha ha ha!”, Masao Tokugawa tức giận đến bật cười.

...

Nhà họ Hàn, Trung Hải.

“Thần y Diệp khiêu chiến thương hội Đông Doanh, lại còn giết Quân Vô Hối?”, Hàn Nguyệt nhận được tin tức này, kinh ngạc hồi lâu.

Hàn Kim Long ở bên cạnh, trong ánh mắt đục ngầu thoáng qua vẻ bất ngờ: “Cậu thanh niên này… ngược lại có vài phần khí phách!”



Hàn Nguyệt mặc một chiếc sườn xám mỏng, vóc dáng thon thả, đường cong chữ S, có thể nhìn thoáng qua trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta vẫn còn một chút kinh ngạc: “Ông nội, dù là thương hội Đông Doanh hay Quân Vô Hối, đều là người không thể động!”

“Giang Nam, Giang Bắc, Kim Lăng, Giang Đông, Trung Hải, cho dù là ai, động vào hai người cũng phải nhìn xem mình có đủ tư cách hay không!”

“Thần y Diệp cậu ta… cậu ta… quá to gan!”

“Ha ha ha ha”.

Hàn Kim Long cười ngạo nghễ: “Rất có phong thái giống lão phu năm đó!”

“Ông nội, anh ta nào có thể so với ông”, Hàn Nguyệt lắc đầu.

“Ồ?”

Hàn Kim Long nhìn về phía cháu gái.

Hàn Nguyệt kiêu ngạo nói: “Ông nội, ông có thân phận gì chứ? Một tay sáng lập nhà họ Hàn, ông trùm bến Trung Hải năm đó nhìn thấy ông cũng phải nể mặt vài phần”.

“Nhìn nhà họ Quân dù có chiến thần Lăng Phong chống lưng, nhưng vẫn có thể bị nhà họ Hàn chúng ta đè ép!”

Hàn Kim Long khẽ mỉm cười: “Diệp Bắc Minh này khí phách không bằng ông nội năm đó”.

“Nếu như có thể, ừm… Nguyệt Nhi, cháu vẫn chưa đính hôn”.

“Hay là ông nội tìm cơ hội mai mối cho hai đứa, thế nào?”

“Hả?”

Hàn Nguyệt vô cùng thẹn thùng, mặt đẹp ửng đỏ, giậm chân: “Ông nội, ông đùa gì vậy”.

Nhưng Hàn Kim Long lại rất nghiêm túc: “Ông nội không đùa, Diệp Bắc Minh này quả đúng là nhân tài có thể đào tạo!”

“Y thuật thông thần, võ đạo thông thần!”

“Hai cái đều tuyệt vời như vậy, còn yêu nghiệt hơn chiến thần Lăng Phong lúc còn trẻ!”

“Nếu như trở thành rể nhà họ Hàn, nhà họ Hàn chưa chắc không thể ngồi vững Trung Hải, ngồi ngang hàng… với những gia tộc ở Long Đô!”

Hàn Nguyệt trong lòng cả kinh!

Mặc dù ông nội đã già, nhưng tâm chí vẫn mạnh bừng bừng.

Hàn Nguyệt im lặng hồi lâu mới nói: “Ông nội, anh ta vượt qua nguy cơ lần này rồi mới cân nhắc thêm”.

“Chúng ta phải hỗ trợ một chút, nếu không cả đời yêu nghiệt e rằng sắp không còn nữa”, Hàn Kim Long thở dài một tiếng: “Cây có mọc thành rừng vẫn bị gió thổi bật rễ!”

...



Kim Lăng, Vương Như Yên vừa xử lý mọi chuyện trong tầm tay.

Biết được chuyện xảy ra ở Giang Nam.

Vương Như Yên sững sờ, sau đó không nhịn được lắc đầu: “Sư đệ đúng là chuyên đi gây rắc rối, quá ngang bướng!”

“Lập tức truyền lệnh của tôi xuống, tập trung nhân lực!”

Vương Như Yên mặt đầy nuông chiều: “Ai dám ra tay với sư đệ của tôi thì phải bước qua ải của Vương Như Yên này rồi nói tiếp!”

...

Diệp Bắc Minh mặc kệ hậu quả chấn động mình vừa gây nên, trực tiếp quay về phủ Diệp.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thật còn náo động hơn so với cái chết của vua Giang Nam.

Nhưng mà đối với người bình thường, căn bản không nghe ra bất kỳ tin tức gì.

“Anh Bắc Thần!”

Vừa quay về đến cửa phủ Diệp, Chu Nhược Giai liền xông qua, nhào vào ngực anh.

Tối qua hai người ngủ cùng nhau.

Chu Nhược Giai là vợ chưa cưới của anh, Diệp Bắc Minh trở tay ôm cô.

Cô gái yếu đuối, da thịt mềm mại, một mùi hương cơ thể của xử nữ phả vào mặt.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Sao hả?”

Chu Nhược Giai ngẩng đầu lên, chớp mắt: “Em còn đang muốn tìm anh cùng nhau ăn sáng đây, nhưng không tìm thấy anh, anh đã đi đâu vậy?”

“Không đi đâu cả, giải quyết chút chuyện thôi”, Diệp Bắc Minh cười lắc đầu.

“Vào nhà đi, em nấu chè đậu xanh cho anh rồi, thời tiết nóng như vậy, giải nhiệt mùa hè”, Chu Nhược Giai kéo Diệp Bắc Minh, đi về phía cửa lớn phủ Diệp.

Lúc này, bên ngoài trăm mét.

Cửa tiệm cafe bên đường đối diện.

Hạ Nhược Tuyết đứng ở đó, toàn thân run rẩy, nước mắt trong hốc mắt không ngừng rơi xuống.

Tôn Thiến ở bên cạnh nổi giận lôi đình: “Kẻ phụ bạc, tên đàn ông thối tha! Sao… sao anh ta có thể làm như vậy?”

“Tên đàn ông thối tha! Quá thối tha!”

“Hôm trước còn ngủ với cậu… Hôm nay liền ôm người phụ nữ khác!”