Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2127:



CHƯƠNG 2000.

-Chào Đinh bí thư, đến sớm vậy?

Văn Nhược Lan tuy rằng nhìn thấy Mai Tam Lộng, nhưng ánh mắt không hề nhìn liếc một cái, giống như Mai Tam Lộng không hề tồn tại vậy.

-Văn chủ nhiệm cũng đến sớm vậy, như thế nào, tìm tôi có việc sao?

Đinh Trường Sinh chỉ chỉ ghế dựa trước bàn làm việc, hỏi.

- Có một số việc cần báo cho Đinh bí thư biết, cậu vừa đến, có khả năng đối với tình huống khu chưa quen thuộc, nhưng trước mắt sự tình quan trọng nhất chính là văn minh thành, việc này là nhiệm vụ của thành phố, Đường bí thư trên thành ủy đã không chỉ một lần nói qua, khu Bạch Sơn là chủ lực của nhiệm vụ này, nếu khu Bạch Sơn xảy ra điều gì sai sót, lãnh đạo chủ yếu của khu không một ai chạy thoát được trách nhiệm, cho nên về chuyện này cậu phải để mắt coi trọng đến.
Văn Nhược Lan nói.

Về vấn đề này, Văn Nhược Lan không phải là nói cho có, dù sao Mai Tam Lộng cũng đã nói qua việc này là sự tình lớn nhất trước mắt, nhưng cái công việc này mình chưa biết thì còn không nói, Trần Kính Sơn cũng không có cho mình biết?

-Chuyện này bây giờ có phải là do Trần khu trưởng đang chịu trách nhiệm?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Đinh bí thư, đúng là Trần khu trưởng, nhưng cậu không thể mặc kệ không quan tâm đến, lãnh đạo thành phố lập thành tiểu tổ, Đường bí thư là tổ trưởng, dù rằng trách nhiệm của chúng ta có thể cùng thành phố không giống nhau, nhưng phải coi trọng đến thì mới có thể làm tốt được, nếu không xảy ra chuyện gì thì cậu nhất định chạy thoát không được .

Văn Nhược Lan tận tình khuyên bảo khuyên bảo nói.

Đối với Trần Kính Sơn, nàng không có ấn tượng tốt, Tôn Truyền Hà cùng Trần Kính Sơn bất hòa đây là chuyện mọi người đều biết, bây giờ thì Tôn Truyền Hà đã chết, hiện tại mới tới tân bí thư khu ủy, nếu nàng muốn chọn đội để đứng, khẳng định cũng chỉ có thể là tuyển chọn về bên bí thư khu ủy mới đến này, càng huống hồ ở giữa còn xen lẫn vào Thành Công.
-Um… Văn chủ nhiệm, chị nói đúng, để tôi gặp cùng Trần khu trưởng trao đổi một chút.

Đinh Trường Sinh gật đầu, cũng ý thức được tầm quan trọng vấn đề.

-Đinh bí thư, nơi này không có người ngoài, ngày hôm qua cậu tận tình khuyên tôi tiếp tục công tác, đối với tôi xúc động rất lớn, nếu cậu để mắt tới tôi như vậy, nói thật, tầm quan trọng của chủ nhiệm khu ủy như thế nào thì tôi trong lòng hiểu rõ vô cùng, vị trí trọng yếu như vậy, cậu vẫn còn tín nhiệm tôi, tôi sẽ làm tốt công tác này, cậu có cái gì phân phó, cứ việc nói, trong khả năng của mình tôi sẽ cố gắng làm tốt nhất .

Văn Nhược Lan là một người đàn bà mạnh mẽ, nếu chính mình không có đường lui, thì chỉ có thể là con đường tiến tới mà thôi….

-Văn chủ nhiệm, lời này nghiêm trọng quá, chúng ta là đồng nghiệp, cũng là vì công tác thôi .
Đinh Trường Sinh nói.

Tuy rằng Văn Nhược Lan thái độ chuyển biến có chút đột ngột, nhưng nếu như Văn Nhược Lan là người địa đầu xà tại Bạch Sơn có thể giúp mình, đây quả thực là cầu còn không được, về phần vấn đề giữa nàng và Tôn Truyền Hà, tin rằng cũng sẽ từ từ cởi bỏ, chính là bối cảnh Tôn Truyền Hà làm Đinh Trường Sinh do dự không quyết, mà Văn Nhược Lan tỏ thái độ như vậy, cũng làm cho Đinh Trường Sinh trong lòng nảy sinh do dự, Văn Nhược Lan rốt cuộc là thực sự muốn tìm đến nương tựa với mình, hay là bước chân đi xuống tạm thời, sự tình này hắn cũng không thể làm ra cho rõ ràng.

Sáng sớm, Đinh Trường Sinh cùng Văn Nhược Lan tại bên trong văn phòng thảo luận công tác, nhưng lời còn chưa dứt, thì nghe phía ngoài tiếng la hét vang trời, tại buổi sáng mới đi làm, nghe rất là chói tai.
-Chuyện gì vậy?

