Dịu Dàng Tập Kích

Chương 28: [Rất đáng yêu]



Kể từ khi kết hôn, đây là lần thứ hai Khương Thanh Thời gọi Thẩm Ngạn là ông xã khi ở bên ngoài.

Đây rõ ràng là một xưng hô rất bình thường, cũng rất danh chính ngôn thuận, nhưng lúc nói ra, Khương Thanh Thời lại có một loại cảm giác xấu hổ không thể diễn tả thành lời.

Hai tai cô đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Ngạn, bản tính kiêu ngạo cố hữu của đại tiểu thư lại bộc lộ, không có chút sức mạnh nào uy hiếp anh: “… Rốt cuộc anh có ăn không?”

Thẩm Ngạn nhìn dáng vẻ hống hách của cô, ánh mắt có hơi dao động, cảm xúc không rõ ràng.

Một lúc sau, khi Khương Thanh Thời sắp tức giận quay người rời đi thì anh mới thấp giọng đáp: “Ừm.”

“Ừm cái gì?” Hai mắt Khương Thanh Thời sáng lên, cô không có ý định buông tha cho anh dễ dàng như vậy.

Thẩm Ngạn liếc nhìn cô, nhưng vẫn rất chiều chuộng cô: “Ăn đồ ăn vặt còn dư lại của cô Thẩm.” Nói xong, anh dừng lại giây lát, giọng nói trầm thấp đầy ý trêu chọc vang lên bên tai cô, hỏi cô: “Như vậy cô Thẩm có hài lòng không?”

“…”

Nghe thấy giọng nói mê hoặc từ tính của anh, Khương Thanh Thời giả vờ như không nhận ra ý trêu chọc của anh, thản nhiên nói: “Miễn cưỡng chấp nhận vậy.”

Thẩm Ngạn nhìn dáng vẻ của cô lúc này, nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không vạch trần cô.

Mua đồ ăn vặt xong, anh lại đi mua rau và thịt. Thứ anh mua đều là những món yêu thích của Khương Thanh Thời.



Cô cúi đầu nhìn, Thẩm Ngạn nhận xét từng bức ảnh cô gửi cho anh, nói cho cô biết bức nào dễ nhìn thấy người qua đường, bức nào thiếu ánh sáng, bức nào phông nền lộn xộn.

Cuối cùng, anh chọn được sáu bức ảnh hoàn toàn không thể chọn ra được cho cô.

“…”

Khương Thanh Thời đọc nhân xét của anh, bị sự tỉ mỉ của người đàn ông này thuyết phục.

Cô nhìn sáu bức ảnh anh chọn, khoanh tròn một bức rồi gửi cho Thẩm Ngạn xem, hỏi anh: [Anh không cảm thấy biểu cảm của tôi trong bức ảnh này có hơi ngốc sao?]

Thẩm Ngạn: [Không cảm thấy.]

Khương Thanh Thời còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, anh đã gửi đến một câu khiến cô có chút không chống đỡ được: [Rất đáng yêu.]

Lúc ở trong nhà hai người vẫn luôn điều chỉnh nhiệt độ liên tục, hoàn toàn không lo sẽ bị lạnh.

Thẩm Ngạn im lặng dời ánh mắt: “Sắp xong rồi.” Giọng nói của anh trầm xuống: “Em vào phòng ăn đợi đi.”

Khương Thanh Thời đang muốn đi vào phòng bếp nhìn qua món thịt kho tàu: “…Ồ.”

Một lúc sau, Thẩm Ngạn bưng đồ ăn đã chuẩn bị xong ra.

Ngoài món thịt kho tàu mà Khương Thanh Thời yêu cầu ra, anh còn làm trứng chiên tôm, cánh gà chanh và cải rổ xào.

Nhìn thấy các món ăn trên bàn, hai mắt Khương Thanh Thời sáng lên.

Khi tất cả các món ăn đã được dọn ra, cô còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Thẩm Ngạn nhìn thoáng qua nhưng không nói gì. Chờ cô chụp ảnh xong, anh mới lên tiếng: “Nếm thử xem.”

Khương Thanh Thời gật đầu, gắp một miếng thịt kho tàu trước tiên. Thịt kho tàu được hầm mềm tan trong miệng, cũng không khiến người khác có cảm giác bị ngấy.

Cô nếm thử một miếng, giơ ngón tay cái lên với Thẩm Ngạn: “Tổng giám đốc Thẩm, có vẻ tay nghề của anh tiến bộ hơn rồi.”

