Điều Nhỏ Bé Dịu Dàng Nhất

Chương 2



Đối với Kiều Tịch mà nói, việc tối qua làm cho cô quấn quýt cũng không phải là nụ hôn đầu trở thành huyền thoại, mà là phải giải quyết hậu quả như thế nào. Cũng từng tính điện thoại an ủi cho người bị hại Lâm Tư Vi, nhưng mới vừa vang lên một tiếng thì đã bị cô tắt máy, thật sự là không có can đảm.

Vượt qua ngày cuối tuần quấn quýt cùng bất an đan như vậy.

Buổi sáng ngày thứ hai đến lớp học, Kiều Tịch xuyên qua cửa sổ hướng bên trong dò xét, Lâm Tư Vi đã ngồi ở vị trí của mình. Bên cạnh đặt một ly sữa vẫn còn nóng, anh chuyên chú nghiêng mặt ở đó giữa không khí mờ mịt, bộ dáng dịu dàng mà kiên nghị. Phận hoa si như Kiều Tịch chỉ biết lăng lăng nhìn, thình lình liền đón nhận ánh mắt đối phương đột nhiên liếc tới, đành phải chật vật dời tầm mắt.

Hít sâu hai lần, thật vất vả tiến vào lớp học, giả vờ đang tức giận không đâu định đi tới chỗ ngồi của mình, sau đó cũng không có gì xảy ra hướng người bên cạnh chào hỏi, “Tới sớm thế.”

“Ừ.” Lâm Tư Vi ăn bánh mì trong tay, mắt nhìn chằm chằm quyển sách trước mặt.

Có chút tẻ ngắt, thế là liều mạng ở trong đầu tìm kiếm chủ đề nói chuyện, “Khuya ngày hôm trước, cậu có xem trận thi đấu của Chelsey chưa? Nhưng mà thua mất rồi.”

“Ồ.” Đáp án như cũ vẫn là một chữ.

“Nhưng mà Torres biểu hiện cũng rất tốt.”

“Ừ.”

“Đều do không may mắn thôi, thật ra đối phương đá cũng không được tốt lắm.”

Lâm Tư Vi không có đáp lại.

Xem ra anh thật sự rất tức giận, Kiều Tịch nghĩ như vậy, cảm thấy có chút thất vọng.

Phòng học lục tục nhiều người hơn, Kiều Tịch chống cằm nhìn đồng hồ thạch anh treo trên tường, kim giây thong thả di động làm cho cô cảm thấy vô cùng lo lắng. Sau một phen đau khổ giãy giụa, cô quyết định muốn một câu trả lời thỏa đáng về chuyện đêm đó.

“Lâm Tư Vi...”

Nam sinh quay đầu lại nhìn của cô, Kiều Tịch cảm giác đối phương khí thế trong nháy mắt như một ngọn núi đè lên cô. Bị dọa như thế, đại não Kiều Tịch đột nhiên táo bón, lời nói để dành mấy ngày lại nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời.

“Cái gì?” Đối phương nhíu mày, thần sắt không kiên nhẫn.

“Không, không có gì.”

Hết tiết thứ hai, phải trở về lớp học, ngoài ý muốn thấy Lâm Tư Vi đang dọn dẹp bàn học. Anh đem sách giáo khoa bên trong họp bàn ra, chỉnh tề xấp cùng một chỗ. Kiều Tịch có chút nghi hoặc, hỏi, ” Cậu đang làm gì thế?”

“Chuẩn bị đổi chỗ ngồi.” Dừng một chút lại tự mình giải thích, ” Thầy Trương kêu tớ lên hàng thứ ba ngồi.”

Kiều Tịch há miệng, một lúc lâu mới hiểu, “Có cần tớ giúp không?”

“Không cần, cậu cứ làm việc của mình đi.”

Lâm Tư Vi bước tới chỗ ngồi mới của mình, bạn cùng bạn mới của cô là một cậu bạn mập mạp, khi đang học cậu ta thích cắn đầu bút. Trùng hợp cây bút của cậu ta hết mực, vì vậy mượn Kiều Tịch cây bút mới mua hình hello kitty, lúc cắn còn cắn đến cực kỳ vui vẻ.

Còn Kiều Tịch chỉ lăng lăng nhìn bóng lưng của Lâm Tư Vi, hai nữ sinh bên cạnh nói chuyện không tự chủ truyền tới bên tai cô.

“Nghe nói là do Lâm Tư Vi chủ động yêu cầu đổi chỗ đấy.”

“Đổi lại là tôi, ngồi cùng nhau hoài như thế cũng rất ngại. Đều bị như vậy, lại còn là người mình không thích.”

Lại còn là người mình không thích.

Tiếng thầy giáo trên bục giảng phảng phất từ một thời không khác xuyên đến đây, Kiều Tịch ngây người nhìn bảng đen, chóp mũi chẳng biết khi nào đã bắt đầu chua chát.