Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1912



1801

- Nha đầu kia, đừng có lôi kéo chị kể ra chi tiết, nói cho em biết, cái tư vị đó ra sao, nếu muốn biết là gì, thì em tự đi nếm thử đi.

Lý Hồng Phong cũng không có tiếp tục nói, đang lúc Dương Lộ chuẩn bị sẵn sàng nghe Lý Hồng Phong một người đàn bà thành thục kể ra cùng Đinh Trường Sinh làm gì cùng với nhau, thì Lý Hồng Phong rõ ràng không nói nữa.

Bất quá Dương Lộ kia cũng không phải là loại hiền lành, thấy Lý Hồng Phong không nói nữa, liền nói ra:

-Hì…vậy là em biết rõ, chị nhất định là đã động tâm với hắn, bằng không sẽ không cùng Thẩm Mộc ly hôn, em nói không sai chứ?

-Chuyện đó và Đinh Trường Sinh không có quan hệ, là giữa Thẩm Mộc và chị xảy ra vấn đề…

-À…em định mời Đinh Trường Sinh ăn một bữa cơm, chị có đi không?

Dương Lộ do dự một hồi rồi hỏi.
-Em mời hắn ăn cơm? Em thiếu hắn bữa cơm này sao?

Lý Hồng Phong có chút bận tâm với tâm tư này của Dương Lộ, có thể đoán được chỉ cần Đinh Trường Sinh muốn, không qua một hiệp, Dương Lộ sẽ lên giường cùng với hắn, nhưng sau đó sẽ như thế nào đây?

-Không phải như chị nghĩ đâu, em chỉ muốn thay đổi công tác, không muốn làm tại cục công an thành phố nữa, tại nơi đó mỗi ngày chỉ là bưng trà rót nước nhận lấy báo chí tài liệu, em ngán lắm rồi, nên muốn đổi đường đi khác.

Dương Lộ giải thích nói.

-Những sự tình này sao em nói với lãnh đạo của em thì xong rồi, cần gì phải tìm Đinh Trường Sinh?

Lý Hồng Phong còn là bất vi sở động nói.

Lý Hồng Phong không phải là không muốn cùng đi với Dương Lộ, mà là nàng không dám đi, không biết vì sao, có lẽ đúng là như Dương Lộ nói, nàng đã động tâm với hắn, bằng không chỉ cần nhắc đến tên Đinh Trường Sinh, Lý Hồng Phong liền cảm thấy mình phải cảnh giác, bởi vì nàng phát hiện ra tại trước mặt của Đinh Trường Sinh nàng không có sức miễn dịch mà chỉ muốn nhào vào trong lòng hắn để được hắn vuốt ve yêu thương, có lẽ đây là kết quả mà Thẩm Mộc cứ luôn ám chỉ….
Thế nhưng là Thẩm Mộc không biết là rõ ràng đùa mà thành thật, tuy rằng hai người chưa có cái loại quan hệ thực chất cuối cùng, thế nhưng toàn bộ thân thể của mình có chỗ nào mà hắn chưa sờ đến? Lại còn có cái kết quả nghiêm trọng hơn, đó là Lý Hồng Phong động tâm với hắn, đây là điểm mấu chốt chết người nhất đấy, đây không phải là chuyện tình một đêm sau đó đường ai nấy đi theo như nhu cầu, còn cái chuyện động tâm yêu thích hắn, đây không phải phiền toái nhất đấy sao?

-Chị không rõ, Đinh Trường Sinh khác với các lãnh đạo kia, hắn là ân nhân của em, hơn nữa chị không phải là người bên trong thể chế, đang có một cái quan hệ tốt như vậy với hắn, nếu em lâu quá không liên hệ, thời gian dần qua thì sẽ dần xa cách, em còn muốn nhờ hắn có thể đề bạt thay đổi công tác cho em, dù sao nếu chị không đi thì em tự chính mình đi….
-Chị không đi, muốn đi thì tự em đi đi, chị chỉ nhắc nhở em, hắn rất có nhiều thủ đoạn đối phó với đàn bà đấy, em phải cẩn thận .. .

Lý Hồng Phong dặn dò.

-Ài, em đang buồn là hắn không dùng thủ đoạn để đối phó với em đây này, nếu được như vậy thì quá hoàn hảo rồi..

Dương Lộ mặt dày nói.

