Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 344: Thừa nhận tôi ưu tú khó thế sao?



Giây tiếp theo, trên khuôn mặt già nua của ông ta đều là vẻ tham lam: “Ha ha ha, ông nhất định sẽ có những võ kỹ cấp cao khác!!!”

“Chúng ta phát tài rồi, nhà họ Khương sắp quật khởi rồi!!!”

Thập Thất trưởng lão kích động nói: “Hôm nay chúng ta đã không uống công, ha ha ha ha!”

Hai người cực kỳ vui sướng.

Vô cùng kích động!

Ngay cả chuyện Tam trưởng lão bị giết bi thương cũng quên ngay trong nháy mắt.

Có thể tưởng tượng được một quyền này của Diệp Bắc Minh khiến bọn họ sốc nặng đến nhường nào.

“Giết!”

Bóng người lóe sáng, sát ý bộc phát ra.

Hai Võ Thánh cùng đánh tới, với cảnh giới của Diệp Bắc Minh trước mặt, không hề xem thường.

Kiếm lớn của Thập Thất trưởng lão chém lớn, có chút nặng nề, Diệp Bắc Minh dùng phù quang lược ảnh dễ dàng tránh được.

Keng!

Diệp Bắc Minh trả một kiếm chém xuống.

Kiếm Đoạn Long và kiếm lớn của Thập Thất trưởng lão va chạm, lập tức bị chém thành hai khúc.

Con ngươi Thập Thất trưởng lão co rút lại: “Sao có thể?”

“Đây là kiếm nặng huyền thiết rèn trong bảy bảy bốn mươi chín ngày…”.

Thập Thất trưởng lão thất thần trong giây lát.

Diệp Bắc Minh tìm được cơ hội, tốc độ cực nhanh, một kiếm chém xuống!

“Lão Thập Thất, cẩn thận!”

Cửu trưởng lão quát lớn.

Thập Thất trưởng lão thầm kêu không ổn rồi, bản thân đã sơ suất, muốn tránh đi.

Nhưng kiếm Đoạn Long đã xuất hiện trên đỉnh đầu, không còn kịp nữa rồi!

Con ngươi già nua co rút kịch liệt. thân thể cứng ngắc,

Nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long đang rơi xuống.

“Phụt!”

Máu tươi tung tóe, Thập Thất trưởng lão bị một kiếm chém thành hai khúc.

Tình cảnh vô cùng đẫm máu!

Khương Thừa sợ đến choáng váng, ngã ngồi trên đất.

Nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn ma quỷ!

Cửu trưởng lão giận phát điên, trong mắt ông ta đều là tia máu, ác liệt gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày giết hai người của tao…”

Vèo!

Không đợi Cửu trưởng lão nói xong, Diệp Bắc Minh một lần nữa ra tay.



Hai tay cầm kiếm Đoạn Long như viên đạn đánh tới!!!

“Mày!!!”

Nửa câu sau của Cửu trưởng lão lập tức câm nín.

Cảm giác ngay cả nói cũng không cho nói quả thật quá khó chịu.

Thân pháp của Cửu trưởng lão rất kinh khủng, tránh được kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh, sau đó một quyền đánh vào tim anh.

Ầm!

Diệp Bắc Minh lập tức bỏ kiếm Đoạn Long ra, một quyền chống lại.

Keng!

Kiếm Đoạn Long rơi trên mặt đất, Diệp Bắc Minh và Cửu trưởng lão rối rít bay ngược ra ngoài.

Con ngươi Cửu trưởng lão đỏ bừng, tất cả đều là tia máu: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh mày dựa hoàn toàn vào lực sát thương khủng khiếp của thanh kiếm này”.

“Bây giờ kiếm không có, tao xem mày chết như nào!”

Vèo!

Cửu trưởng lão bước ra, đá hoa cương dưới chân nổ ầm ầm, giống như mạng nhện.

Ông ta xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, một quyền xoẹt qua.

Diệp Bắc Minh mỉm cười, vung tay lên!

“Kiếm Đoạn Long!”

Một tràng tiếng phá âm truyền xuống.

Kiếm Đoạn Long biến mất khỏi mặt đất một cách quái dị, xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh.

Soạt!

Huyết quang thoáng qua.

Cửu trưởng lão dừng lại, mặt đầy khiếp sợ nhìn tay mình.

Con ngươi co lại kịch liệt!

Sau đó kêu thảm một tiếng, vị trí cổ tay gãy một cách ngay ngắn, máu tươi điên cuồng trào ra: “Diệp Bắc Minh, sao mày làm được?”

Ngẩng đầu nhìn.

Người trước mặt bóng hình chợt lóe, tốc độ quá nhanh.

Diệp Bắc Minh tát vào mặt Cửu trưởng lão.

Cửu trưởng lão lập tức lăn ra ngoài, đập vào vách tường, phun ra một ngụm máu tươi.

Khoảnh khắc ông ta bò dậy, gần như tức phát điên.

Một Võ Thánh mà lại bị tát bay ra ngoài?

Quả thật là vô cùng nhục nhã!

Cửu trưởng lão bò dậy, như mất lý trí gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày…”

Phốc!



Kiếm Đoạn Long xuất hiện, một kiếm rơi xuống!

Ai mà có thời gian phí lời với ông?

Đây là cuộc chiến sinh tử, không phải khẩu chiến!

Đầu Cửu trưởng lão bay ra ngoài, trong mắt mang theo bực bội vô tận, ông ta mà cũng bị Diệp Bắc Minh giết?

Nhóc con này chiến đấu… không theo lẽ thường…

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cậu quá đỗi nghịch thiên!”

“Tôi không ngờ đến điều này, có lẽ ba Võ Thánh kia quá rác rưởi”.

Diệp Bắc Minh trêu ghẹo cười: “Thừa nhận tôi ưu tú khó khăn thế sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục…

“A… Ma quỷ, mày là ma quỷ!!!”

Khương Thừa sợ đến mức tim muốn nổ tung, hắn ta kêu thảm một tiếng, lăn một vòng xông ra.

Lúc này.

Khương Thừa chỉ có một suy nghĩ, đó là chạy!

Chạy ra khỏi phủ Long Soái, chạy khỏi tầm mắt của Diệp Bắc Minh!!!

Diệp Bắc Minh buồn cười, chuẩn bị đuổi theo.

“A!”

Tiếng thét chói tai của Trần Lê Y truyền tới.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Không ổn!”

Xông vào nhìn, trong tay xuất hiện thêm một thanh dao găm, kề cổ Trần Lê Y.

Thấy Diệp Bắc Minh đuổi theo, Khương Thừa điên cuồng sủa: “Diệp Bắc Minh, mày không được phép tới!”

“Nếu mày tới, tao lập tức giết cô ta!!!”

Giọng Trần Lê Y lạnh băng: “Đừng hòng dùng tôi uy hiếp Thiếu chủ!”

Dứt khoát!

Kiên định!

“Cô nói cái gì?”

Khương Thừa kinh ngạc nhìn Trần Lê Y.

Giây tiếp theo.

Trần Lê Y lại chủ động vặn cổ, con dao găm trong tay Khương Thừa xoẹt tới, máu tươi trào ra.

Khương Thừa sợ choáng váng, người phụ nữ này điên rồi sao? Tự cắt cổ mình?

Cô ta không sợ chết sao?

Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người: “Trần Lê Y, cô làm gì đấy?”

Trong nháy mắt xông lên, một quyền đánh ra, Khương Thừa bị đánh nổ trong nháy mắt.