“…”

Chú ý đến động tác hoạt bát của cô, trong mắt Thẩm Ngạn hiện lên ý cười, anh nhếch môi nhắc nhở cô: “Đừng ăn nhiều quá.”

Khương Thanh Thời: “…Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Khương Thanh Thời có thể kiểm soát bản thân rất tốt trước một số món ăn ngon, nhưng những món ăn do Thẩm Ngạn làm quá phù hợp với khẩu vị của cô, khiến cô thường xuyên không thể kiểm soát được miệng của mình.

Bữa ăn này Khương Thanh Thời cũng bất giác ăn no căng.

Cô không ăn được mấy miếng món chính, nhưng lại ăn rất nhiều thịt kho tàu và cánh gà.

Lúc Thẩm Ngạn dọn dẹp phòng bếp, Khương Thanh Thời im lặng đi đi lại lại trong nhà.

No quá.

Đột nhiên, điện thoại của cô rung lên, cô cúi đầu nhìn thử thì thấy tin nhắn của Tư Niệm gửi đến, nói cô ấy không muốn mang theo mỹ phẩm, bảo Khương Thanh Thời mang theo.

Khương Thanh Thời im lặng vài giây mới trả lời cô ấy: [Biết rồi.]

Trả lời xong, Khương Thanh Thời mới nhớ ra cô còn chưa thu dọn hành lý để đi du lịch Vân Thành.

Cô liếc nhìn về phía phòng bếp, nói với Thẩm Ngạn một tiếng rồi trở về phòng thu dọn đồ đạc trước.

Sau khi mua đồ ăn xong trở về nhà, Khương Thanh Thời giao phòng bếp lại cho Thẩm Ngạn, còn cô lên lầu tắm rửa.

Buổi chiều đi dạo phố có đổ chút mồ hôi, cô cảm thấy cả người đều nhớp nháp, vô cùng khó chịu.

Thịt kho tàu cần rất nhiều thời gian để kho, vì vậy Thẩm Ngạn chuẩn bị thịt rồi mang đi nấu trước.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bữa tối nay của hai người phải đến chín giờ mới có thể ăn được.

Trong lúc kho thịt, Thẩm Ngạn nấu cơm. Có lẽ Khương Thanh Thời sẽ không ăn những món chính, nhưng anh phải ăn.

Chờ đến khi Khương Thanh Thời tắm rửa hơn một tiếng đồng hồ đi xuống lầu, cô đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm bay ra từ phòng bếp.

Cô xoa xoa cái bụng trống rỗng của mình, đôi mắt sáng ngời đi vào phòng bếp: “Xong rồi chứ?”

Thẩm Ngạn quay đầu nhìn cô, khi nhìn thấy chiếc váy ngủ màu đỏ cô đang mặc trên người, ánh mắt anh hơi khựng lại: “Em không lạnh à?”

Khương Thanh Thời không chú ý tới sự thay đổi trong mắt của anh, ừm một tiếng: “Bình thường.”

Khương Thanh Thời còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện, Thẩm Ngạn đã bước đến gần cô trước.

Hơi thở lành lạnh của anh xông vào mũi cô, lông mi cô khẽ run lên, nhịp tim đập mạnh: “Anh… tôi còn chưa thu dọn…”

Khương Thanh Thời bối rối nói, muốn nhắc nhở Thẩm Ngạn là hành lý của cô còn chưa thu dọn xong. Thẩm Ngạn giơ tay lên, ngón tay thon dài mạnh mẽ có sức hấp dẫn vô cùng lớn với cô lướt qua đôi môi mềm mại của cô, sau đó anh cúi đầu phủ lên.

Anh hôn cô rất sâu.

Khương Thanh Thời vốn muốn đẩy anh ra nhưng anh hôn quá sâu, khiến cô không thể phản kháng.

Cô chỉ có thể ngẩng đầu lên đón nhận sự xâm nhập của anh, hai người anh đến tôi lui, khó có thể tách rời.

Ánh đèn trong phòng thay đồ được thiết kế đặc biệt để giúp Khương Thanh Thời chụp ảnh đẹp hơn.

Ánh sáng quá sáng khiến hai mắt của cô có chút khó chịu. Cô vô thức nhắm mắt lại, cảm nhận được sự liếm mút của Thẩm Ngạn, bèn đáp lại anh.

