Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 613





Chương 614

Suy nghĩ hiện tại của Lâm Vân chính là mình phải khiêm tốn lại, anh đến đây là để thu thập chứng cứ, đây mới là mục đích quan trọng nhất.

Lâm Vân thầm thề trong lòng, bất kể thế nào bản thân mình cũng phải làm cho tốt việc này, nhiệm vụ mà ông ngoại giao cho mình, mình không thể thất bại được.

“Đúng rồi Huỳnh Tuệ Mẫn, giám đốc tài chính này bảo cô đi làm thư ký cho ông ta, vừa nhìn đã biết là có ý đồ xấu xa, cô tuyệt đối đừng để ông ta lừa, nếu không cô nhất định sẽ thiệt thòi đấy.” Lâm Vân nói.

Giám đốc tài chính đó bảo Huỳnh Tuệ Mẫn làm thư ký, chẳng qua là ông ta cảm thấy Huỳnh Tuệ Mẫn trong sáng và xinh đẹp, muốn hành xử bất chính trong văn phòng.

Huỳnh Tuệ Mẫn là một cô gái ngây thơ như vậy, thành thật mà nói Lâm Vân không muốn nhìn thấy cô ấy bị giám đốc tài chính đó hủy hoại.

Huỳnh Tuệ Mẫn hơi đỏ mặt gật đầu, hiển nhiên Huỳnh Tuệ Mẫn cũng nhận ra được chút gì đó, tuy rằng cô ấy đơn thuần, nhưng không phải là một kẻ ngốc.

“Hãy yên tâm đi, tên cặn bã như ông ta sẽ có một ngày chịu sự trừng phạt thôi.

Lâm Vân nhìn Huỳnh Tuệ Mẫn lẩm bẩm nói.

Giám đốc tài chính này vừa nhìn là đã biết không phải là thứ tốt lành gì.

Đợi đến khi nhiệm vụ nội ứng của Lâm Vân hoàn thành, Lâm Vân sẽ được công bố ra thân phận của mình, đến lúc đó dù có nói gì đi nữa, anh cũng phải loại trừ tên cặn bã này ra khỏi tập đoàn Tỉnh Xuyên..

Sau một buổi sáng, về cơ bản Lâm Vân đã quen với môi trường của công ty, đặc biệt là môi trường ở tầng bốn.

Trong nháy mắt thời gian đã về chiều.

Hành lang tầng bốn của công ty.

“Huỳnh Tuệ Mẫn, nếu như cô không phiền, tôi có thể hỏi cô về nhà cô là làm gì không?” Lâm Vân vừa lau nhà vừa trò chuyện với Huỳnh Tuệ Mẫn.

“Mẹ tôi đã nghỉ hưu từ lâu, còn ba tôi là công nhân xây dựng, gia đình tôi sinh sống vào tiền lương của ba tôi” Huỳnh Tuệ Mẫn trả lời.

Tiếp theo đó, Huỳnh Tuệ Mẫn chuyển đổi cách nói, giọng điệu trầm thấp nói: “Nhưng mà, vào mấy ngày trước ba tôi bị tai nạn trên công trường, chân ông đã bị gãy, bây giờ còn nằm trong bệnh viện.

“Ơ, thật xin lỗi, tôi không biết” Lâm Vân tỏ ý xin lỗi.

“Không sao đâu.

Huỳnh Tuệ Mẫn gượng cười.

“Đúng rồi Lâm Vân, anh có biết vay tiền ở đâu không?” Huỳnh Tuệ Mẫn hỏi.

“Vay tiền? Cô muốn vay tiền?” Lâm Vân sững người.

“Ừ, sau khi ba tôi xảy ra sự cổ, trong nhà tôi rất cần tiền.” “Gần đây bệnh viện lại hối thúc đóng tiền viện phí, nhưng tôi mới đi làm, muốn nhận lương thì phải đợi thêm một thời gian, tôi không biết có thể đi vay ở đâu.

Huỳnh Tuệ Mẫn cúi đầu.

“Các khoản vay tư nhân cô tuyệt đối đừng nhúng tay vào, nếu không cẩn thận thì sẽ càng lún càng sâu.” Lâm Vân tỏ ra rất nghiêm túc.

Các khoản vay tư nhân có rất nhiều đều là khoản cho vay nặng lãi, cô gái đơn thuần giống như Huỳnh Tuệ Mẫn, một khi bị rơi xuống vực, tuyệt đối sẽ bị mấy tên đó ăn đến trơ xương.