Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 194: Sư tỷ tập hợp, lĩnh hội kiếm ý



Cửu sư tỷ cũng giúp khiêng đá: “Tiểu sư đệ, em không thể chết, em đã đồng ý với chị rồi mà, còn phải cùng chị đi Disneyland”.

“Chưa hoàn thành lời hứa, sao em có thể chết?”

Cơ thể mềm mại của Liễu Như Khanh run rẩy.

Hạ lệnh cho các thuộc hạ tướng sĩ: “Nhanh lên chút, các người còn chờ cái gì?”

“Chúng ta khiêng đá, lục soát”.

“Dù đào phẳng núi Cửu Long cũng phải tìm ra tiểu sư đệ!!!”

Liễu Như Khanh dẫn theo mười ngàn người, liều mạng đào.

Lục Tuyết Kỳ cũng gọi điện điều binh từ Long Đô đến Cảng Đảo.

Sau khi Long Đô biết được tin tức cũng kinh sợ!

Lục Tuyết kỳ chắc chắn điên rồi, tướng sĩ Long Đô sao có thể điều đi Cảng Đảo?

Đây hoàn toàn làm trái quân lệnh của Long Quốc!

Nhưng Lục Tuyết Kỳ không quan tâm, vẫn hạ lệnh!

Thậm chí có người còn báo cáo chuyện này đến long chủ.

“Ha ha ha! Lục Tuyết Kỳ, rốt cuộc đã để tôi bắt đằng chuôi!”

Long Đô.

Bốn thế gia nhà họ Tần, nhà họ Phó, nhà họ Hoa, nhà họ Đường liên minh khởi tấu.

Vô số tấu chương tuôn như máu đưa về phía long chủ.

Nhưng.

Tấu chương đưa lên, phía long chủ không chút tăm hơi!

“Cái gì?”

“Long chủ không quan tâm?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Người viết tấu chương sắc mặt điên cuồng.

Sau đó.

Lại một tin tức khiến người ta chấn động truyền tới.

Binh lính đội Thiên Cơ Long Hồn rời khỏi Long Đô.

Đi về phía Cảng Đảo.

Lô Quốc Phong, Đoàn Nha, Thạch Lỗi.

Dẫn theo ba ngàn tướng sĩ của đội Thiên Cơ!

“Xông đến cho tôi!”

“Đào đá, nhất định phải tìm được thiếu soái!”

“Sống thấy người, chết thấy xác!”

“Tìm, tìm cho tôi!”

Người của đội Thiên Cơ Long Hồn cũng điên rồi, bọn họ đã sớm bị thực lực của Diệp Bắc Minh thuyết phục.

Bốn thế gia lớn lập tức im lặng.

Đội Thiên Cơ cũng đi rồi, ý của long chủ còn chưa đủ rõ ràng sao?

...



Thế là đỉnh núi Cửu Long xuất hiện cảnh tượng đáng sợ.

Vô số người đang điên cuồng đào đá.

Những người này đều là tướng sĩ đứng đầu Long Hồn!

Còn có thuộc hạ của Tu La mặt ngọc, tổng cộng gần ba trăm ngàn người, điên cuồng đào núi Cửu Long.

...

Đã ba ngày kể từ khi núi Cửu Long bị đánh nổ.

Soạt! Soạt! Soạt!

Dưới chỗ đất sâu, Diệp Bắc Minh quơ múa kiếm Đoạn Long, không ngừng chém ra!

Kiếm khí tung hoành!

Ban đầu, một kiếm của Diệp Bắc Minh chỉ có thể chém tách dung nham ra độ sâu khoảng một mét.

Ba ngày, anh đã múa mấy trăm ngàn kiếm.

Vù!

Bảo kiếm trong sơn trang đúc kiếm đều ầm ầm không dứt!

Lại xảy ra dị tượng vạn kiếm cùng vang!

Mỗi một lần Diệp Bắc Minh chém ra một kiếm, tất cả bảo kiếm bên trong huyệt động đều vù vù theo!

Hết sức có tiết tấu!

Vạn kiếm đồng tình!

Đây là lĩnh hội kiếm ý của Diệp Bắc Minh!

Vương Trường Sinh ngơ ngác!

