Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1062





Chương 1184

Thật ra Lâm Vân lúc đó phản kháng rất nhiều, dù sao anh cũng là người, cũng không phải con khỉ trong rạp hát, làm trò mua vui cho mọi người, tiền cũng chả kiếm được bao nhiêu.

“Anh Lâm nói rồi, mọi người đều dừng lại đi!” Tổng giám đốc khách sạn nhanh chóng ra lệnh.

Các nhân viên khách sạn đều nghe thấy lời nói này liền dừng lại.

Lâm Vân quay đầu nhìn tổng giám đốc.

“Anh Lâm, có phải là có chỉ đạo gì với chúng tôi không? Anh cứ nói đi.” Tổng giám đốc cười cười khúm mún nói.

“Để nhân viên khiêu vũ nghênh đón, là ai trong các ngươi nghĩ ra cái này vậy?” Lâm Vân hỏi.

“Làm sao vậy, anh Lâm, anh có thấy hay không?” Tổng giám đốc thận trọng hỏi.

“Tôi muốn nói, người khác đi làm thêm có dễ dàng không? Tiền lương thì ít ỏi. Còn có ép buộc, lương một tháng chỉ có tám triệu bảy trăm năm mươi, là muốn họ làm gì thì làm đúng không?” Lâm Vân lạnh lùng nói.

Nhìn thấy Lâm Vân tức giận, tổng giám đốc khách sạn liền hoảng sợ.

Những nhân viên khách sạn hai bên rìa cũng gật đầu sau khi nghe Lâm Vân nói. Bởi vì lời nói của Lâm Vân cũng là lời nói mà trong lòng họ cất giữ bấy lâu.

Tổng giám đốc khách sạn vội nói: “Anh Lâm, chúng tôi làm không tốt, anh đợi một chút. Tôi sẽ cho nhân viên đi ngay đây.”

“Chờ một chút, chúng ta thay đổi cái khác đi, ông dẫn theo những người điều hành khách sạn, cùng nhảy đi.” Lâm Vân nói.

“Cái này……”

Tổng giám đốc tỏ ra rối rắm, bắt ông ta nhảy trước mặt các nhân viên, ông ta liền cảm thấy xấu hổ.

Không chỉ tổng giám đốc mà các trưởng phòng, giám sát phía sau cũng tỏ vẻ lúng túng.

Lâm Vân liền anh mày: “Sao, bây giờ mới biết xấu hổ sao? Còn có mặt mũi sao? Các ông còn biết mất mặt, chẳng lẽ nhân viên không biết? Mau xếp hàng nhảy cho tôi. Nếu nhảy không tốt, khiến tôi không bằng lòng thì các người tự nhận lấy hậu quả!”

“Vâng vâng vâng!” Tổng giám đốc thấy Lâm Vân tức giận, ông ta liền nghĩ làm sao có thể dám vi phạm? Ông ta biết rất rõ thực lực của Lâm Vân bây giờ lớn như thế nào, ông ta biết ngay cả chỉ cần một lời nói của Lâm Vân cũng có thể khiến khách sạn Kiếm Thiên này của bọn họ đóng cửa.

Vì vậy tổng giám đốc đưa giám đốc bộ phận và những người giám sát bắt đầu xếp hàng. Sau đó, theo sự xuất hiện của nhân viên vừa rồi, ông ta vừa vỗ tay vừa nhảy và vặn hông.

Để khiến Lâm Vân hài lòng, họ cũng đã nhảy rất mạnh. Nhóm giám đốc điều hành mặc vest và béo phì bị bắt nhảy như này có một chút buồn cười.

Các nhân viên khách sạn đứng xem gần đó, nhìn thấy những người điều hành khách sạn này nhảy dựng lên, không ít người che miệng cười, trong lòng càng thêm nhẹ nhõm.

Vài phút sau.

“Dừng lại hết đi.” Lâm Vân xua tay trước khi những người điều hành này dừng lại.

“Anh Lâm. anh còn có việc gì phân phó không?” Tổng giám đốc chạy tới trước mặt Lâm Vân e dè nói.

“Sau này đừng gây rối với nhân viên như thế này nữa, chăm chỉ rửa chén bát. Còn tốt hơn thế này nhiều. Muốn họ nhảy thì có thể đưa tiền chế biến cho nhân viên. Trả tiền thì ít việc thì nhiều. Lương tâm anh các người để đâu rồi?” Lâm Vân nói.

“Vâng, vâng, vâng chúng tôi phải điều chỉnh, chúng tôi nhất định sẽ điều chỉnh!” Tổng giám đốc khách sạn gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

“Đi thôi.” Lâm Vân phất tay dẫn đội người Thạch Hàn về khách sạn, tổng giám đốc khách sạn đương nhiên vẫn đi theo sau bốn người.