*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Quả nhiên....Độc chết so với đói chết tốt hơn nhiều...."
*************
Phó Vân Mặc cầm lấy bình nhỏ Dạ Khê ném vào, cầm lên trong tay ngắm nghía, nhưng lại không có tâm tư gì, vừa rồi bị con gián dạo sợ hồn bay phách tán, cánh tay vẫn còn ẩn ẩn đau đớn.
Phó Vân Mặc mở nắp bình nhỏ ra, một mùi vị kim sang dược truyền ra, nhưng kim sang dược này, trong mùi hương lại nhiều hơn thuốc, là mùi hương gì Phó Vân Mặc lại nói không ra, như là hương rượu?
Phó Vân Mặc không chút suy nghĩ, duỗi tay lấy dược trong bình nhỏ, sau đó bôi lên trên miệng vết thương, không có nước, này cũng không thể rửa được miệng vết thương, chỉ có thể tùy tiện tạm thời cầm máu.
"Tê!" Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy dược bôi lạnh lẽo kia đụng lên trên những vết thương có sâu có cạn trên cánh tay, liền cảm giác đau thấu tâm can.
Đây chính là lời thề mỗi ngày Nam Côn Luân, tuy rằng không thấy được biểu tình của Nam Côn Luân, nhưng trong đầu Phó Vân Mặc cũng đã hiện lên khuôn mặt cười thật tươi như ánh mặt trời của Nam Côn Luân.
Nếu không phải là mình, Mạc Ly Hề hẳn là sẽ yêu Nam Côn Luân rồi!
Nam Côn Luân quả thật là một người không tồi, ở trên phương diện đối đãi bằng hữu, hắn tuyệt đối trung thành, chỉ là ở phương diện tình nhân Phó Vân Mặc lại không hiểu được.
"Nam Côn Luân, ta thật sự cảm thấy ngươi là một tên ngốc, rõ ràng biết đi theo ta sẽ có nhiều trắc trở như vậy, lại cố tình muốn đi theo ta, ngươi đi Thương Vân phái có phải tốt hơn không? Giường cao gối ấm, còn có người ngươi thích – Ninh Mẫn Nhi."
Phó Vân Mặc cũng có thể nhìn ra, Nam Côn Luân ở trên đại hội võ lâm cũng đã nhìn trúng Ninh Mẫn Nhi, đó vốn là nhân vật do nàng thủ diễn, hiện tại Ninh Mẫn Nhi thích Nam Côn Luân, Nam Côn Luân cũng thích nàng, đại khái chắc không còn tiết mục hắc hóa rồi!
Phó Vân Mặc cũng không lo lắng cái này có độc không, nhìn ra thời điểm vừa rồi Dạ Khê Hàn đưa cho mình bình thuốc này là hoàn toàn xuất phát từ nhất thời, nếu như nàng ta muốn giết mình, vừa rồi ra tay là xong, không cần để lại kim sang dược có độc, chỉ là điều thừa thãi.
"Ai, nhưng mà người ta là thiên kim của Thương Vân phái, đệ cũng chỉ là một điếm tiểu nhị mà thôi."
Nam Côn Luân thở dài, dù cho có thích, thân phận dù sao cũng có khoảng cách a!
"Giới tính tuổi tác đều không phải là vấn đề, vấn đề này của ngươi cũng xem là vấn đề sao? Luyện võ thật tốt, ngày sau vẻ vang đi đến Thương Vân phái cầu hôn, nếu ta còn sống, liền làm người chứng hôn cho ngươi!"
Phó Vân Mặc nói xong, Nam Côn Luân "A" một tiếng, nói: "Giới tính cùng tuổi tác cũng không phải vấn đề sao?"
Cách nói này là lần đầu tiên Nam Côn Luân nghe thấy, tuy rằng bản thân không phải đầy bụng Kinh thư, nhưng mà tình yêu nam nữ này, không phải chỉ nên có giữa nam và nữ sao?
"Giỏi lắm tiểu tử, cũng không thèm để ý đến sống chết của ta, chỉ nghe ta nói câu trước, không nghe câu sau sao?"
Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân cứ như vậy nói chuyện, dời đi lực chú ý, bỗng nhiên cảm thấy miệng vết thương cũng không còn đau, quả nhiên cách dời lực chú ý này là một phương pháp hay.
"Làm gì có ~ Tiểu Mặc tỷ..."
Nam Côn Luân còn chưa nói xong, cửa sắt thông tới địa lao đã bị mở ra, Phó Vân Mặc bỗng nhiên cả người chấn động, thân thể không tự giác mà run lên, miệng vết thương trên cánh tay ẩn ẩn lên đau đớn, tuy rằng chân có chút mềm nhũn, nhưng nàng vẫn lập tức chạy trốn tới góc cách xa cửa trong nhà giam.
Bước chân trầm ổn, người đi xuống không phải là Dạ Khê Hàn, mà là một nam nhân mang mặt nạ Tu La, trong tay hắn còn bưng cơm, thời điểm phóng tới nhà giam Nam Côn Luân còn phát ra thanh âm thanh thúy.
Mà nam nhân kia đi tới trước nhà giam Phó Vân Mặc, cầm chén đũa cùng một chén nước đặt xuống, đôi mắt đen giấu dưới mặt nạ của người nọ lạnh lùng nhìn Phó Vân Mặc, liếc mắt một cái, sau đó mới rời đi.
Chính là Phó Vân Mặc cũng không dám thờ ơ, cho đến khi cánh cửa sắt kia đóng lại, tiếng bước chân biến mất, nàng mới dám đi tới, đem cơm lấy vào, cuối cùng nàng thật sự là đói lắm rồi.
"Tiểu Mặc tỷ, nữ ma đầu sẽ không hạ độc chứ?"
Nam Côn Luân ở bên kia nói, hắn cũng đói bụng, nhưng khi bưng bát cơm mùi thơm phả bốn phía lên, lại không dám động đũa, phía trên còn có rau xanh cùng thịt gà, thức ăn này quả thật là khá ngon.
"Ăn đi, độc chết còn đỡ hơn đói chết." Phó Vân Mặc cho rằng nữ ma đầu kia có rất nhiều ý xấu, nhưng mà ở thời điểm chưa lấy được [Phong Vân Quyết], nàng ta đại khái cũng sẽ không để cho Nam Côn Luân và mình chết đi.
Nếu có độc...Chẳng lẽ loại độc hoặc dược gì đó làm người ta muốn sống không được, muốn chết không xong?
Chỉ là Dạ Khê Hàn hẳn là sẽ không làm vậy, nàng ta cũng sẽ sợ mình không chịu nổi đọc tính mà tự vẫn chết mất.