Sống lưng áp sát vào cửa phòng thay đồ nên Khương Thanh Thời bị đau, đang định mở miệng phàn nàn thì Thẩm Ngạn đột nhiên cắn lên môi dưới của cô, từ môi cô hôn xuống.

Hơi thở của Khương Thanh Thời như ngưng lại, cảm giác được môi lưỡi của anh đang trượt dần xuống cổ cô. Lòng bàn tay nóng bỏng và mạnh mẽ của anh ôm lấy eo cô nhào nặn, khiến cô rất khó có thể chống đỡ.

……

Rất lâu sau đó, cô bấu vào vai Thẩm Ngạn, móng tay để lại vết trầy trên vai anh.

Thẩm Ngạn khẽ rên rỉ, thấp giọng nói: “Bà xã, em vô cùng…”

Không cho anh nói ra hai chữ “nhạy cảm”, Khương Thanh Thời vừa xấu hổ vừa tức giận vòng tay qua cổ anh, chặn môi anh lại.

Đêm nay, đèn trong hoa viên Hải Đường sáng đến ba giờ rạng sáng mới hoàn toàn tắt hẳn.

Đêm dài tĩnh mịch, mọi thứ thật hài hòa yên tĩnh.



Sáng hôm sau, Khương Thanh Thời bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Chuyến bay của cô và Tư Niệm vào sẽ cất cánh lúc mười giờ hơn, cho nên phải đến sân bay vào khoảng chín giờ.

Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, cô ngồi dậy khỏi giường, vô tình nhìn thấy dấu vết trên người mình, mặt mũi đỏ bừng, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho người đang ở công ty: [Cầm thú!]

Cột tóc xong, cô vào phòng tắm tắm rửa. Đi được nửa đường, Khương Thanh Thời nhìn dấu tay trên ngực và vết mút trên xương quai xanh, không nhịn được bổ sung thêm một câu: [….. Anh có sở thích đặc biệt gì đó phải không?]

Khi Thẩm Ngạn vào phòng, Khương Thanh Thời đang ngơ ngác ngồi xổm trong phòng thay đồ, không biết nên mang theo loại quần áo nào, mang theo bao nhiêu đôi giày.

Anh liếc nhìn vali đang trải dài trên lối đi phòng thay đồ, sau đó chuyển sự chú ý lên người cô, sau khi tắm xong cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ, tà váy uốn lượn, xinh đẹp quyến rũ.

Nước da của Khương Thanh Thời vốn đã rất trắng, dưới sự tương phản của màu đỏ trông cô càng giống như bạch ngọc, trong suốt mê người.

Thẩm Ngạn chăm chú quan sát, yết hầu cuộn tròn.

Anh tạm thời đè nén suy nghĩ của mình, lấy bộ đồ ngủ từ tủ bên cạnh ra rồi đi vào phòng tắm trước.

Khương Thanh Thời hoàn toàn không để ý tới chút tâm tư này của Thẩm Ngạn, cô còn đang rầu rĩ, nhiều quần áo như vậy nhưng lại không chọn được bộ nào phù hợp nhất để mặc đi Vân Thành.

Trong lúc rối rắm, Khương Thanh Thời quyết định đưa mấy chiếc váy cho Thẩm Ngạn lựa chọn thay mình.

Vừa đứng dậy, cô đã nhìn thấy người đàn ông vừa tắm xong, đang mặc bộ đồ ngủ ở nhà.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Sao trước đây cô không phát hiện ra nhỉ?

Nhìn những dấu vết rõ ràng trên cơ thể, nhớ đến hơi thở nặng nề của anh khi xoa nắn ngực cô đêm qua, Khương Thanh Thời lại trở nên hoang mang.

Bên kia, Thẩm Ngạn đang họp thì nhận được tin nhắn của Khương Thanh Thời.

Anh vừa nghe quản lý báo cáo, vừa cầm lấy điện thoại ở bên cạnh mở ra, sau khi nhìn thấy hai chữ kia, ánh mắt Thẩm Ngạn tối sầm, không khỏi nhớ đến dáng vẻ quyến rũ thấp giọng rên rĩ của Khương Thanh Thời ở dưới người anh đêm qua.

Nghĩ đến đây, anh hơi giơ tay lên, ngón tay thon dài luồn qua cà vạt rồi kéo xuống, sau đó rũ mắt xuống, nghiêm túc trả lời cô: [Có thấy khó chịu không?]

