Dịu Dàng Tập Kích

Chương 34: Anh muốn cô, muốn cô ở gần anh hơn một chút, lại gần thêm một chút



Trước khi chất vấn Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời thực sự không ngờ rằng anh sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy.

Cô không phải kiểu người nhanh nhạy trong chuyện tình cảm, cũng không phải là người có trực giác nhạy bén. Chỉ là gần đây, một số hành vi của Thẩm Ngạn khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ, cô biết Thẩm Ngạn là người như thế nào, anh đối xử tốt với cô chắc chắn không phải chỉ vì cô là vợ anh, là cô Thẩm.

Bởi vậy, khi cô nhận ra anh tức giận vì cuộc trò chuyện giữa mình và Cố Tuệ An tối nay, cô đã sốt ruột muốn hỏi thử xem.

Sau khi hỏi xong, Khương Thanh Thời có hơi hối hận. Đáng ra cô nên đợi thêm một chút, quan sát cảm nhận thêm một thời gian thì mới có thể chắc chắn hơn nữa.

Cho nên sau khi nghe thấy Thẩm Ngạn nói ra từ kia, Khương Thanh Thời không dám tin trừng lớn hai mắt nhìn anh, tim đập loạn nhịp: “Anh….”

Cô hơi hé môi muốn nói điều gì đó, nhưng vào lúc này cô lại không biết nên nói gì.

“Tôi cái gì?” Sau khi thừa nhận, Thẩm Ngạn dường như không muốn giấu nữa: “Muốn hỏi tôi thích em từ khi nào sao?”

Khương Thanh Thời: “…Nếu anh sẵn lòng nói ra.”

Nghe vậy, Thẩm Ngạn nhếch môi cười: “Nếu tôi không muốn thì sao?”

“Vậy tôi cũng không miễn cưỡng anh.” Khương Thanh Thời ngẩng đầu nhìn anh, tròng mắt đảo quanh: “Tôi đã hỏi được đáp án mình muốn rồi.”

Trước khi chưa nói ra, cô có thể không nghĩ ngợi gì cả, cứ sống cùng anh như một cặp vợ chồng bình thường, muốn nói gì thì nói. Nhưng mà hiện tại, cô cảm thấy không thể như vậy được nữa.

Cô đã biết tình cảm của Thẩm Ngạn, thái độ đối với anh dường như cũng không thể giống như trước kia.

Đang suy nghĩ thì điện thoại của cô rung lên, là tin nhắn Cố Tuệ An gửi đến, hỏi cô đã giải thích rõ ràng với Thẩm Ngạn chưa.

Khương Thanh Thời: […Coi như đã giải thích rõ ràng rồi đi.]

Cố Tuệ An: [Vậy chồng cậu còn tức giận không?]

Khương Thanh Thời lén nhìn sang bên cạnh, trả lời cô ấy: [Hết rồi.]

Cố Tuệ An: [Vậy là tốt rồi.]

Cố Tuệ An: [Nếu cậu và chồng cậu cãi nhau vì cuộc trò chuyện của chúng ta, tôi sẽ có lỗi rất lớn.]

Khương Thanh Thời: [Không đến mức đó, anh ấy không phải người keo kiệt như vậy.]

Cố Tuệ An: [Đó là bởi vì cậu không hiểu đàn ông.]

Khương Thanh Thời: [Bộ cậu hiểu lắm sao?]

Đại khái biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, Thẩm Ngạn đứng dậy đi đến, nhíu mày hỏi: “Còn đau không?”

Nghe anh hỏi vậy, Khương Thanh Thời cảm giác nhiệt độ trên má vừa được bản thân tạt nước lạnh cho hạ xuống lại nóng lên, cô trừng mắt nhìn anh: “Anh nói xem.”

Thẩm Ngạn cau mày, vẻ mặt suy tư: “Xin lỗi em.” Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lần sau tôi sẽ cố gắng dịu dàng hơn.”

“Cố gắng?” Khương Thanh Thời cất cao giọng, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh không thể kiềm chế một chút à?”

Thẩm Ngạn khựng lại, dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô: “Tôi xin lỗi.”

Như vậy hình như không ổn lắm.

Khương Thanh Thời bị câu này của anh làm cho nghẹn lời, trong lúc nhất thời không muốn nói chuyện với anh.

Đột nhiên, Thẩm Ngạn hỏi: “Hôm qua em mua đồ cho tôi à?”

Khương Thanh Thời giật mình, lúc này mới nhớ đến món quà sinh nhật tặng bù cho anh, cô ừm một tiếng, nhìn anh: “Năm nay tôi quên sinh nhật của anh, đó là quà sinh nhật bù.”