-Hừ…..thứ đồ mê trai…

Lý Hồng Phong mắng, giờ thì đành bất kể Dương Lộ muốn làm gì thì làm rồi.

………………………………………………………………………………….

Lâm Nhất Nam tốc độ rất nhanh, với lại việc này vốn là công việc của hắn, cho nên tài liệu toàn bộ cán bộ cấp khoa của khu trở lên đã mang đưa đến Đinh trên bàn Trường Sinh.

-Đinh khu trưởng, còn việc chọn lựa thư ký thì cậu định như thế nào?

Lâm Nhất Nam hỏi.

-Trước kia thì chọn lựa thư ký như thế nào?
Đinh Trường Sinh bên cạnh lật xem tài liệu vừa hỏi.

-Trước kia đều là do bên thư ký ủy ban chọn ra mấy người, rồi để cho lãnh đạo khảo sát tuyển chọn .

Lâm Nhất Nam cẩn thận nói ra.

-Vậy thì cứ dựa theo như cũ định đi, bất quá có một nguyên tắc, thư ký phải là nam, không chọn nữ, còn có tôi không muốn lái xe chuyên trách, tôi thích tự mình lái xe, còn xe công vụ thì tùy lúc, khi nào tôi muốn dùng chỉ cần có xe là được rồi, à…mà là xe loạ igì vậy?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Là một chiếc Passat, nếu cậu cảm thấy không thích hợp, thì mua một chiếc mới cũng được, hoặc là mượn dùng của xí nghiệp, vần đề này cũng được..

Lâm Nhất Nam đối với việc này biết rất rõ ràng, cho nên đưa ra để Đinh Trường Sinh lựa chọn.

-Thôi được rồi, cứ dùng cái xe đó đi, mang đi bảo dưỡng lại, rồi đưa chìa khóa cho tôi là được rồi .
Đinh Trường Sinh cũng không ngẩng đầu lên nói.

Lâm Nhất Nam đáp ứng đi ra, còn Đinh Trường Sinh sau khi nhìn qua vài trang hồ sơ cán bộ thì thấy chán, chỉ nhìn một cách đơn giản nhất từ nơi này ghi cái gì cũng nhìn không ra, chỉ là một khoản sổ sách lung tung, lẽ ra đối với mấy cán bộ cấp khoa của khu này thì Đường Linh Linh hẳn là rất rõ ràng đấy, thế nhưng Đường Linh Linh bây giờ là chủ nhiệm của tổ chức cán bộ thành ủy, để nàng nhớ lại những sự tình này, cũng là hao phí tâm trí đấy, xem ra mình phải đi tìm Giang Bình Qúy để trao đổi rồi…

-Giang chủ nhiệm, tối nay có rãnh không, tôi mời anh ăn buổi cơm.

Đinh Trường Sinh gọi cho Giang Bình Qúy, nói thẳng.

-Ai ui…. cầu còn không được a, ăn ở đâu đây, để tôi mời khách từ phương xa đến dùng cơm đi .

Giang Bình Qúy nhận điện thoại Đinh Trường Sinh cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ là Đinh Trường Sinh đã nhanh như vậy liền tìm tới tận cửa rồi, ông chỉ là cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
-Hay là đến quán cậu em vợ của anh đi….

Đinh Trường Sinh nói ra.

-Được rồi, sau khi tan tôi chờ cậu..

Giang Bình Qúy cao hứng nói.

Sau khi để điện thoại xuống, Giang Bình Qúy vui vẻ, thật sự là không nghĩ tới, có một ngày mình còn có thể lại cùng Đinh Trường Sinh làm đồng sự, hơn nữa Đinh Trường Sinh nhanh như vậy tìm đến mình, mục đích không nói ra thì cũng hiểu.

Một hảo hán đến đâu đi nữa thì cũng cần có người giúp đỡ, Đinh Trường Sinh cũng không phải là ba đầu sáu tay, nếu muốn ở khu Tân Hồ này mở ra cục diện, không có mấy người thân tín đắc lực giúp đỡ thì làm sao có thể được..

Còn Dương Trình Trình là một người đàn bà, trong việc lôi kéo nhân tâm thì đôi khi phải ra bên ngoài cơ quan để trao đổi, nàng không có khả năng ra ngoài ăn uống trên bàn nhậu với những người đàn ông khác, nhưng quả thật là có chút sự tình thật đúng là tại trên bàn rượu đạt thành đấy.