Ông ta hao tổn gần 50 năm mới lĩnh hội kiếm ý!

Trong ba ngày ngắn ngủi Diệp Bắc Minh đã lĩnh hội được kiếm ý rồi?

Mẹ nó!

Người so với người, tức chết mất!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Diệp Bắc Minh hưng phấn đáp lại: “Rất có hiệu quả, ba ngày nay tôi quơ múa mấy trăm ngàn kiếm, không những khống chế thành thục kiếm Đoạn Long”.

“Điều càng quan trọng hơn là làm sao tôi xuất kiếm nhanh nhất, chuẩn nhất, tàn nhẫn nhất!”

“Dù không có được khóm hỏa liên kia, ích lợi này cũng rất lớn”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: “Đã có thể chém ra dung nham mười mấy mét, cộng thêm lực!”

“Được!”

...

Ầm!

Ngoại giới, một mảng dung nham bị rời đi, lộ ra lối đi tối thui.

“Báo, nơi này có một thông đạo!”

“Cái gì?”

“Nói không chừng sư đệ trốn ở đây!”

“Mau đi xem!”

Ước chừng ba ngày, bốn sư tỷ không ngủ nghỉ, vẫn kiên trì ở đỉnh núi Cửu Long.

Nghe nói đào ra một thông đạo, tất cả đều kích động, xông vọt vào.



Tốc độ bốn người phụ nữ rất nhanh.

Mặc dù các cô rất khiếp sợ, nhiệt độ dưới đất tại sao lại cao như vậy.

Nhưng vẫn chùn bước lao xuống!

Một đường đi đến tầng thấp nhất.

Quả nhiên thấy Diệp Bắc Minh đang ở đây khua múa hết kiếm này đến kiếm khác!

Vương Trường Sinh nhìn thấy bốn người phụ nữ xông vào, sắc mặt lập tức trầm xuống, tiến lên ngăn cản: “Ai đến vậy?”

“Sư phụ tôi đang…”

Lời còn chưa nói hết.

Bốn người phụ nữ cùng nhau xông tới.

Ầm!

Vương Trường Sinh lập tức bị đụng bay ra ngoài!

Mẹ nó, tôi là cao thủ cảnh giới Võ Hoàng, hơn nữa…

Phụt!

Vương Trường Sinh phun ra hớp máu già, thiếu chút nữa bị đụng chết.

Diệp Bắc Minh vừa quay đầu, trên mặt lại hiện vẻ kinh ngạc, bốn sư tỷ liền nhào tới.

Kéo anh vào trong ngực, mùi hương thoảng qua.

Tám bàn tay ngọc không ngừng lục lọi trên người anh.

“Có sao không?”

“Cụt tay cụt chân không?”

“Có bị thương không? Nào, cởi quần áo xem…”

Diệp Bắc Minh bày dáng vể không thể yêu nổi.

Anh muốn phản kháng, lập tức bị mấy sư tỷ túm lại, kiểm tra từng tấc trên người anh.

Lô Quốc Phong, Đoàn Nha, Thạch Lỗi và quân tinh nhuệ đội Thiên Cơ cũng xông vào.

Nhìn cảnh tượng trước mắt này.

“Khụ, được rồi được rồi, về nhà”.

“Không sao, không sao, thiếu nhi không thích hợp…”

Một đám đàn ông nhanh chóng rời đi.

Diệp Bắc Minh mãnh liệt từ chối: “Sư tỷ, kháng nghị, em kháng nghị!”

“Người đội Thiên Cơ nhìn thấy rồi, sau này em ra oai sao được?”

“Kháng nghị không có hiệu quả!”

Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh đồng thanh hô lên.

“Em đó, dọa chết các chị rồi!”

Liễu Như Khanh khôi phục lại khuôn mặt Tu La mặt ngọc: “Nếu tiểu sư đệ không sao, Tuyết Kỳ, em lập tức thông báo cho những sư tỷ khác, để các chị ấy không cần tới”.

Lục Tuyết Kỳ gật đầu: “Được, em lập tức thông báo”.

Bốn sư tỷ nhìn thấy Diệp Bắc Minh không sao, cuối cùng đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Sư đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Bắc Minh kể lại một lần câu chuyện.