Trong mắt Thẩm Ngạn lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao lại đột nhiên nhắc đến sinh nhật?”

Khương Thanh Thời chột dạ: “Cũng không phải đột nhiên nhớ tới, anh….” Cô ngẫm nghĩ rồi khéo léo nói: “Ngày sinh nhật của anh có gì cấm kỵ sao?”

Thẩm Ngạn cau mày: “Em nói vậy là có ý gì?”

Cố Tuệ An: [Haizz, dù sao tôi cũng có một anh trai ruột, thời điểm anh ấy bị tôi chọc tức điên lên, anh ấy sẽ cố tình khóa thẻ của tôi. Cậu nói xem đàn ông có keo kiệt không?]

Khương Thanh Thời ngẫm nghĩ, hình như cũng có lý.

Cô đang tự cân nhắc, nghĩ đến cuộc trò chuyện của mình với Thẩm Ngạn vừa rồi, cô cảm thấy vẫn cần phải giải thích vài câu.

Vừa rồi cô chỉ lo hỏi Thẩm Ngạn, quên nhắc đến chủ đề mà cô và Cố Tuệ An nói được nửa chừng.

Trước đây cô thật sự không muốn gả cho Thẩm Ngạn, nhưng không phải vì người đó là Thẩm Ngạn, mà là… cô không muốn bị bố mẹ mình sắp đặt gả đi như thế.

Trên đường đi, Khương Thanh Thời vẫn đang suy nghĩ nên nói chuyện vừa rồi với Thẩm Ngạn như thế nào để mọi chuyện không đi quá xa.

Nghĩ đi nghĩ lại, đến cả khi xe dừng lại rồi cô vẫn không phát hiện ra.

Chờ đến khi cô hoàn hồn, Thẩm Ngạn đang ngồi trên ghế lái nhìn cô.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Khương Thanh Thời mím môi dưới, có hơi mất tự nhiên: “Tới rồi sao anh không nói?”

Thẩm Ngạn nhìn cô rồi mở cửa bước xuống xe.

Khương Thanh Thời vội vàng đuổi theo.

Hai người một trước một sau bước vào nhà, đèn trong phòng khách bật sáng.

Nhìn thấy đống đồ đạc bày trong phòng khách, Khương Thanh Thời vô thức nói: “Những thứ này là tôi mua lúc chiều.”

Thẩm Ngạn giơ tay kéo cà vạt xuống, thản nhiên ừm một tiếng, không nói gì.

Lúc Thẩm Ngạn chuẩn bị đi vào phòng bếp, Khương Thanh Thời vươn tay giữ anh lại: “Anh chờ đã.”

Thẩm Ngạn rũ mắt nhìn bàn tay cô đang nắm lấy mu bàn tay của mình, chậm rãi nói: “Em muốn nói chuyện gì?”

“Những lời vừa rồi tôi nói với Cố Tuệ An ở trước cửa quán bar không phải nhắm vào anh.” Khương Thanh Thời hít một hơi thật sâu rồi giải thích: “Có lẽ anh cũng biết, không phải tôi không muốn gả cho anh, mà là tôi không muốn gả cho bất kỳ ai hết.”

Cô có thể kết hôn, nhưng cô không muốn bố mẹ vì nguyên nhân như vậy mà sắp đặt tương lai của cô.

Thẩm Ngạn trầm giọng nói: “Tôi biết.”

Bởi vì anh biết, cho nên khi cô đưa ra đề nghị muốn đi du học anh mới đồng ý. Anh biết rất rõ rằng cô đang trốn tránh.

Khương Thanh Thời hắng giọng: “Nhưng vừa rồi Cố Tuệ An hỏi tôi, thật ra tôi còn chưa nói xong.”

Ánh mắt Thẩm Ngạn hơi dao động, giọng nói khàn đi: “Gì cơ?”

Khương Thanh Thời cố gắng lấy hết can đảm: “Hơn một năm trước tôi không muốn gả cho anh. Nhưng mà hiện tại, tôi không hối hận vì đã gả cho anh.”

“Em nói cái gì?” Thẩm Ngạn tiến lên một bước, gấp gáp muốn xác nhận với cô.

Túi mua sắm đặt trong phòng khách bị đá lung tung, hai người thậm chí còn không kịp lên lầu.

Đèn chùm bằng pha lê trong phòng khách có hơi chói mắt, quần áo của Khương Thanh Thời bị cởi ra, trộn lẫn vào túi mua sắm trên mặt đất. Sô pha bằng da có hơi lạnh, thời điểm da thịt chạm vào đó, cơ thể Khương Thanh Thời run lên, Thẩm Ngạn phát hiện ra, bèn ôm lấy cô rồi đặt ngồi lên người anh.

