Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1951



Lưu Lãng Thanh cúi đầu, chật vật trả lời: “Tôi hiểu rồi…”

Đến lúc hắn ta ngẩng đầu lên, Diệp Bắc Minh đã biến mất không thấy tăm hơi.

Bên tai truyền đến vô số lời nghị luận: “Diệp cuồng nhân dùng một quyền đánh bại hạng mười bảng xếp hạng Thanh Huyền, rốt cuộc anh ta có thực lực như thế nào?”

“Nếu như đánh với Lưu sư huynh có qua có lại, cuối cùng đánh bại, vậy đại khái là thực lực hạng chín bảng xếp hạng Thanh Huyền!”

“Bây giờ, một quyền đánh bại Lưu sư huynh… e rằng…”

“Ít nhất cũng là năm vị trí đầu bảng xếp hạng Thanh Huyền, thậm chí cũng có thể là ba vị trí đầu!”

“Ba vị trí đầu á?”

Ai nấy cũng dại ra!

Không ai chú ý tới Lưu Lãng Thanh kéo thân thể khập khiễng rời đi.





Trong sân của một trang viên ngoài thành Thanh Huyền.

Trên mặt đất tràn ngập vết máu tươi đọng lại.

Đây là nơi Ô Đạo Nguyên ngã xuống!

Hai lão giả một cao một thấp đứng ở đây, nhắm mắt lại!

Chính là hai vị lão tổ nhà họ Ô, Ô Đạo Hành và Ô Đạo Sinh!

Bỗng nhiên.

Ô Đạo Sinh mập lùn mở to mắt, nhìn về một phương hướng nào đó trên không trung: “Đến rồi!”

Ô Đạo Hành mở mắt, khẽ ngẩng đầu, cũng nhìn qua.

Một lát sau.

Trên bầu trời truyền đến tiếng chim hót, một con chim lớn màu xanh lục bay tới!

“Ma thú cấp chín, Thanh Loan biến dị?”

Ô Đạo Sinh ngoài ý muốn: “Đây chính là ma thú nằm trong top 10 về tốc độ bay trong Đại Lục Chân Võ, thế mà cũng có thể bị thuần phục?”

Thanh Loan biến dị đáp xuống trong sân.

Một thiếu nữ áo đỏ nhảy từ trên lưng chim xuống: “Hai vị trưởng lão, chính là chỗ này sao?”

Cô nàng có dáng người thon thả, da thịt trắng nõn.

Gương mặt cô có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, mang lại cho người ta cảm giác hoạt bát sống động.

Ô Đạo Hành ngưng trọng gật đầu: “Hồng Tụ cô nương, chính là chỗ này!”

Tần Hồng Tụ lấy một cái hộp gỗ từ nhẫn chứa vật, sau khi mở nắp, một con chuột màu vàng bò ra ngoài.

“Đây là Sưu Thần Thử, bất kỳ ai từng tới nơi này nó đều có thể tìm ra đối phương!”

“Làm phiền!”

Ô Đạo Hành làm tư thế xin mời.

Tần Hồng Tụ vỗ vỗ sau lưng Sưu Thần Thử.

Sưu Thần Thử nhảy lên, xông vào vũng máu đã khô, ngửi ngửi không khí một lát.

Sau đó nó nhảy lên bàn tay ngọc của Tần Hồng Tụ!

Chít chít chít chít!