Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1882



Đinh Trường Sinh đến cục công an thành phố Giang Đô thì nhìn thấy Ngô Nhật Lam, bất quá bây giờ nàng đã không còn là công an giao thông chạy xe mô tô ngoài đường rồi, nhìn thấy tương đối điềm đạm nho nhã hơn trước rất nhiều, nhưng mà nhìn qua cũng thấy sự lãnh đạm, bao gồm đối với cả Đinh Trường Sinh cũng giống như vậy..


- Ngô Nhật Lam đã lâu không gặp...


Đinh Trường Sinh ân cần thăm hỏi, nhưng mà Ngô Nhật Lam giống như không quen biết hắn vậy, cũng không cho hắn mặt mũi, nàng mượn cớ có việc rời khỏi văn phòng hướng đến phía văn phòng khác..


Đinh Trường Sinh cảm thấy rất lúng túng, Vạn Hòa Bình cười cười, nói ra:


-Không biết vì cái gì, lúc Ngô bí thư xuất viện, nàng liền được điều đến bên trong cục làm văn phòng rồi, tính khí bản tính thay đổi rất nhiều, ban đầu tôi còn cho rằng chỉ được vài ba ngày là nàng lại như cũ, tôi cũng không ngờ sau này nàng thường xuyên về nhà nấu cơm cho Ngô bí thư ăn, từ đó Ngô bí thư cũng ít đi ra bên ngoài xã giao, ông lại thích nhất về nhà ăn cơm do con gái tự tay làm..

Đinh Trường Sinh cười cười, hắn biết rõ Ngô Nhật Lam vì sao đối với mình như vậy, nhưng mà lại không biết Ngô Nhật Lam tại sao lại hóa thành một cô con gái ngoan ngoãn rồi, hắn nhớ lần đầu tiên gặp nàng, đó là lần mình chạy quá tốc độ chạy bị nàng tịch thu bằng lái xe..


- Nếu là như vậy, tôi có việc đi trước, Vạn cục trưởng, chuyện ngày hôm qua xin cám ơn ông..


Nếu như Ngô Nhật Lam có thái độ đối với mình như vậy, vậy thì mình thật sự cũng không nên tới gặp, vì vậy Đinh Trường Sinh vội vã muốn rời đi.


-Vậy được rồi, cũng đừng nói cảm tạ với không cảm tạ, mọi người trong nội tâm đều hiểu là tốt rồi, để tôi đưa tiễn cậu.. .


Vạn Hòa Bình đem Đinh Trường Sinh đưa đến bên cạnh thang máy, thì đã bị Đinh Trường Sinh ngăn lại, người ta là một cán bộ cấp thính, đưa mình đến bên cạnh thang máy đã coi như là không tệ rồi.

Đinh Trường Sinh đã đến lầu một rồi ra thang máy, chưa kịp ra đại sảnh thì nghe phía sau lưng có tiếng của bước chân, Đinh Trường Sinh cũng không để ý, nhưng mà không nhanh không chậm lại nghe:


-Cứ như vậy mà rời đi, anh cũng quá tuyệt tình đấy..


Đinh Trường Sinh nghe xong thì biết là thanh âm của Ngô Nhật Lam, cô gái này, lúc trên lầu thì đối với mình nhướng lông mày lạnh lùng, bây giờ lại đuổi theo xuống dưới lầu, xem ra chính mình rời đi lặng lẽ là làm không được rồi.


Vì vậy hắn quay trở lại, vừa cười vừa nói:


-Tôi đến đây là muốn mời cô ăn cơm đấy, nhưng phát hiện sắc mặt cô không được tốt nên….


-Muốn sắc mặt tốt để anh xem trò vui à…


Ngô Nhật Lam khi nói chuyện nhưng bước chân đi thì không có ngừng lại, hướng thẳng đến xe của Đinh Trường Sinh, hắn nhìn qua đúng là nàng muốn lên xe, liền dùng điều khiển mở cửa xe, rồi tự mình mở cửa ra cho Ngô Nhật Lam vào.

-Đại tiểu thư, đi nơi nào ăn cơm đây?


Đinh Trường Sinh khách sáo hỏi.


-Tiễn đưa tôi về nhà đi, tôi phải về nhà nấu cơm cho cha tôi ăn..


Ngô Nhật Lam nói ra.


Đinh Trường Sinh trong nội tâm lộp bộp một cái, hắn nghĩ thầm, làm sao mình giống bị lừa quá vậy, tuy rằng Ngô Nhật Lam không nói gì, nhưng mình buổi sáng mới vừa gặp Ngô Minh An đã kinh hồn bạt vía một hồi rồi, bây giờ lại phải về nhà của Ngô Minh An..


Ặc… còn phải lần nữa gặp Ngô Minh An a, Đinh Trường Sinh lúc này trong nội tâm bắt đầu bồn chồn.


-Như thế nào, không muốn phải không? Để tôi xuống kêu xe taxi về nhà ..


Ngô Nhật Lam nói ra.


Đinh Trường Sinh vội vàng nói


-Chờ một chút, tại xe đề máy chưa nổ mà…


Đinh Trường Sinh nghĩ thầm, ngươi nói ai mà tin a, xe của ngươi đang ở bên cạnh xe này đấy sao, lại còn nói thuê xe taxi về nhà, nói dối cũng không ngượng miệng...