Khương Thanh Thời nhắm mắt lại, hơi ngửa cổ lên nuốt nước bọt, cảm nhận những nụ hôn dày đặc anh đặt lên cơ thể cô.

Từ trên xuống dưới, hơi thở càng thêm dồn dập, cô chợt nhớ ra: “Vẫn…vẫn chưa tắm.”

Giọng nói của Thẩm Ngạn khàn đặc, anh nhẹ nhàng kéo tay cô xuống, trầm giọng nói: “Chút nữa rồi tắm.”

Khương Thanh Thời: “Không… không được.”

Cô đỏ mặt, dùng lòng bàn tay chạm vào nơi đó, vùi đầu vào cổ anh, thở dốc: “Tắm…. tắm trước.”

Thẩm Ngạn không lay chuyển được cô, đành phải bế cô lên lầu, ôm vào phòng tắm.

Bởi vì sự cố chấp này của Khương Thanh Thời mà cô suýt “chết” trong phòng tắm.

Chờ đến khi ra khỏi phòng tắm, Khương Thanh Thời còn chưa kịp nghỉ ngơi, Thẩm Ngạn lại một lần nữa nghiêng người phủ lên người cô, ôm cô vào lòng.

Anh muốn cô, muốn cô ở gần anh hơn một chút, lại gần thêm một chút

Gần đến mức giữa hai người không còn bất kỳ khoảng cách nào, chỉ có sự hiện diện của đối phương.

Đêm nay, hai người đã trải qua một cách vô cùng hoang đường phóng túng.

Khương Thanh Thời phải ra ra vào vào phòng tắm vài lần, lúc lên giường một lần nữa, ngay cả sức lực mắng chửi Thẩm Ngạn cũng không còn, cô nặng nề thiếp đi.



Ngày hôm sau, lúc Khương Thanh Thời tỉnh lại thì đã là buổi trưa.

Cơ thể cô đau nhức, có chút khó chịu. Cô hơi quay đầu lại, ngơ ngác nhìn vị trí trống trải bên cạnh.

Đột nhiên, cửa phòng bị người khác đẩy ra từ bên ngoài.

Nhìn thấy người vừa xuất hiện, Khương Thanh Thời trước là thấy xấu hổ, sau đó là kinh ngạc: “Anh…. sao anh lại ở nhà?”

Thẩm Ngạn đi tới trước mặt cô, đặt ly nước ấm lên tủ đầu giường: “Tôi không thể ở nhà à?”

“…Hôm nay không phải là ngày đi làm sao?” Khương Thanh Thời nói.

Thậm Ngạn ừm một tiếng, hơi khựng lại rồi nói: “Hôm nay tôi không đến công ty.”

“?”

Khương Thanh Thời giật mình sửng sốt, dùng giọng nói khàn khàn ồ lên.

Thẩm Ngạn rũ mắt nhìn cô, yết hầu cuộn tròn: “Muốn rời giường à?”

Khương Thanh Thời ngước mắt đón lấy ánh mắt của anh, đang định trả lời thì đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “Dưới lầu…”

Đêm qua hai người họ làm loạn ở dưới lầu, nếu như bị dì Trình nhìn thấy, Khương Thanh Thời sẽ không muốn sống nữa.

Biết cô đang lo lắng điều gì, Thẩm Ngạn bất đắc dĩ nói: “Tôi dọn dẹp rồi.”

“Dọn dẹp khi nào?” Khương Thanh Thời truy hỏi: “Trước khi dì Trình đến sao?”

Thẩm Ngạn: “Ừm.”

Anh nhìn cô, khẽ nhướng mày: “Em căng thẳng như vậy làm gì? Chúng ta là vợ chồng.”

Cho dù có bị dì Trình phát hiện thì hai người vẫn là vợ chồng danh chính ngôn thuận.

Khương Thanh Thời lẩm bẩm: “…Da mặt của tôi không dày như anh.”

“Em nói cái gì?” Thẩm Ngạn giả vờ không nghe rõ.

Khương Thanh Thời đón lấy ánh mắt của anh, nói rõ từng chữ: “Tôi nói, tôi không hối hận vì đã gả cho anh, thậm chí còn có chút…..”

Câu “may mắn vì đã lựa chọn anh” còn chưa kịp thốt ra, Thẩm Ngạn đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.