Tin nhắn được gửi đi nhưng Khương Thanh Thời không trả lời.

Quản lý đang báo cáo ở cách đó không xa nhìn thấy sắc mặt tối sầm của sếp ở trước mặt thì tim đập thình thịch… Không phải tổng giám đốc Thẩm sẽ bác bỏ đề án của anh ta chứ? Sắc mặt này thật sự quá khó coi.

Nhận thấy sự thay đổi của quản lý và Thẩm Ngạn, Phùng Hạng Minh ở một bên che miệng ho nhẹ một tiếng: “Tổng giám đốc Thẩm.”

Anh ấy đại khái đã biết được Thẩm Ngạn đang nói chuyện với ai, bèn nhắc nhở: “Quản lý Lưu nói xong rồi, anh cảm thấy thế nào?”

Thẩm Ngạn ngước mắt lên, vẻ mặt thản nhiên nói: “Làm báo cáo chi tiết hơn gửi lên đi.”

Quản lý Lưu vui vẻ ra mặt: “Được, tổng giám đốc Thẩm.”

Cuộc họp kết thúc, Thẩm Ngạn trở lại văn phòng. Anh suy nghĩ một lúc rồi gọi cho Khương Thanh Thời.

Chuông reo một lúc lâu, đầu bên kia cuối cùng cũng trả lời: “Tôi đang trang điểm.”

Vừa nãy Khương Thanh Thời chỉ xem sơ qua, Thẩm Ngạn nói đến đây, cô không nhịn được hỏi: “Sao anh biết chênh lệch nhiệt độ trong ngày ở Vân Thành tương đối lớn?”

Hỏi xong, Khương Thanh Thời mới nhận ra câu hỏi của mình có bao nhiêu ngu ngốc.

Thẩm Ngạn biết, đương nhiên là vì đã tra trên mạng.

Biết cô đang hối hận điều gì, Thẩm Ngạn mỉm cười: “Sáng nay tôi đã tra rồi.”

Khương Thanh Thời: “…Ồ.”

Cô mím môi, cầm phấn má hồng trên bàn lên: “Tôi phải trang điểm rồi.”

Thẩm Ngạn hiểu ý, lông mày nhíu lại: “Hạ cánh rồi thì nói cho tôi biết.”

Khương Thanh Thời: “Tôi biết rồi.”

“Chú ý an toàn.”

“Tôi cũng không phải là trẻ con.” Khương Thanh Thời lẩm bẩm: “Tôi sẽ chú ý.”

Thẩm Ngạn ừm một tiếng, chậm rãi nói: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

Sau khi cúp điện thoại, Khương Thanh Thời vỗ nhẹ lên gò má nóng bừng của mình, lại nhìn bản thân trong gương.

Rõ ràng không hề đánh má hồng quá tay, nhưng sao mặt của cô lại đỏ như vậy?



Thời gian bay từ Bắc Thành đến Vân Thành không quá dài, cũng không quá ngắn.

Vừa lên máy bay Khương Thanh Thời đã ngủ thiếp đi, đến lúc hạ cánh mới từ từ tỉnh lại.

Tư Niệm nhìn dáng vẻ ngái ngủ của cô, không khỏi bật cười: “Đêm qua cậu đi ăn trộm à?”

Khương Thanh Thời: “…”

Cô liếc nhìn cô ấy, không nói gì.

Tư Niệm biết cô đang ngại ngùng, ôm lấy cánh tay cô trêu chọc: “Tớ bắt cóc cậu một tuần, chồng cậu sẽ không âm thầm ghi nợ tớ chứ?”

“Đương nhiên sẽ không.” Khương Thanh Thời nói: “Anh ấy không keo kiệt như vậy.”

“Ồ.” Tư Niệm kinh ngạc nhướng mày, nhéo nhéo gò má trắng nõn của cô: “Tớ phát hiện cậu về nước chưa được một tháng mà tình cảm với chồng cậu tiến triển nhanh phết đấy.”

Khương Thanh Thời cau mày: “Có sao?”

Cô cũng không cảm nhận được.

Tư Niệm: “Cậu nói xem? Trước đây cậu sẽ không đỡ lời thay chồng cậu.”

“Vừa rồi tớ cũng không có nói thay anh ấy.” Khương Thanh Thời phản bác lại lời cô ấy.

Tư Niệm: “Cậu có.”

