Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 7: Đêm cuồng nhiệt



Hơi thở Hạ Tử Du bắt đầu chạy toán loạn hòa nhập vào hơi thở nam tính dễ chịu của người đàn ông nọ.

Ngay lúc cô chưa phản ứng kịp, anh đã dùng gót chân đóng cửa lại, nhanh nhẹn bồng cô lên, cả hai nặng nề ngã xuống chiếc giường mềm mại.

"A!!"

Ngã xuống giường lớn, Hạ Tử Du theo bản năng đang muốn ngồi dậy, nhưng lạibị dáng người to lớn của người đàn ông đó đè ngược cô lại ở dưới thânmình.

"Mau thả tôi ra!" Hai tay Hạ Tử Du liên tục chống đẩy cơ thể người đàn ông đang chèn ép trên người mình.

"Câm miệng!!" Người đàn ông ở trên người Hạ Tử Du bá đạo ra lệnh, sau đódùng đôi tay nắm giữ hai tay không ngừng vùng vẫy của Hạ Tử Du.

Toàn thân Hạ Tử Du cuối cùng không thể nhúc nhích, cô chỉ có thể liên tục kêu la.

Hiển nhiên, Hạ Tử Du kêu la chỉ tốn công vô ích, suy cho cùng, nếu như thậtsự có thể khiến người chú ý thì trước đó cô đã rời khỏi căn phòng nàylâu rồi.

Ánh sáng đèn ngoài cửa sổ chiếu vào lúc ẩn lúc hiện soirõ đường nét khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông nọ, bóng đêm mờ nhạtche giấu khuôn mặt anh tuấn, điều duy nhất có được chỉ là sự điên cuồngvà lạnh nhạt kiêu ngạo, khiến anh ta thoạt nhìn xấu xa tà ác không thểtưởng, trên người anh ta còn thoang thoảng mùi rượu đỏ, lúc này anh tacàng thể hiện rõ sự mê hoặc của mình.

"Anh mau thả tôi ra...." Hạ Tử Du kêu gào đến khàn cả giọng.

"Cô muốn chơi trò cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào sao?" Người đàn ông ấycố tình tiêm nhiễm tình dục, cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai cô.

"Anh bị bệnh thần kinh...."

Hạ Tử Du còn chưa nói dứt lời, người đàn ông ấy đã cúi mặt xuống chiếmđoạt bờ môi đỏ mọng của cô, khiến lời chưa nói ra khỏi miệng lại nuốttrở vào trong bụng.

"Ưm...."

Cô xấu hổ tức giận quay mặtđi, nụ hôn người đàn ông trượt vào trên cổ mềm mại của cô, anh thuận thế thổi nhẹ một hơi vào trong tai cô, khiến cô thấy tê ngứa khó chịu.

Hạ Tử Du theo đà thốt lên, "Buông tôi ra...."

"Cô thật ồn ào!!" Giọng nói lạnh nhạt khó chịu không kiên nhẫn của ngườiđàn ông lại vang lên, rồi lần nữa dùng đôi môi mỏng bịt lấy cái miệngnhỏ nhắn lảm nhảm của Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du phản kháng bằng tất cảsức lực mình có, nhưng dù có làm thế nào thì hai tay vẫn bị người đànông nọ khống chế ở trong tay.

Nụ hôn người đàn ông mang theo điên cuồng bá đạo cùng chiếm hữu, khiến cho cô không thể nào chống cự, dầndần cô mất đi hơi sức để giãy giụa....

Nhiệt độ cơ thể Hạ Tử Dutừ từ bốc lên cao, làm cô bắt đầu không thể phân biệt được lúc này làhiện thực hay là hư ảo, cho đến khi....

Bờ môi người đàn ông rốtcuộc rời khỏi cô, hơi nhích người ra, bàn tay to lớn thành thạo cởi hếttoàn bộ quần áo trên người Hạ Tử Du.

Cảm nhận được sự trống trảitrên người, Hạ Tử Du đột nhiên quay trở lại hiện thực, sử dụng hết hơisức toàn thân kháng cự, "Đừng mà!!"

Giờ khắc này, cơ thể trầntrụi của cô đã hoàn toàn phơi bày ra dưới ánh mắt của anh, anh dừng lạiđộng tác ngắm nhìn cô như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuậttinh tế.

Trong bóng đêm, cô mơ hồ có thể nhìn thấy đáy mắt anhbắn ra ánh sáng nóng rực, cô sợ hãi và xấu hổ giãy giụa cơ thể, hai mắtnhắm nghiền lại muốn dùng đôi tay che giấu toàn thân trần trụi mà mìnhchưa từng để lộ ra trước mặt ai.

Anh khống chế hai tay cô, kiềm chặt cô ở dưới thân mình, đồng thời sử dụng hai chân cứng rắn để tách hai đùi cô ra.

Cô đang không rõ nguyên do thì bỗng nhiên có cảm giác bàn tay đối phương nhẹ nhàng lướt qua bụng cô....

Như bị điện giật cô cố gắng muốn khép chặt hai chân.

Anh tiếp tục tách đôi chân đang khép lại càng lúc càng chặt của cô ra, đầutiên cúi xuống dùng môi liếm quanh vùng bụng nhạy cảm của cô, cứ thế lần lần trượt xuống vừa cắn vừa hôn, cô không thể kiềm chế mà dùng tay nắmchặt khăn trải giường, từng đợt công kích khiến cô run rẩy, như cảm thấy mình đã mất đi sự an toàn, cô khàn giọng gào lên.