Địa Cầu Online

Chương 74: Đi thôi, đi Bắc Kinh



Hừng đông, sau khi xác định xung quanh cầu Nam Phố không có người chơi khác mai phục, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thật cẩn thận quay trở về trung tâm thương mại. Lúc trước Đường Mạch sử dụng Hoa Mặt Trăng phát hiện ra trò chơi ẩn của Phó Bản Tập Kết, còn thuận lợi thông quan trò chơi lấy được khen thưởng, tương đương với việc hắn lại hố đám người chơi kia một lần nữa. Nhưng song quyền khó địch lại bốn tay, nếu mười người chơi thật sự tức giận, quyết định hợp tác công kích Đường Mạch, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thật sự sẽ không thể dễ dàng thoát thân như vậy.

Ban đêm không thích hợp để kiểm tra xem xung quanh có kẻ địch ấp nấp hay không, ban ngày lại quá lộ liễu, người chơi cũng không dễ dàng che giấu.

Sau khi dùng tốc độ nhanh nhất trở lại trung tâm thương mại, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt từ biệt nhau tại cửa ra vào. Hai người đều có những tính toán riêng, tỷ như Phó Văn Đoạt muốn nâng cấp vũ khí. Đường Mạch cũng không biết vũ khí của hắn là cái dạng gì. Lúc trước khi xem Phó Văn Đoạt chiến đấu, đối phương gần như chẳng hề lôi ra bất kì đạo cụ gì, đều là dùng sức mạnh siêu cường của bản thân giao thủ với kẻ kịch.

Mỗi người đều có bí mật riêng, chính như Đường Mạch từ trước đến nay cũng không hề nói về dị năng của mình cho Phó Văn Đoạt biết vậy.

Sau khi tiến vào trung tâm thương mại, Đường Mạch tìm được một nơi ẩn nấp ở bãi đỗ xe ngầm, hắn mở đèn pin, lấy ra Sổ dị năng từ trong không khí. Hắn cúi đầu mở đến trang cuối cùng, mặt trên chậm rãi hiện ra từng hàng chữ nhỏ màu đen ——

Dị năng: Đại biểu ngôi sao tiêu diệt ngươi

Người sở hữu: Kim Tĩnh Vân ( Khách lén qua sông)

Loại hình: Tứ duy hình

Công năng: Bắn ra viên đạn có khả năng truy đuổi kẻ thù. Nhắm chuẩn mục tiêu, hô lên “Checkmate”, viên đạn sẽ bay về phía vị trí đã ngắm cho đến khi bắn trúng mục tiêu hoặc động năng của viên đạn biến mất mới thôi.

Cấp bậc: Cấp bốn

Hạn chế: Mỗi viên đạn bắn ra yêu cầu người sử dụng phải dùng năng lượng tinh thần để tiến hành thao tác, mỗi lần nhiều nhất bắn được năm viên, năm viên trở lên sẽ tạo thành tổn thương tinh thần cho người sử dụng (có thể chữa trị).

Ghi chú: Tri thức và dũng khí, mỹ mạo và trí tuệ. *Gió mạnh quái trộm thủy băng tinh, tham thượng! (sorry đoạn này tôi đếch biết dịch =]])

Bản hướng dẫn sử dụng dành cho Đường Mạch: Mỗi ngày có thể sử dụng một lần, mỗi lần nhiều nhất bắn được ba viên đạn. Trước khi sử dụng cần phải hô lớn “Đại biểu ngôi sao tiêu diệt ngươi, Checkmate!”, và phải để đối phương nghe thấy. Kim Tĩnh Vân là sứ giả trời cao phái tới, nhiệm vụ lớn nhất của nàng ta chính là trợ giúp Đường Mạch sau khi biến thân ma pháp thiếu nữ, còn có thể đại biểu ngôi sao trừng phạt kẻ thù. Hiện tại nàng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Đồng chí! Sinh ra vinh quang, chết đi vĩ đại!

Đã từng có kinh nghiệm với “Tên yêu quái kia, trả ông nội ta đây!” và cây dù nhỏ của Bà ngoại Sói, Đường Mạch đã có sự tiếp thu nhất định đối với những loại đạo cụ khiến người khác cảm thấy hổ thẹn như thế này. Nhưng lần này, ánh mắt hắn đang gắt gao nhìn vào sáu chữ “Phải để đối phương nghe thấy”. Thật lâu sau, Đường Mạch phịch một tiếng gấp Sổ dị năng lại, âm thầm quyết định: Đánh chết cũng không cần dị năng này!