Khương Thanh Thời cẩn thận suy nghĩ, câu nói vừa rồi của cô dường như có chút ý muốn bảo vệ cho Thẩm Ngạn. Nhưng mà cô là kiểu người cần bảo vệ thì bảo vệ, cũng không có tính cách ngụy biện.

Cô gật đầu, bình tĩnh nói: “Được rồi, một chút thôi.”

Tư Niệm chớp mắt, tiến lại gần hỏi cô: “Hai người đã tiến triển đến mức nào rồi?”

“?”

Khương Thanh Thời khó hiểu: “Cậu cảm thấy bọn tớ còn cần tiến triển thế nào nữa?”

Hai người vốn dĩ đã là vợ chồng.

Tư Niệm nghẹn lời, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ đang nói về phương diện tình cảm, hai người cũng không thể tiếp tục làm vợ chồng giả tạo như trước đây nữa đúng không?”

Cô ấy nhìn vẻ mặt bối rối của Khương Thanh Thời, hỏi thẳng ra: “Có phải bây giờ cậu đã hơi thích Thẩm Ngạn rồi đúng không?”

Nghe thấy câu này, Khương Thanh Thời vô thức nói: “Tớ không có…”

“Không có cái gì?” Cô chưa kịp nói xong thì Tư Niệm đã truy hỏi.

Sau một lúc bế tắc, Khương Thanh Thời tự thuyết phục bản thân: “Bọn tớ là vợ chồng.”

Hơn nữa cũng đã phát sinh quan hệ vợ chồng nhiều lần, Khương Thanh Thời thầm nghĩ việc cô có chút tình cảm với Thẩm Ngạn cũng là chuyện bình thường.

Tư Niệm nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó mỉm cười nói: “Cậu cứ mạnh miệng đi.”

Khương Thanh Thời: “…”

Cửa cabin mở ra.

Khương Thanh Thời đứng lên nói: “Xuống máy bay nào.”

Tư Niệm: “Đi thôi.”

Hai người không tiếp tục nói về đề tài tình cảm nữa, có một số chuyện ngay cả bạn thân cũng không thể nói được. Tư Niệm biết Khương Thanh Thời có khúc mắc, biết cô đang sợ hãi điều gì đó, cho nên không ép hỏi cô quá đáng.

Sau khi xuống máy bay, Tư Niệm nhận được điện thoại của tài xế cho thuê xe, nói cho cô ấy biết xe đang đỗ ở đâu.

Hai người lên xe rồi đi thẳng về khách sạn.

Cả hai đều có tính cách hoang dã, Vân Thành là thành phố thích hợp để thư giãn và tự lái xe.

Khương Thanh Thời không thích lái xe, thế nên trách nhiệm lái xe nặng nề đổ lên vai Tư Niệm.

Lúc đến khách sạn, Khương Thanh Thời chụp ảnh rồi chia sẻ vào nhóm chat cho Nguyễn Huỳnh trước tiên.

Nguyễn Huỳnh tranh thủ lúc rảnh rỗi trả lời hai người: [Lần sau tớ nghỉ phép, các cậu lại đi cùng tớ một lần đi.]

Khương Thanh Thời nhếch môi: [Không thành vấn đề.]

Tư Niệm cũng trả lời: [Chắc chắn rồi.]

Trò chuyện với Nguyễn Huỳnh được vài câu, Khương Thanh Thời nhận được tin nhắn của Thẩm Ngạn: [Tới chưa?]

Lúc này Khương Thanh Thời mới sực nhớ cô quên báo anh biết mình đã hạ cánh an toàn, cô cầm điện thoại, chột dạ gửi cho ảnh biểu tượng cảm xúc có hình một cô bé đang ôm cà rốt gật đầu.

Thẩm Ngạn lập tức trả lời: [Nghỉ ngơi cho khỏe đi.]

Khương Thanh Thời: […. Tôi biết rồi.]

Kết thúc cuộc trò chuyện đơn giản với Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời và Tư Niệm gọi đồ ăn ngoài về khách sạn.

Thẩm Ngạn khựng lại giây lát, nghe giọng nói của cô hơi khàn, miệng lưỡi anh lại càng khô khốc: “Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Nghe thấy câu này, lỗ tai của Khương Thanh Thời nóng lên, hung hăng nói: “Không có.”

Thẩm Ngạn: “Thật sao?”

“…Thật.” Khương Thanh Thời ngại ngùng vô cùng: “Hôm nay anh không bận sao?”