Anh không muốn đợi thêm nữa, cũng không đủ kiên nhẫn để chờ đợi câu tiếp theo của cô. Anh sợ bản thân sẽ nghe được điều mình không muốn nghe. Đối với anh, chỉ cần nghe thấy ba chữ “không hối hận” của Khương Thanh Thời là đã quá đủ rồi.

Phần còn lại, anh có thể đợi.

Anh giỏi nhất là chờ đợi. Đặc biệt là càng giỏi chờ đợi Khương Thanh Thời.

Hai người hôn trao nhau cái hôn, cánh môi Khương Thanh Thời bị anh chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở.

Những ngón tay thon dài của anh luồn vào mái tóc cô, buộc cô phải ngửa đầu lên. Anh quấn lấy mỗi lưỡi của cô, hút hết chất lỏng trong miệng cô, liếm mút môi cô.



Khương Thanh Thời bị anh hôn đến mức không thở nổi, cô ngập ngừng vươn đầu lưỡi ra muốn đáp lại anh, nhưng lại bị anh cắn mút.

Cơ thể Khương Thanh Thời căng cứng, xương cụt hơi tê dại, giống như có một dòng điện lướt qua thân thể.

“…Chắc chắn.” Hai má Khương Thanh Thời đỏ bừng, lẩm bẩm nói: “Anh nhanh ra ngoài đi.”

Thẩm Ngạn: “Tôi ở đây đợi em.”

Khương Thanh Thời không nói nên lời: “Lát nữa tôi phải đi vệ sinh.”

Thẩm Ngạn: “…”

Dưới cái nhìn trừng trừng của Khương Thanh Thời, Thẩm Ngạn đành phải bước ra khỏi phòng tắm. Nhưng anh không đi xa, mà ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa đợi cô.



Khương Thanh Thời tắm rửa xong đi ra ngoài thì lập tức nhìn thấy người đàn ông đã ăn mặc chỉnh tề ngồi bên cửa sổ.

Cô nhìn anh, không nhịn được chửi thầm trong lòng —— mặt người dạ thú.

Trước đây cô thật sự đã đánh giá thấp Thẩm Ngạn.

Anh thích cô từ khi nào không quan trọng, quan trọng là anh thích cô, như vậy là đủ rồi.

Thẩm Ngạn có chút kinh ngạc khi cô không hỏi tiếp nữa. Trong lúc nhất thời, những lời đã đến bên miệng lại không thể thốt ra được.

Im lặng hồi lâu, Thẩm Ngạn nheo mắt hỏi: “Sau đó thì sao?”

Khương Thanh Thời không phản ứng kịp, vô thức hỏi: “Sau đó cái gì?”

Thẩm Ngạn nheo mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi hơi cong lên, chậm rãi dẫn dắt cô: “Cô Thẩm cảm thấy thế nào?”

Cảm nhận được ánh mắt quá rõ ràng của anh, nhịp tim của Khương Thanh Thời lại tăng vọt, hai vành tai hơi nóng lên. Cô khẽ chớp mắt, né tránh cái nhìn chăm chú của anh: “Tôi không biết, tôi không đoán đâu.”

Đêm nay đầu óc của Khương Thanh Thời rất tỉnh táo, sẽ không dễ dàng nhảy vào cái bẫy mà Thẩm Ngạn đã giăng ra cho cô. Cô sẽ không nói cô thích anh dễ dàng như vậy.

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên đổi chủ đề: “Tôi buồn ngủ rồi, muốn về nhà ngủ.”

Nói xong, cô lập tức bước thẳng về phía trước.

Đi được hai bước, cô dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Anh không đi à?”



Trên đường trở về, Khương Thanh Thời cảm thấy bầu không khí trong xe có chút kỳ quái, có hơi nóng bức.

Thỉnh thoảng cô có thể cảm nhận được ánh mắt Thẩm Ngạn đặt lên người cô, ánh mắt của anh mang theo độ ấm, dường như muốn đốt cháy cô.

Khương Thanh Thời muộn màng nhận ra, có đôi khi cô không biết nên ở chung với Thẩm Ngạn như thế nào.

Khương Thanh Thời: “Tối hôm qua tôi đã hỏi Lục Gia Văn, cậu ta nói sinh nhật năm nay anh không đón cùng bọn họ, lúc trước cũng rất ít khi đón cùng bọn họ. Nhưng tôi đã tra lịch, phát hiện sinh nhật của anh là thứ Bảy, chắc không phải là tăng ca ở công ty đâu nhỉ? Vậy anh….”

Cô ngập ngừng hỏi: “Chưa từng đón sinh nhật sao?”