Sau khi đóng sổ suy nghĩ một lát, Đường Mạch sửa lại lời: “…… Không đến vạn bất đắc dĩ, không cần dị năng này.”

Từ một góc độ nào đó, dị năng này hiện tại đối với Đường Mạch mà nói, xác thật có chút thừa thãi. Nếu nó không cần hô lớn chú ngữ để đối thủ nghe thấy, Đường Mạch hoàn toàn có thể sử dụng nó như một loại dị năng đánh lén tấn công tầm xa. Hắn có thể dùng súng tránh ở chỗ tối, sử dụng dị năng mà bắn một phát, tuyệt đối là thứ vũ khí giết người lợi hại.

Đáng tiếc nó lại phải để cho đối thủ nghe được. Điều này có ý nghĩa ngay một khắc khi bắn ra viên đạn kia, vị trí của Đường Mạch cũng liền bị bại lộ.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu dùng cho cận chiến, khi Đường Mạch chiến đấu với kẻ địch, hắn bắn ra viên đạn làm rối loạn vị trí của đối phương cũng sẽ là một sát chiêu. Trầm tư trong chốc lát, Đường Mạch ném Sổ dị năng vào trong không khí, xoay người đi về phía bãi đỗ xe ngầm lầu ba. Hắn gõ cửa phòng làm việc của Lạc Phong Thành, người bên trong đang cúi đầu hí hoáy vẽ một tấm bản đồ.

Nghe được âm thanh mở cửa, Lạc Phong Thành ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mạch. Anh ta cười nói: “Xem ra cậu và Phó thiếu tá đã thắng được Phó Bản Tập Kết kia rồi?”. Ngữ khí của anh ta tràn đầy sự khẳng định, không có nào chút nghi ngờ Đường Mạch và Phó Văn Đoạt sẽ thất bại.

Điểm này không cần thiết phải giấu giếm, Đường Mạch đi đến trước bàn làm việc rồi ngồi xuống nói: “Ừ, thắng rồi, là một trò chơi cũng tương đối khó khăn đấy.” Hắn không nói ra chuyện mình và Phó Văn Đoạt đã bị Hắc tháp cưỡng bách 2 đấu với 21. Dừng một chút, Đường Mạch hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?”

Lạc Phong Thành: “13 tháng 02. Các cậu là mùng 01 tháng 02 tiến vào phó bản, hiện tại đã trôi qua 13 ngày.”

Đường Mạch nói: “Hai người bọn tôi mới chỉ ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất bảy ngày thôi.”

Lạc Phong Thành: “Điều này thật ra cũng rất bình thường, dòng chảy thời gian trong Phó bản của Hắc tháp không hề tương tự với trong thế giới hiện thực. Có đôi khi dòng chảy thời gian ở hai nơi này giống nhau. Có đôi khi trong Phó bản trôi qua một ngày, thế giới hiện thực lại đã qua đi hai ngày. Có đôi khi phó bản Hắc tháp qua đi hai ngày, trên địa cầu lại chỉ mới qua đi một ngày.”

Đường Mạch hiểu rõ lời giải thích của Lạc Phong Thành. Lấy ngay trò chơi hắn đã từng tham gia mà nói, dòng chảy thời gian trong trò chơi Đánh chuột đất giống với trong thế giới hiện thực, cho nên Đường Mạch mới có thể từ chỗ Phó Văn Đoạt biết được thời gian ở chỗ mình đang bị chồng chéo lên nhau, nhờ đó mà hoàn thành trò chơi. Nhưng quy tắc trong Lâu đài đá quý của Vương hậu Hồng Đào lại không giống như vậy. Đường Mạch mới chỉ ở trong đó mấy tiếng đồng hồ, thế nhưng sau khi ra ngoài, thời gian trên địa cầu đã trôi qua hai ngày.

Hai người lại hàn huyên thêm chút nữa, Đường Mạch đơn giản nói lại một lần Phó Bản Tập Kết của mình và Phó Văn Đoạt. Hắn không nói cụ thể nội dung trò chơi, càng không đề cập tới quá trình hai người đi lừa gạt 21 người chơi còn lại, nói chủ yếu chính là chuyện về Đoàn xiếc thú Kỳ Quái: “Tôi có nghe nói qua về Đoàn xiếc thú này trong một trò chơi trước kia từng tham gia, và cũng đã tham dự qua một trò chơi liên quan tới nó. Đoàn xiếc thú Kỳ Quái là một tổ chức cực kỳ quan trọng của Vương quốc Dưới Lòng Đất. Theo tôi phỏng đoán, e rằng còn rất nhiều trò chơi Hắc tháp cũng có quan hệ với đoàn xiếc thú này.”