Thẩm Ngạn thành thật nói với cô: “Tôi vừa mới họp xong.”

Khương Thanh Thời ồ một tiếng, nhìn đôi má ửng hồng của mình trong gương, mơ hồ hỏi: “Hành lý của tôi là do anh thu dọn à?”

Lúc nãy khi đi vào phòng thay đồ chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì cô phát hiện chiếc vali trống trơn trước khi đi ngủ đã được lắp đầy, váy và mỹ phẩm của cô đã được phân loại xong và đặt trong vali.

Cô còn đang ngủ, bình thường dì Trình luôn biết chừng mực sẽ không đi vào.

Nghĩ đi nghĩ lại, người duy nhất biết cô sẽ ra ngoài và thu dọn vali cho cô chỉ có mình Thẩm Ngạn.

Thẩm Ngạn ừm một tiếng, trầm giọng đáp: “Chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm ở Vân Thành tương đối lớn, trong vali có khăn choàng và áo khoác, đừng để bị cảm lạnh.”

Có chút mệt mỏi sau chuyến bay, hai người đều không muốn ra ngoài.

Lịch trình ngày hôm nay vốn được sắp xếp rất thoải mái, sau khi ăn cơm xong, hai người tẩy trang tắm rửa rồi nằm ở khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lúc chạng vạng, hai người mới nhàn nhã đi dạo.

Cách đó không xa là cổ trấn nổi tiếng ở Vân Thành, Khương Thanh Thời đã sưu tầm những nơi có phong cảnh đẹp, biết chỗ nào đẹp nên đi. Cô và Tư Niệm đều thay trang phục phù hợp để chụp ảnh, tìm được vị trí thích hợp, chụp vài tấm ảnh rồi mới đi vào trong.

Trong cổ trấn có một con suốt nhỏ, nước trong vắt, tiếng nước chảy trong trẻo êm tai.

Đi bộ mệt rồi, hai người đi đến bên bờ suối ngắm dòng nước chảy, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh.



Mười giờ tối, hai người tản bộ về khách sạn.

Cả hai xuất ảnh chụp trong máy ảnh ra, bắt đầu chọn những bức ảnh thích hợp đăng lên khoảnh khắc. Trước khi đăng lên, Khương Thanh Thời còn gửi cho Nguyễn Huỳnh rất nhiều ảnh, để cô ấy lựa chọn cho mình.

Trong lúc chờ đợi câu trả lời của Nguyễn Huỳnh, Khương Thanh Thời nhận được tin nhắn của Cố Tuệ An, hỏi cô tiến độ chuyện vé.

Lúc này Khương Thanh Thời mới nhớ tới lời hứa của mình với Cố Tuệ An, vốn dĩ tối hôm qua cô định hỏi Mạnh Tấn, nhưng vì Thẩm Ngạn….. cho nên cô hoàn toàn quên mất chuyện này.

Suy nghĩ một lúc, Khương Thanh Thời chuẩn bị gửi tin tức cho Mạnh Tấn, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Không có chuyện gì thì không tìm anh ta, có chuyện lại tìm anh ta, hình như có hơi không ổn.

Sau một lúc do dự, Khương Thanh Thời trả lời Cố Tuệ An: [Không biết phải hỏi như thế nào.]

Cố Tuệ An: [!!!]

Cố Tuệ An: [Sao cậu vẫn chưa hỏi!]

Khương Thanh Thời: [Hôm nay tôi đi Vân Thành chơi nên quên mất.]

Cô chỉ có thể trả lời cô ấy như vậy.

Cố Tuệ An: [Cậu đi Vân Thành rồi à?]

Khương Thanh Thời: [Ừm.]

Cố Tuệ An: [Sao cậu đi Vân Thành cũng không nói với tôi một tiếng!? Tôi cũng muốn đi! Đã lâu rồi tôi không ra ngoài chơi.]

Khương Thanh Thời: [Tôi quyết định tương đối đột ngột.]

Cố Tuệ An: [Được rồi, có chụp bức ảnh nào đẹp không? Tôi muốn xem.]

Khương Thanh Thời mỉm cười, gửi cho cô ấy vài bức ảnh mà cô vừa gửi cho Nguyễn Huỳnh, kèm theo lời nhắn: [Cậu giúp tôi chọn xem, tấm nào thích hợp đăng lên khoảnh khắc?]

Cố Tuệ An: […. Thật quá đáng.]

Khương Thanh Thời: [?]

