Diễn Giả Thành Thật

Chương 41: Sinh Vật Gọi Là Bạn Gái Cũ.



Tô Cách vừa nghe, rượu lập tức tỉnh một nửa: “Anh vừa nói cái gì?!”

Lậu Phong đắc ý cười, định lặp lại câu nói kia thì có một người đàn ông cao lớn xuất hiện, kéo tay y, không nói hai lời lôi người ra ngoài.

“Nè! Anh đi đâu thế? Còn chưa nói xong mà!” Tô Cách mơ màng nhìn Lậu Phong bị người đàn ông kia đưa đi.

Quay đầu nhìn Trần Mục Dương, cậu chỉ thẳng mũi anh: “Trần Mục Dương! Hoá ra anh có nhiều chuyện lừa em thật! Đúng là đồ lừa đảo!”

Giọng Tô Cách không nhỏ, nhưng người đang dùng bữa trong nhà hàng đều ngó sang. Trần Mục Dương không chịu nổi những ánh mắt đó, đành phải nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

Nói rồi, anh kéo cậu đứng dậy.

“Anh… anh buông ra! Mau nói cho rõ ràng!” Tô Cách lại giật đùng đùng phản kháng.

Trần Mục Dương nhét người vào xe, sau đó ngồi sang ghế lái, lái đi.

Tô Cách uống đến mơ màng, rất nhanh liền nhắm mắt ngủ.

Trần Mục Dương chạy vào gara, nhìn gương mặt an tĩnh của cậu, tay đưa qua, nhẹ nhàng vuốt ve hai má đối phương. Cảm nhận được mặt Tô Cách có chút thịt béo, liền xấu xa nhéo một cái.

Không ngờ lại đánh thức người ta, Tô Cách mơ màng mở mắt, thấy Trần Mục Dương, nước mắt nước mũi đột nhiên chảy: “Trần Mục Dương! Anh là tên lừa đảo! Nếu không phải anh nói mình thích nam, sao em lại theo anh cơ chứ?”

Ánh mắt anh tối sầm, nắm má cậu hỏi: “Ý em là, nếu anh chỉ thích con gái, thì em sẽ không thích anh?”

“Đúng thế!” Tô Cách ngốc nghếch gật đầu: “Em nghĩ dù anh có thế nào thì cũng chỉ yêu người cùng giới, như thế chỉ có tình địch nam. Được lắm, hiện tại anh cũng thích con gái, vậy không phải số lượng tình địch tăng lên à? Trần Mục Dương, anh được nhiều người để ý như vậy, em làm sao có thể địch nổi?”

Tô Cách càng nghĩ càng buồn, tiếng khóc ngày càng lớn, quả thực là có xu thế biến thành gào khóc.

Tay anh nâng đầu cậu lên, sáp lại, cà cà mũi với mũi cậu, dỗ dành: “Đừng khóc, Tô Cách.”

Rồi anh dùng ngữ khí dịu dàng chưa từng có nói với cậu: “Trước đây anh chưa từng có bạn gái, tên kia chỉ bịa thôi. Bây giờ anh chỉ thích em, mặc kệ là nam hay nữ, anh chỉ thích một mình em, được không?”

Tô Cách chăm chú nhìn đối phương, gật đầu: “Vâng.”, rồi hai tay ôm cổ anh, tới gần hơn rồi hôn lên môi anh.

Trần Mục Dương cũng không khách khí, quay người ấn cậu xuống ghế, đặt mình trên người Tô Cách, bắt đầu hôn môi cùng cổ cậu, còn liên tục đi xuống phía dưới.

Tô Cách bị hôn đến nóng bừng. Trần Mục Dương cảm nhận được tình cảm mãnh liệt từ trước đến nay chưa từng có, chưa một ai có thể khiến anh yêu đến điên cuồng như Tô Cách.

Mà đương sự Tô Cách cũng không thể lý giải được tình cảm của anh.

————

Tô Cách mở mắt, lập tức bật dậy, đầu đau như muốn nứt. Ấn tượng về đêm qua của cậu như một giấc mơ, cực kỳ thiếu chân thực.

Trần Mục Dương đang ngủ bên cạnh, anh bị động tác của cậu làm cho bừng tỉnh, cũng bật dậy.