Khoan hãy nói, Ngô Nhật Lam thật sự là thay đổi rất nhiều, dưới hướng dẫn của nàng, trên đường tại chợ bán thức ăn dừng lại, vào chợ nàng mua thức ăn, thuần thục cò kè mặc cả, so với trước kia quả thực là không thể nào đấy, Đinh Trường Sinh giờ rất muốn biết Ngô Nhật Lam đến cùng bị chuyện gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong tâm, rõ ràng cam tâm làm những chuyện như thế này…


Mua xong những nguyên liệu nấu ăn đến giữa trưa, Đinh Trường Sinh lái xe đưa Ngô Nhật Lam đí về cư xá thành ủy…


- Có phải anh thấy kỳ quái khi tôi thay đổi như vậy, trước kia tôi cưỡi xe mô tô chạy quanh trên đường, tuy rằng lúc đó tôi cảm giác mình tư thế hiên ngang, nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại một chút, thật sự là quá ngây thơ...


Tiến vào trong nhà cùng với nàng, Đinh Trường Sinh lại không có được giống như trong suy nghĩ là nàng sẽ ôm hắn kíƈɦ ŧìиɦ kích hôn hít, chuyện như thế này là Đinh Trường Sinh bây giờ lo lắng nhất, bởi vì lúc trước Ngô Nhật Lam đúng là kíƈɦ ŧìиɦ như lửa mà không cần che giấu, do đó mới có những lần hắn bú ɭϊếʍ cùng với nàng đến mức suýt nữa là đã đi đến mức hắn đè nàng ra làm rồi, nhưng mà hiện tại xem ra bản thân hắn đích xác là lo lắng quá mức.

Ngô Nhật Lam rót cho Đinh Trường Sinh một chén trà, sau đó ngồi ở trên ghế sa lon, ngồi xếp bằng tại trên ghế sa lon, đối mặt Đinh Trường Sinh, bình thản ung dung một cách lạ kỳ, tâm tình của nàng cũng không chấn động.


-Tại sao tôi có một cảm giác rất kỳ quái đấy, cô cùng lúc trước biến hóa quá lớn, tôi cũng không xác định được cô bây giờ có phải là cùng một người với ngày trước hay không?


Đinh Trường Sinh cười cười, nói ra.


-Bởi vì tôi đã nghĩ thông suốt, vì vậy tôi buông tay rồi.. .


Ngô Nhật Lam nói ra.


Đinh Trường Sinh ngạc nhiên, không rõ Ngô Nhật Lam nói là có ý gì, vì vậy hắn mặc dù không có hỏi chuyện, nhưng mà vẻ mặt biểu lộ ra ý nghĩ của hắn.


-Đinh Trường Sinh, ngày trước thời tôi con đi học thì đã lỡ dại nhưng đó là vì là tò mò tìm hiểu tính dục, tôi chưa từng có yêu qua một người nào, anh chính là mối tình đầu của tôi, tôi rất quý trọng anh, mỗi thời mỗi khắc đều muốn lấy anh, yêu anh, nhưng mà còn anh thì sao? Anh thì giống như con diều, nhưng sợi dây thì không nằm trong tay tôi, con diều bay lượn trên trời cao rất đẹp, nhưng tôi chỉ có thể nghễnh đầu, truy đuổi theo phương hướng của anh, thế nhưng lúc nào tôi cũng muốn từng giây từng phút có được anh, vì vậy, tôi trở nên rất mẫn cảm, tôi luôn suy nghĩ, tôi đã làm sai chỗ nào, để anh không một chút lựa chọn liền đã bay mất..

Đinh Trường Sinh nghe qua mấy lời nói này, trong nội tâm hắn kịch chấn, hắn thật không có nghĩ đến Ngô Nhật Lam luôn luôn là tùy tiện, vậy mà lại có tâm tư tinh tế tỉ mỉ như thế, không hề nghi ngờ, bản thân mình gây cho nàng quá nhiều hy vọng, nhưng mình lại không có làm được điều như nàng mong muốn.


-Đoạn thời gian đó, là thời gian đen tối nhất trong đời tôi, nếu như không nhờ cha của tôi khuyên bảo, tôi chỉ sợ sẽ còn không nhận thức ra, kỳ thật cả đời này, quan trọng nhất thật ra chính là người nhà, bởi vì bọn họ lúc nào cũng có thể dung nạp ngươi vô điều kiện, cho dù là ngươi có bao nhiêu khuyết điểm, không bao giờ người nhà nhỏ nhặt chấp nhặt sai lầm của ngươi, mà điểm này không ai bên ngoài có thể làm được, yêu người cũng không được, đã vậy còn bị trộm đi lòng mình, nhưng mà cuối cùng thì tôi cũng tự chính mình đã tìm trở về nhà rồi .

Ngô Nhật Lam nói những lời này, không đau buồn không khóc, giống như là kể chuyện của ai khác, làm cho Đinh Trường Sinh cảm thấy rất là đau lòng.


-Trường Sinh, tôi biết rõ anh, anh có rất nhiều bạn gái, vậy anh sẽ lo liệu tương lai của các nàng như thế nào đây?


Ngô Nhật Lam ánh mắt nhìn Đinh Trường Sinh, hỏi.