Lạc Phong Thành cầm bút gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mạch: “Trước mắt, Quán rượu Hương Tiêu và Đoàn xiếc thú Kỳ Quái là hai tổ chức lớn của Vương quốc Dưới Lòng Đất mà chúng ta đã biết. Từ Hắc tháp 2018 phiên bản đổi mới 2.0 tới nay, hai lần Phó Bản Tập Kết đều liên quan tới chúng.” ánh mắt Lạc Phong Thành ngừng lại một chút, anh ta bỗng nhiên cầm bút vẽ lên trên giấy. Anh ta hình như là đang vẽ ra một tấm bản đồ, thế nhưng bức vẽ đó lại quá mức trừu tượng, ngay cả Đường Mạch cũng không thể nhìn ra vị trí cụ thể từ những đường cong  uốn lượn  kia.

Lạc Phong Thành dừng bút, yên lặng nhìn Đường Mạch: “Phó bản tập kết không giống với những phó bản khác, nói chung, các Phó bản tập kết đều không nguy hiểm tới tính mạng. Cho dù trò chơi thất bại, cũng sẽ chỉ nhận được trừng phạt, nhận được nhiệm vụ mới. Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt, liền có thể rời khỏi phó bản. Đường Mạch, như vậy dựa vào Phó bản tập kết, chúng ta có lẽ có thể chân chính mà hiểu thêm về Hắc tháp, ít nhất là hiểu hơn về Vương quốc Dưới Lòng Đất và Thế giới Quái Vật.”

Đường Mạch cũng nghĩ đến: “Lần này tôi quả đã đi hết một lượt đô thành của Vương quốc Dưới Lòng Đất. Phó bản tập kết không có khu vực hạn chế cố định đối với người chơi, có thể tùy ý tự do đi lại. Nếu vị trí của Phó bản tập kết lần tới lại là ở Thế giới Quái Vật……” Đường Mạch vươn tay, vòng một vòng tròn ở bên ngoài tấm bản đồ Lạc Phong Thành đã vẽ,: “Vậy có thể biết thêm càng nhiều tin tức về thế giới Hắc tháp.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau.

“Nắm giữ càng nhiều tin tức, chúng ta sẽ càng có được sự chắc chắn hơn khi đối mặt với những trò chơi mới.” Lạc Phong Thành cười nói: “Thậm chí về sau, nếu điều kiện cho phép, người chơi còn có thể tận dụng nó. Cho nên, nhất định phải tham gia Phó bản tập kết. Tham gia không chỉ để nâng cao thực lực của chính mình, mà còn có thể thu hoạch thêm càng nhiều tin tức. Cuối tuần này, hai người Jacks và Đường Xảo sẽ cùng nhau đi khiêu chiến Hắc tháp tầng thứ nhất.”

Đường Mạch hơi hơi sửng sốt, rất nhanh hắn liền nói: “Với thực lực hiện tại của Jacks và Đường Xảo, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, bọn họ sẽ thuận lợi thông quan thôi. Những người chơi tôi gặp được trong Phó bản tập kết lần này đều là người chơi đã thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất, trong số bọn họ quả thật có những người rất mạnh, nhưng cũng có những người thực lực còn kém xa Jacks.”

Lạc Phong Thành bắt được từ ngữ mấu chốt, anh ta nói: “Xem ra cậu cùng Phó thiếu tá là người chơi Hắc Tháp tầng thứ hai duy nhất trong trò chơi lần này?”

Đường Mạch nhất thời sửng sốt, rất nhanh hắn liền thừa nhận: “Đúng vậy.”

Nói chuyện với người thông minh có chỗ lợi, mà cũng có chỗ hại. Chỗ lợi là có một số việc chỉ cần nói qua một chút, đối phương ngay lập tức sẽ hiểu ra ý anh, nói chuyện cực kỳ thuận tiện. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc, đối phương có thể từ trong vài lời nói của anh đã nhận thấy được một ít tin tức anh không muốn để lộ.

