Dịu Ngọt Hương Hè

Chương 3: Người vô ơn



Tiếng cãi vã giữa đôi vợ chồng không ngừng phát ra càng ngày càng to lại còn cộng thêm việc đập phá chén bát làm cho cả căn nhà hỗn độn như một bãi chiến trường.

"Tôi quá mệt với cô!" Tiếng người chồng tức giận.

Người phụ nữ chẳng nhịn mà đáp lời:

"Anh muốn tôi như thế nào anh mới vừa lòng!".

Một cái bát, hai cái rồi ba bốn cái...rơi xuống bể tan nát vụn vỡ trên mặt đất.

Sở Linh Dương dùng hai tay của mình áp chặt lên hai bàn tay anh bịt lấy tai cậu ấy lại:

"Không sao, tôi bịt tai lại giúp cậu"

"Cậu sẽ không nghe thấy gì cả đâu".

"Đừng hoảng!"

Thoáng chốc mơ hồ, một làn hơi nước dường như đã ngập tràn trong đôi mắt Đông Hướng nhưng anh lại chỉ biết cô gắng kìm nén để nó không rơi xuống.

Tinh thần hỗn loạn, cảm xúc sợ sệt ngước mắt lên nhìn cô gái đang giúp mình bịt lấy hai tai, anh từ từ buông lỏng đôi tay của mình xuống rồi vội vàng ôm chầm lấy người đang ở trước mặt, giọng nói có chút cầu xin:

"Tôi xin cậu, ở lại đây với tôi, tôi rất sợ".

Thật lòng mà nói Linh Dương lúc này có chút không tự nhiên, lần đầu nhìn thấy anh trông như vậy thì cảm giác có chút thương xót.

Cô lấy hai tay mình áp sát vào tai anh để âm thanh bên ngoài có thể giảm bớt, thấy anh hoang mang co ro ôm mình, cô nói:

"Không sao cả, tôi hát cậu nghe nhé".

"Một chút nữa sẽ ổn thôi".



Giọng hát vang lên nhỏ nhẹ, êm ru có thể phần nào lấn ác đi một ít phần tạp âm ngoài kia.

Từ nhỏ cô có học thanh nhạc nên giọng hát rất khỏe, rất tốt năm lớp mười còn giành giải nhất cuộc thi hát ở trường.

Sở Linh Dương nhìn anh bằng ánh mắt che chở, cô suy nghĩ rằng thường ngày anh đều là người tự cao tự đại, không nói chuyện cũng chẳng quan tâm đến ai thì ra là có nguyên nhân cả.

Từ lúc anh chuyển tới đây cô có hay đem vài món bánh ngon lên chia sẻ nhưng đều không thấy bố mẹ anh, giờ cô thấy rồi thì lại rất sợ hãi.

Họ không thương anh sao???, họ không suy nghĩ đến tâm trạng của Hứa Đông Hướng sao???,...

Thật sự không đoán được, tiếng hát dịu nhẹ cũng đã làm giảm bớt đi cảm xúc sợ sệt run rẩy lúc này của Đông Hướng.

Anh cũng không biết tại sao bản thân mình lại có thể mà tin tưởng cô rồi ôm cô dựa dẫm cô vào như vậy.

Nhưng anh thật sự rất sợ, vừa sợ vì sự việc của bố mẹ mình vừa sợ khi cô nhìn thấy mình như vậy thì sẽ cười mình, chê bai bản thân mình.

Anh vô thức lấy lại bình tĩnh rồi buông tay ra, đôi mắt đỏ ngầu lạnh nhạt nói vài lời vô ơn:

"Tôi không cần, cậu đi đi ở đây chỉ thêm phiền phức".

Linh Dương nhếch cười bất lực:

"Ha, cái tên này lúc nảy còn bảo tôi ở lại giờ đuổi tôi đi"

"Gớm thật chứ!".

Cô đứng lên liếc nhìn một cái thấy cậu ta đã ổn định hơn cũng không muốn ở lại đuổi thì đi không người ta lại bảo mình phiền phức.

Nói rồi cô rời đi nhưng thỉnh thoảng vẫn ngoảnh đầu quay lại quan sát anh.

Thấy cuộc cãi vã cũng đã chấm dứt cô nhanh chuồn lẹ về nhà kẻo bị phát hiện chẳng biết phải nói sao cho hợp tình hợp lý.



Về nhà mẹ cô hỏi thăm tình hình cô cũng kể sơ lược qua rồi đi vào phòng.

Mẹ cô thở dài một hơi:

"Thằng bé tội nghiệp"...

Ngày hôm sau đến trường, vẫn náo nhiệt, vẫn ồn ào không có gì thay đổi cả. Vào lớp, Linh Dương thấy anh đã đến trước cũng không nhắc lại chuyện hôm qua chỉ lặng lẽ ngồi xuống rồi bóc một viên kẹo trong túi ra:

"Cho cậu"

"Ngon lắm đấy!"

"Tôi không thích ăn ngọt". Lời nói không hề có cảm xúc chỉ có một từ để diễn tả thôi đó là "lạnh", nghe xong thấy lạnh sống lưng.

Cho người người không lấy thì thôi vậy. Cô gái nhỏ bĩu môi khinh thường rõ ràng hôm qua còn sợ hãi vậy mà hôm nay lại như không có chuyện gì mà lạnh lùng nữa mới chết chứ.

Nói cô bám anh thì cũng không hẳn là bám, chỉ là ngày nào cũng phải nói đi nói lại câu chuyện "Cậu kèm tôi mấy môn tự nhiên đi đại ca".

Mới vào trường được mới một tháng mà thành tích của anh dường như tuyệt đối còn tham gia mấy cuộc thi Olimpic giành giải nữa cho trường mới hay ấy chứ.

Bây giờ cả cái trường đâu đâu cũng biết tới "Hứa Đông Hướng". Cô chủ nhiệm hết sức cưng chiều cậu học trò xuất sắc này, nhờ anh và mấy bạn giỏi khác trong lớp kéo thành tích lên đứng nhất mà cô cũng cảm thấy rất vui.

Hào quang, nhưng mà hào quang không thuộc về Sở Linh Dương tôi thật khốn khổ mà.

Cô ngày này qua ngày khác đều không ngừng nói với anh về vấn đề kèm học thêm nhưng anh đều đáp lạnh nhạt:

"Không!". Thật khổ tâm, nếu như cậu ta không có giá trị lợi dụng cao như vậy thì tôi cũng sẽ không ngồi đây mà nài nỉ như vậy đâu, haizzz.

Lúc ra về cũng thật mệt mỏi, mấy đám con gái trong trường đều không ngừng tranh nhau nhìn cậu ta, còn mua quà mua ơ treo lên xe cho cậu ta mới ghê ấy chứ.

Riêng Sở Linh Dương tôi tuyệt đối sẽ không thích kiểu người ác quỷ như cậu ta. Nhưng tôi phải mặt dày xin cậu ta kèm cho mình...