Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2340



CHƯƠNG 2213.

Vốn là sẵn dịp đến Hồ Châu thì gặp Lâm Xuân hiểu, chuyển đạt tặng vật của Nguyễn Văn Triết, nhưng vì là ở tại Vệ Hoàng trang viên một đêm này giao hoan điên cuồng với Hà Tình, làm cho Đinh Trường Sinh không có thời gian nán lại tại Hồ Châu, sáng sớm ngày hôm sau, hắn đã ngồi máy bay Giang Đô bay thẳng đến Bắc Kinh.

Đinh Trường Sinh đến sân bay Giang Đô thì còn sớm, trường đảng trung ương chắc lên lớp, hắn liền gọi điện thoại cho Lý Thiết Cương, nói là có chuyện trọng yếu muốn gặp mặt.

-Lại có chuyện gì nữa a? Lớp học quản lý rất nghiêm khắc, không thể thiếu giờ được.. .

Lý Thiết Cương tại điện thoại bên trong từ chối nói.

-Việc này quá trọng yếu, không có cách nào khác tại bên trong điện thoại nói được .

Đinh Trường Sinh đã sắp đến sân bay Bắc Kinh rồi, vì thế khẩn cầu giữa trưa Lý Thiết Cương có thể cùng mình gặp mặt.
Nói mãi, Lý Thiết Cương cuối cùng đáp ứng hắn, vì thế Đinh Trường Sinh chạy thẳng đến trường đảng trung ương, tuy rằng ngoài cổng không cho vào, nhưng Đinh Trường Sinh chờ tại cổng, thẳng đến khi xe của Lý Thiết Cương theo từ bên trong đi ra, khi nhìn thấy Đinh Trường Sinh đang ngồi xổm ở cổng..

-Lên xe đi..

Lý Thiết Cương quay cửa kiếng xuống hô.

Lúc Đinh Trường Sinh lên xe, thì hắn mới thở phào một cái…

-Cậu nhìn lại cậu kìa, nói như thế nào cũng là cán bộ cấp huyện, ngồi xổm tại đó giống như là một dân oan đi khiếu kiện vậy…

Lý Thiết Cương cười mắng.

-Cháu cũng không có biện pháp, bây giờ đangb ị nguy cơ tứ phía, cháu phải vô cùng cẩn thận a.

Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nói nói.

Lý Thiết Cương cũng biết một chút tỉnh sự tình, nhưng ông thấy hành vi của Lâm Nhất Đạo thì rất khinh thường, Lâm Nhất Đạo và Đinh Trường Sinh hoàn toàn không cùng một cấp bậc , vậy mà cứ lấy thế ép người, thật sự là làm cho người cảm thấy có chút quá phận.
Lý Thiết Cương biết Đinh Trường Sinh tìm đến chính mình nhất định là có chuyện quan trọng, vì thế đếnn phụ cận gần đó một quán trà, vào thời điểm này không còn có nhiều người, ông và Đinh Trường Sinh ngồi ở một góc quán trà, tại trong cái tiểu đình tử trong khu cây cảnh, sau khi người mang trà rời đi.

-Nói đi, tìm tôi có chuyện gì, buổi chiều tôi còn phải đi học đấy..

Lý Thiết Cương nói.

-Lý bí thư, ông nhìn cái này xem, cháu thấy chỉ có mình chú mới có lá gan nhận lấy vật này, nếu chú cảm thấy chuyện này không dễ làm, thì coi như cháu chưa từng nói tới, thứ này trước mặt chú, cháu sẽ đốt bỏ…..

Đinh Trường Sinh đưa cho Lý Thiết Cương quyển sổ ghi chép của Triệu Khánh Hổ …

-Đây là vật gì?

Lý Thiết Cương hỏi.

-Đây nguyên là quyển sổ ghi chép của Triệu Khánh Hổ, Triệu Khánh Hổ từng đến tại tỉnh Trung Bắc mua vài miếng đất, có chung chi cho Lâm Nhất Đạo năm trăm vạn, là do chính Chung Lâm Phong thu tiền.
Đinh Trường Sinh nói ngắn gọn chặn nói, sau đó không nói gì nữa, cứ để cho Lý Thiết Cương tự mình nhìn xem là được.

Lý Thiết Cương lông mày lập tức liền cau lại, Lâm Nhất Đạo chẳng khác nào tướng vùng tỉnh Trung Bắc, hơn nữa có quan hệ phía sau cũng rất phức tạp, có thể nói là rút giây động rừng, ông không tới Đinh Trường Sinh lại có gan này, tiểu tử này thật là không muốn sống nữa, nếu như Lâm Nhất Đạo biết đến chuyện này, không cần nói gì khác, đầu tiên là sẽ đưa Đinh Trường Sinh vào chỗ chết cho thống khoái.

-Ngoại trừ cái này, còn có chứng cớ gì khác?

-Còn có… lúc ấy Triệu Khánh Hổ lái xe, trên xe còn có vợ chồng Lâm Nhất Đạo, là Triệu Khánh Hổ đưa tiền mặt, tất cả đều là tiền mặt, nghe nói phía sau chiếc xe Việt Dã bọc lấy tiền mặt, giống như là từng chồng giấy A4 … .
Đinh Trường Sinh uống ngụm trà, nói.

-Trường Sinh, cậu đưa cho tôi vấn đề khó khăn không nhỏ, chuyện này quá lớn, tôi không thể làm chủ, bất quá, cám ơn lễ vật của cậu, đây cũng có thể là tác phẩm cuối cùng trước khi tôi rời khỏi tỉnh Trung Nam, tôi phải hội báo chuyện này, Triệu Khánh Hổ đã chết rồi phải không?