Thẩm Ngạn nhìn vẻ mặt thận trọng của cô, trầm mặc mấy giây: “Có đón.”

Khương Thanh Thời có chút đau lòng nhìn anh: “Đón một mình?”

Thẩm Ngạn: “…Không phải.”

Khương Thanh Thời kinh ngạc, vốn muốn hỏi anh đón cùng ai, nhưng lại cảm thấy không cần thiết….

Cô suy nghĩ một lúc rồi đảm bảo với anh: “Năm sau tôi nhất định sẽ nhớ.”

Thẩm Ngạn cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Không phải chuyện gì lớn.”

Nếu cô quên thì cứ quên, anh sẽ không so đo với cô.

Khương Thanh Thời lẩm bẩm: “Lời tốt đẹp không nói hai lần.”

“…”

Im lặng vài giây, Thẩm Ngạn đưa tay về phía cô.

Khương Thanh Thời bối rối: “Anh muốn làm gì?” Cô vô thức bắt lấy chăn, nhắc nhở anh: “Anh đừng có quá đáng.”

Thẩm Ngạn bị cô làm cho nghẹn lời, bất đắc dĩ nói: “Không phải em muốn vào phòng tắm rửa mặt sao?”

Anh nheo mắt nói: “Tôi bế em đi.”

Lỗ tai Khương Thanh Thời nóng lên, lắc đầu: “Không cần, tôi có thể đi được.”

Ba giây sau, Khương Thanh Thời vừa giẫm chân lên thảm thì suýt té xuống, cô vội rút lại lời vừa nói, để Thẩm Ngạn bế vào phòng tắm, nhận lấy bàn chải đánh răng được bóp sẵn kem anh đưa đến, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh chậm rãi đánh răng.

Đánh răng xong, cô ngước mắt nhìn người vẫn đứng trong phòng tắm, dùng ánh mắt hỏi: Sao anh vẫn chưa ra ngoài?

Thẩm Ngạn thong thả nói: “Em chắc chắn mình có thể tự làm được?”

Khương Thanh Thời đáp lại anh, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.

Nhận ra vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô, Thẩm Ngạn nói: “Em còn chuyện gì muốn nói với tôi à?”

Khương Thanh Thời do dự gật đầu, mấp máy môi sắp xếp lời nói: “Tôi——”

Thẩm Ngạn nhìn dáng vẻ bối rối của cô, anh biết cô đang khó xử chuyện gì, anh khẽ thở dài, dùng giọng điều trầm thấp lưu luyến gọi cô: “Thanh Thời.”

Khương Thanh Thời: “Sao?”

Thẩm Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, cổ họng khô khốc: “Em có muốn…..” Anh khó khăn thốt ra câu đó: “Cho tôi một cơ hội không?”

Thật ra anh vốn muốn hỏi là, em có muốn thử thích tôi một lần không?

Nhưng lời nói đến bên miệng, anh lại rụt rè thu lại, anh sợ sẽ dọa cô bỏ chạy.

Khương Thanh Thời sửng sốt: “Hả?” Cô bối rối, “Cơ hội gì?”

Thẩm Ngạn khàn giọng: “Cơ hội thích em, có thể cho tôi không?”

Anh muốn có được tấm vé vào cửa mà đích thân cô cấp cho.

Khương Thanh Thời sửng sốt, cô thật sự không ngờ Thẩm Ngạn lại muốn có cơ hội này, điều khiến cô kinh ngạc hơn nữa là yêu cầu của Thẩm Ngạn lại thấp như vậy.

Cô vốn tưởng rằng, điều anh muốn là cô cũng thích anh, hoặc là một yêu cầu gì đó quá đáng hơn. Mà bản thân cô cũng đang tự hỏi nên đáp lại lời yêu của anh tối qua như thế nào.

Nhưng vào lúc này, Khương Thanh Thời không biết nên nói gì, cũng không biết trả lời anh thế nào.

Cô còn đang suy nghĩ, Thẩm Ngạn đã không đợi được nữa.

Anh cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút đáng thương: “Câu hỏi này khó trả lời lắm sao?”

Khương Thanh Thời kéo suy nghĩ đang bay xa của mình về, tạm thời đè lại những lời bản thân muốn nói.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, rất tò mò nói: “Không khó, tôi chỉ muốn biết, nếu tôi không cho anh cơ hội này thì anh sẽ không thích tôi nữa sao?”

Nói như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?

“Sẽ không.” Thẩm Ngạn chăm chú nhìn cô, thản nhiên nói: “Chuyện này quá khó với tôi.”

Anh không làm được, anh không thể không thích cô.