Đinh Trường Sinh liền đứng dậy, đến trước cửa sổ hướng nhìn ra ngoài.

Phía đó đúng tại cửa đại viện khu ủy đã tụ tập không ít người, hơn nữa còn có chiên trống, chỉ thấy ở giữa có hai người giơ cao một tấm cờ hiệu giống như là cờ khen thưởng, giống là muốn tiến đại viện, nhưng đang bị bảo vệ ngăn cản.

-Hắc, chắc là cơ quan nào làm chuyện tốt, nên được bọn họ mang cờ hiệu đến để tán dương? Như thế nào bảo vệ lại không cho vào?

Văn Nhược Lan tại khu ủy làm việc đã nhiều năm rồi, lấy kinh nghiệm của nàng, việc này không đơn giản như vậy, nàng liền lấy ra điện thoại gọi cho bảo vệ ngoài cổng.

Theo nghe điện thoại về sau, Văn Nhược Lan sắc mặt liền dần dần thay đổi, nói:

-Ngăn lại bọn họ, không cho vào trong…

-Làm sao vậy?

Đinh Trường Sinh thấy đôi bầu vυ" Văn Nhược Lan phập phồng thở hổn hển, hỏi.
-Đinh bí thư, đã xảy ra chuyện, đây là đến đưa cờ hiệu phản đối chứ không phải tán dương, bất quá nơi này cách quá xa, thấy không rõ chữ ghi phía trên, hình như đây là cờ hiệu của phân cục công an khu, đã thông báo với phân cục công an khu rồi, họ đang chạy tới...

Văn Nhược Lan nói.

-Cờ hiệu của phân cục công an khu ? Tại sao lại mang đến đây, mà không mang đến phân cục công an khu, còn không thì phải mang đến cho cục công an thành phố chứ?

Đinh Trường Sinh thầm nói.

-Um…vậy chúng ta còn tiếp tục đề tài mới vừa rồi không?

Văn Nhược Lan hướng phía sau lui về mấy bước, nói.

-Việc này xử lý không xong, như thế nào trao đổi tiếp được chuyện khác? Đúng rồi, phân cục khu hiện tại ai là phân cục trưởng?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Phân cục trưởng tên là Lưu Quan Dương, hay là để tôi gọi hắn đến báo cáo với cậu?
Văn Nhược Lan nghe được ý tứ Đinh Trường Sinh, đối với phân cục trưởng công an khu có vẻ không hài lòng, chỉ trong chốc lát, Đinh Trường Sinh cũng đã nhìn thấy trong đám người có người ở cầm lấy camera ghi hình.

-Văn chủ nhiệm, xem ra là việc không may rồi, như thế nào còn có phóng viên đi theo...

Đinh Trường Sinh bên này lời còn chưa dứt, thì nghe thấy còi cảnh sát tiếng từ xa đến gần, hơn nữa tới đây hình như không phải chỉ là một chiếc xe, điều này làm cho Đinh Trường Sinh nhíu chặc lông mày, điều đến nhiều cảnh sát như vậy, đây không phải là đến gây chuyện thì là cái gì?

Quả nhiên, ngay trong lúc Đinh Trường Sinh còn đang do dự có nên ra mặt hay không, thì cảnh sát phân khu đến mấy chiếc xe với mấy chục người, lập tức bao vây đám người mang lấy cờ hiệu bao vây lại rồi, bắt đầu có tiếp xúc gần, xô xô đẩy đẩy, nếu tiếp tục như vậy, thế nào cũng xảy ra chuyện, làm cho Đinh Trường Sinh không nghĩ tới chính là, có cảnh sát chạy đến truy bắt người quay camera, rất rõ ràng, người kia là phóng viên…
Có thể là bọn họ không rõ, cho dù là không phải phóng viên, hiện tại điện thoại thông minh đều có quay camera thuận tiện, tùy tiện một chút liền có thể truyền lên Internet, còn phóng viên thì sao? Bây giờ là thời đại truyền thông, mỗi cá nhân đều có thể là phóng viên, nhưng đám cảnh sát làm như không hiểu những vấn đề này, thủ đoạn xử lý vấn đề cứ đơn giản một cách thô bạo là chủ yếu.

-Tiếp tục như vậy thì không được, đi…chúng ta đi xuống nhìn xem… .

Đinh Trường Sinh nói xong, xoay người bước ra văn phòng, theo sát phía sau đúng là Văn Nhược Lan, tiếng giày cao gót dồn dập tại hành lang phiêu đãng, cơ hồ tất cả mọi nhân viên nhìn thấy bí thư khu ủy mới đến đi ra ngoài xử lý vấn đề, vì thế tụ tập xem náo nhiệt không theo nguyên tắc, những người này lặng lẽ đi theo phía sau Văn Nhược Lan cùng Đinh Trường Sinh đến cửa chính.