-Vâng, những thứ này đều là do chính Triệu Khánh Hổ tự tay viết lênt, hiện tại tập đoàn Triệu thị vẫn còn có rất nhiều hồ sơ do Triệu Khánh Hổ ký tên, nếu như phía trên không tin, có thể làm bút tích để xem xét.

-Ừ…, tôi biết rồi, cậu ở kinh thành tìm một chỗ ở tạm đi, để tôi đi hội báo về chuyện này, còn quyển sổ này….

Lý Thiết Cương có ý là muốn cầm lấy quyển sổ đi, đây cũng là ý tứ của Đinh Trường Sinh.

-Chú cứ việc lấy đi, nếu như ngay cả chú cũng không tin cháu, thì cháu đến nơi này cũng không có ý nghĩa gì….
Đinh Trường Sinh nói.

-Tốt lắm …..

Lý Thiết Cương không còn tâm tư uống lên, liền cáo từ đi, Đinh Trường Sinh một thân một mình ngồi tại đó uống trà.

………………………………………………………………………………..

Còn lại thời gian chỉ là chờ đợi, chờ đợi tin tức của Lý Thiết Cương, trong đêm khuya Đinh Trường Sinh ngồi tại trên cái xích đu mà Tần Chấn Bang đã từng ngồi qua, nhìn trên đỉnh đầu giàn nho trái đã chin mọng, uống một chén trà xanh, thật là thích ý.

Nhưng lúc này bên ngoài tường viện nhảy vào một người, dọa Đinh Trường Sinh giật mình kinh khϊếp.

-Uả…là anh sao? Tôi tưởng đạo tặc vào nhà, nhìn trong sân thấy có ánh đèn, chi nên mới vào kiểm tra,,,’

Trần Lục không chút nào lúng túng khó xử nói, nhìn qua thì có lẽ hắn đã nhiều lần nhảy tường vào kiểu như thế này để kiểm tra rồi…
-Như thế nào, gần đây ổn chứ?

Đinh Trường Sinh bảo Trần Lục ngồi xuống, rót chén trà cho hắn.

-Cũng ổn, cám ơn anh..À… vợ của tôi đã sinh rồi, là con trai …. về sau chắc phải phấn đấu nhiều hơn rồi, tôi muốn mua một gian nhà tại Bắc Kinh … .

Trần Lục kích động nói nói.

-Ừ…, vậy là tốt rồi, còn người bằng hữu kia đang ở đâu?

Đinh Trường Sinh hỏi, hắn nhắc đến An Nhân.

-Hắn ở ngay tại kế bên nhà tôi, chỗ đó vừa vặn có người muốn dọn đi, tôi liền thuê lấy để cho hắn ở, để tôi đi gọi hắn đến đây nhé..

Trần Lục hỏi.

-Thôi đi, để mai a.

Đinh Trường Sinh nói...

Qua một hồi, Đinh Trường Sinh lại hỏi:

-Dạo này anh có gặp Đường Cửu Sơn không?

-Không có thường gặp, bất quá, nhưng lúc nà ông ta rất thưởng thức thức tôi…

-Vậy là tốt rồi, làm tốt lắm, cần gì cứ nói, tôi hy vọng anh có thể sớm ngày thay thế ông ta, sự tình ở ngoài xã hội thì tôi không quản được, cũng không bản lãnh kia, nếu như anh có thể từng bước một đi lên, cũng coi như là quang tông diệu tổ a.
-Ài…. cám ơn anh đã bồi dưỡng".

-Không phải là tôi bồi dưỡng anh, là tự anh muốn tiến về phía trước, bên ngoài xã hội tuy rằng có khác biệt với chốn quan trường của chúng ta, nhưng lại là cấu kết với nhau, Bắc Kinh không thiếu thái tử gia, anh phải suy nghĩ đến những người này, so với việc đi theo sau cái mông của Đường Cửu Sơn thì phát triển tiến lên nhanh chóng hơn nhiều, nếu cần dùng tiền thì cứ liên hệ với tôi, tôi ở tại Bắc Kinh cũng có công ty, đến lúc đó anh cứi trực tiếp đi đến công ty lấy tiền, nhưng anh phải nhớ kỹ, mỗi một phần tiền này kiếm được cũng phải là nhảy múa trên lưỡi dao, anh không được lừa gạt tôi đấy….

Đinh Trường Sinh ngữ khí trầm thấp, nhưng lộ ra hàn ý, làm Trần Lục có loại cảm giác không rét mà run.

-Anh Đinh… tôi không có dám làm chuyện xằng bậy đâu..
Trần Lục nói.

Đinh Trường Sinh tuy rằng nghĩ đến đường rút ra nước ngoài, nhưng không phải là vĩnh viễn không quay trở về, Trần Lục hắn giấu ở Bắc Kinh một cây đinh, hắn muốn Trần Lục kết giao với đám thái tử môn, mục đích vẫn là vì tương lai sau này của mình, để hắn có thể hộ tống, việc này không thể để cho ngoại nhân biết, mà hắn lại không có nhiều thời gian và tinh lực để mà đi kinh doanh những mối quan hệ này, cho nên thông thạo tại Bắc Kinh, Trần Lục không thể nghi ngờ là thí sinh tốt nhất.

Tuy rằng Trần Lục có xuất phát cấp bậc thấp, nhưng cấp bậc thì có thể tăng lên, hiện tại Trần Lục đang tăng lên cấp bậc, còn nếu muốn nhân nhanh cấp bậc lên, không phải là dùng tiền đổi lấy sao?