Cố Tuệ An: [Khó trách chồng cậu bị cậu nắm bắt, nếu tôi mà là đàn ông, nói không chừng cũng có thể bị cậu nắm bắt.]

Khương Thanh Thời bị câu nói của cô ấy làm cho nghẹn lời, nhắc nhở cô ấy: [Nói chuyện đàng hoàng xem nào.]

Cố Tuệ An: [Tôi cảm thấy bức nào cũng đẹp, hoàn toàn không chọn được, hay là cậu đăng hết lên đi.]

Khương Thanh Thời: [Không thích hợp lắm.]

Cố Tuệ An: [Có gì mà không thích hợp! Cậu xinh đẹp như vậy, bạn trong danh sách còn dám có ý kiến gì?]

Không thể không nói, có đôi khi Cố Tuệ An rất biết cách thuyết phục người khác.

Khương Thanh Thời xem xét câu này của cô ấy, phần nào cảm thấy có lý.

Cô đang chuẩn bị đồng ý thì Cố Tuệ An lại hỏi: [Chồng cậu nói thế nào?]

Khương Thanh Thời: [Hả?]

Cố Tuệ An: [Không phải chứ, cậu chưa gửi những bức ảnh này cho chồng cậu xem à?]

Khương Thanh Thời: [Tôi đăng ảnh lên khoảnh khắc cũng đâu cần xin phép anh ấy chứ?]

Cố Tuệ An: [Đây không phải là vấn đề cho phép hay không cho phép, mà là tình thú giữa vợ chồng với nhau, cậu không hiểu sao?]

Khương Thanh Thời còn chưa kịp trả lời, Cố Tuệ An chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép nói: [Cậu chậm chạp như vậy, rốt cuộc Thẩm Ngạn thích cậu ở điểm nào thế?]

Khương Thanh Thời có chút nghẹn lời, nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Thẩm Ngạn thích cậu” một lúc lâu rồi trả lời cậu ấy: [Cậu vừa mới nói đó thôi, tôi xinh đẹp.]

Cố Tuệ An: [.]

Hai người đấu võ miệng trên Wechat một lúc, Khương Thanh Thời nghiêng đầu suy nghĩ rồi mở khung thoại với Thẩm Ngạn ra.

Cô nhìn lịch sử trò chuyện lúc chiều của hai người, muốn trực tiếp gửi ảnh chụp qua cho anh, lại cảm thấy quá đột ngột.

Loay hoay một lúc, Khương Thanh Thời hỏi anh: [Anh tan làm chưa?]

Sau khi gửi đi, cô lại hối hận.

Mười giờ mới hỏi Thẩm Ngạn đã tan làm hay chưa, dường như cô có hơi quá đáng.

Cũng may người đối diện không nghĩ như vậy, Khương Thanh Thời vừa gửi tin nhắn đến, Thẩm Ngạn đã trả lời lại ngay: [Ừm.]

Khương Thanh Thời ngạc nhiên trước tốc độ trả lời của anh, tò mò hỏi: [Bây giờ anh đang làm gì vậy?]

Thẩm Ngạn: [Ở phòng làm việc.]

Khương Thanh Thời: [Ồ ~]

Thẩm Ngạn: [Em về khách sạn rồi à?]

Khương Thanh Thời: [Về rồi.]

Cô mím môi, khéo léo nhắc nhở anh: [Sao anh không hỏi tôi đang làm gì?]

Có đôi khi Thẩm Ngạn rất đứng đắn, biết nghe lời hỏi lại: [Em đang làm gì vậy?]

Khương Thanh Thời lập tức gửi những bức ảnh cô đã chụp buổi tối cho anh xem: [Đang chọn ảnh để đăng lên khoảnh khắc, anh nhìn giúp tôi xem tấm nào đẹp.]

Điện thoại di động liên tục reo lên.

Thẩm Ngạn rũ mắt xuống, bấm xem từng bức ảnh Khương Thanh Thời gửi đến, nghiêm túc quan sát đánh giá.

Bên kia, Khương Thanh Thời đợi rất lâu, thế nhưng Thẩm Ngạn vẫn không có động tĩnh gì.

Cô nôn nóng, không nhịn được gửi cho anh một dấu chấm hỏi: [Anh đang bận à?]

Thẩm Ngạn: [Không có.]

Ngay lúc Khương Thanh Thời đang còn muốn truy hỏi, điện thoại của cô liên tục rung lên.