Đường Mạch chỉ cần nói một câu “Những người chơi tôi gặp được trong Phó bản lần này đều là người chơi thông quan Hắc Tháp tầng thứ nhất”, Lạc Phong Thành đã lập tức nghĩ đến toàn bộ Phó bản tập kết lần này chỉ có hắn và Phó Văn Đoạt là người chơi thông quan Hắc tháp tầng thứ hai. Nếu anh ta lại nghĩ sâu hơn một chút, nói không chừng còn có thể đoán ra được nhiệm vụ trò chơi của hai người bọn họ. Đây chính là chỗ đáng sợ của người thông minh, anh luôn cần phải cẩn thận khi nói chuyện với bọn họ, nếu không rất có thể sẽ vô tình để lộ sơ hở của chính mình.

Nhưng mà sau này, nhất định sẽ không còn chuyện như vậy nữa.

Đường Mạch lẳng lặng nhìn Lạc Phong Thành. Từ khi bọn họ quen biết đến nay, đã qua đi bốn tháng. Nếu không vì Hắc tháp, cả đời này Đường Mạch cũng không thể gặp được loại cán bộ cơ mật cấp cao quốc gia như Lạc Phong Thành. Sau Địa cầu online, hầu hết thời gian của Đường Mạch đều là ở tại Thượng Hải. Ở nơi này, hắn quen biết Trần San San, Bé bự, cũng gặp được mấy người Lạc Phong Thành và Jacks.

Nếu hắn quyết định tiếp tục ở lại Thượng Hải, chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hắn không phải thành viên của Attack, nhưng Lạc Phong Thành và Jacks cũng không hề coi hắn như người ngoài. Cho dù mối quan hệ của hắn và Lạc Phong Thành vẫn có chút kiêng kị lẫn nhau, chưa thật sự đối xử chân thành như bạn bè, nhưng sự tín nhiệm trên cơ bản thì lại không thành vấn đề.

Một bên là San San, Lạc Phong Thành cùng với khu vực sống quen thuộc, một bên lại là Bắc Kinh xa xôi và người bạn tốt có khả năng không còn sống sót, nhiều hơn nữa cũng chỉ có một người là Phó Văn Đoạt. (Just him is enough =]])

Khóe môi Đường Mạch khẽ nhếch lên: “Ngày mai, tôi và Phó thiếu tá sẽ rời khỏi Thượng Hải.”

Nụ cười bên môi Lạc Phong Thành chậm rãi dừng lại, một lát sau, anh ta nói: “Tôi cứ nghĩ rằng cậu sẽ lựa chọn ở lại đây.”

Đường Mạch nhạy bén nhận ra một tia không đúng: “Gì cơ?”

Lạc Phong Thành: “Sau này cậu và Phó thiếu tá thật sự muốn cùng nhau tổ đội, tiến hành trò chơi Hắc tháp?” Đường Mạch im lặng không nói gì, nhưng muốn đoán được điểm này đối với Lạc Phong Thành mà nói cũng không phải việc khó, anh ta nói: “Đây là chủ ý của San San. Đường Mạch, cậu không phải thành viên Attack, tôi thậm chí cũng không biết thực lực hiện tại của cậu rốt cuộc là như thế nào, nhưng nếu cậu lựa chọn ở lại Thượng Hải, Attack nếu xảy ra chuyện gì cậu cũng sẽ không bỏ mặc. Nếu sau này tôi chết vì công tháp thất bại, cậu rất có khả năng sẽ thay thế tôi, trở thành người dẫn đầu  Attack.”

Đường Mạch chợt có chút kinh hãi, hắn như ý thức được điều gì. Hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại, đại não chuyển động như bay. Từ hai tuần trước khi Lạc Phong Thành đề cử hắn và Phó Văn Đoạt đi tham gia Phó bản tập kết “Đêm hội bất ngờ của Đoàn Xiếc Thú Kỳ quái “, cho tới hiện tại bọn họ đã thắng được trò chơi ra ngoài.

Đường Mạch nói: “Hai tuần trước, anh là cố ý nói cho tôi biết về Phó bản tập kết kia, muốn tôi đi tham gia nó.”

“Đúng vậy.”

Đường Mạch: “Đây là chủ ý của San San sao?”

