Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 119



Chương 119

Sau khi hai người họ rời đi.

“Hy vọng rằng, điều này sẽ cứu vãn tình hình”

Lâm Vân chỉ có thể thầm cầu nguyện cho những khách hàng này chấp nhận giảm giá thay vì tiếp tục trả phòng, nếu không công ty sẽ phải đối mặt với khoản lỗ ba mươi nghìn tỷ đồng.

“Chủ tịch Lâm, ngài thật sự khiến chúng tôi phải nhìn bằng con mắt khác.

Để quyết định một vấn đề quan trọng như vậy, đòi hỏi sự dũng cảm và quyết tâm rất lớn.

Lưu Ba nói.

Ngay cả Lưu Ba, một người lão luyện trên thương trường cũng không dám đưa ra quyết định như giảm giá 30 % khi chưa được ủy quyền, bởi nếu quyết định sai, hậu quả sẽ rất tai hại, điều này anh ta rất khâm phục Lâm Vân.

“Không có cách nào khác, dù sao cuối cùng cũng phải ra quyết định.” Lâm Vân nói một cách bất đắc dĩ..

Ngừng một chút, Lâm Vân đột nhiên hỏi: “Nhân tiện Lưu Ba, người nhà của công nhân chết trên công trường sẽ được bồi thường bao nhiêu?” “Hai trăm triệu.

Đây là tiêu chuẩn bồi thường do trụ sở chính đặt ra, và chúng ta sẽ cố gắng thực hiện càng sớm càng tốt.” Lưu Ba nói.

“Hai trăm triệu? Con số đó quá ít.

Tăng gấp đôi số tiền cho tôi! Tôi không quan tâm các tiêu chuẩn của trụ sở chính là những gì, chi nhánh của chúng ta sẽ bồi thường mức tiền đó! Tính mạng một con người và hệ lụy là tương lại của bao nhiêu con người bị kéo theo nữa.” Lâm Vân Nói.

Lâm Vân nhớ rất rõ khi bố cậu gặp tai nạn trên công trường, công ty chủ quản đã thực sự phủ nhận và không bồi thường cho Lâm Vân một xu.

Mẹ cậu đã cố gắng đòi quyền lợi cho mình và con trai nhưng bà lại bị bọn họ đánh đập và đuổi đi.

Đến cuối cùng, ngay cả chi phí tang lễ của bố, mẹ cũng phải bỏ ra hết.

“Quá ít?” Vẻ mặt Lưu Thần kinh ngạc.

Theo những gì Lưu Ba được biết, hầu hết các công ty đều nghĩ rằng họ đã trả quá nhiều tiền cho những sự cố như vậy.

Đây là lần đầu tiên ông ta nghe ông chủ của công ty nói rằng mức bồi thường là quá ít.

“Tính mạng con người là vô giá, đương nhiên hai trăm triệu đồng là quá ít!” Lâm Vân quả quyết nói.

“Chủ tịch Lâm, bây giờ không có nhiều ông chủ có lương tâm như cậu.

Chủ tịch Lâm cứ yên tâm, nửa tháng nữa tôi sẽ thu xếp dứt điểm việc này.” Lưu Ba nghiêm túc nói.

Chỉ một chuyện nhỏ thôi cũng khiến Lưu Ba càng thêm tôn trọng Lâm Vân.

Ngay sau đó, Lưu Ba quay lại, tức giận nói: “Nhưng đầu sỏ cuối cùng chính là tập đoàn Hùng Dũng! Nghĩ đến đây, tôi rất tức giận.

Chủ tịch, chẳng lẽ chúng ta đành ngồi im ngậm bồ hòn làm ngọt thật sao?”

Lâm Vân nheo mắt: “Ngồi im? Đương nhiên không thể để yên được! Lần này tôi sẽ bắt bọn họ phải trả giá bằng tiền, tôi sẽ bắt tập đoàn Hùng Dũng đền gấp mười, gấp trăm lần trong tương lai! Còn hơn mười công nhân công trường chết oan uổng, tôi nhất định sẽ giúp họ đòi lẽ công bằng! Tôi chắc chắn sẽ làm như vậy!”

Hơn một chục công nhân công trường đó cũng là hình ảnh thu nhỏ của cha Lâm Vân.