Lạc Phong Thành: “Là chủ ý của cô bé, cũng là chủ ý của tôi. Cậu nếu rời đi,  thực lực của Attack sẽ giảm xuống. Đây là vấn đề mấu chốt mà tôi đã suy xét đến. Suy nghĩ của San San kia có lẽ sẽ không phức tạp như vậy, cô nhóc và Bé bự chỉ là không muốn cậu rời đi mà thôi. San San nói với tôi, cô bé có một loại trực giác. Nếu cậu và Phó thiếu tá tham gia Phó bản tập kết lần này, liền sẽ cảm nhận được khó khăn trò chơi sau khi hai người các cậu tổ độ sẽ gia tăng đến mức đáng sợ. Cậu sẽ lưỡng lự, lưỡng lự không biết sau này có nên đồng hành cùng Phó thiếu tá hay không. Đây là cơ hội tốt nhất để khuyên cậu từ bỏ việc cùng Phó thiếu tá tổ đội trò chơi.”

Trong đầu Đường Mạch hiện ra khuôn mặt vĩnh viễn luôn rất bình tĩnh của cô nhóc kia, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Dị năng của San San là siêu trí tư duy, không nghĩ tới cô bé lại sẽ dùng nó vào việc này. Cô bé đoán không sai, sau khi biết mình và Phó Văn Đoạt tổ đội liền kích phát hiệu quả “Kẻ thù chung của mọi nhà”, khó khăn trò chơi gia tăng đến mức phải đối kháng với tận 21 người, Đường Mạch quả thật đã có chút hối hận. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn quyết định cùng Phó Văn Đoạt tổ đội.

Một bên là gia tăng khó khăn trò chơi, một bên khác lại chính là đồng đội ưu tú.

Kết cục của Phó bản tập kết “Đêm hội bất ngờ của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái ” đã cho Đường Mạch đáp án tốt nhất. Một người đồng đội tốt càng quan trọng hơn khó khăn trò chơi.

Đường Mạch hỏi: “San San và Bé bự đang ở phòng y tế à?”

Lạc Phong Thành lắc lắc đầu: “Hai đứa nhóc ấy đã cùng Jacks và Đường Xảo đi tham gia Phó bản hiện thực mới phát hiện gần đây rồi. E rằng mấy ngày nữa mới trở về được. Cậu có muốn chờ bọn chúng không?”

Ngay mai Đường Mạch đã muốn lên đường rời khỏi Thượng Hải, mấy nhóc con kia lại qua hai ngày nữa mới trở về.

Đường Mạch trầm mặc trong chốc lát: “Không đợi.”

Lạc Phong Thành đã sớm đoán được đáp án này.

Hai người lại đơn giản ngồi hàn huyên thêm một chút, ngay khi Đường Mạch đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lạc Phong Thành nhìn theo bóng lưng đối phương, bỗng nhiên mở miệng: “Nếu tôi cũng có được dị năng, hoặc là tôi thành công thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất mà vẫn còn sống, đạt được dị năng. Đường Mạch…… Có lẽ, tôi và cậu cũng có thể là đồng đội tốt của nhau.”

Đường Mạch dừng bước chân, hắn quay đầu. Nhìn nụ cười bình tĩnh trên mặt Lạc Phong Thành, Đường Mạch nhớ lại thời điểm lần đầu tiên hai người gặp mặt. Khi đó hắn hoài nghi Lạc Phong Thành là Khách lén qua sông, lại hoài nghi thân phận nghiên cứu viên Hắc tháp của anh ta, hiện tại nghĩ lại, vậy mà đã qua đi bốn tháng.

Đường Mạch nghĩ nghĩ, nói: “Anh sẽ sớm đạt được dị năng thôi.” Nếu thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất, anh cũng sẽ có được dị năng, sẽ trở nên mạnh hơn hơn, ít nhất là đủ để tự bảo vệ mình.

Lạc Phong Thành cười: “Tôi cũng hy vọng như vậy.”

Hai người yên lặng nhìn đối phương. Một phút đồng hồ sau, Đường Mạch cười, Lạc Phong Thành cũng cười.

“Hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Cửa phòng cạch một tiếng đóng lại, Đường Mạch rời khỏi văn phòng.

Ở bãi đỗ xe nghỉ ngơi một đêm, buổi sáng hôm sau, Đường Mạch đi tới cửa hàng quần áo ở tầng một của trung tâm thương mại. Khi vừa đi vào, hắn bỗng nhiên rùng mình, ngay sau đó liền đưa tay chặn lại sau đầu. Một đạo công kích mãnh liệt từ phía sau Đường Mạch lao đến. Hắn lao người về phía trước lăn trên đất, sau khi ổn định cơ thể, một chân hắn quét về phía người đàn ông đang đứng phía sau mình.

Người sau nghiêng người tránh đi, đồng thời cũng vung ra một quyền

Quyền cước kết hợp, mỗi một nắm tay đều như phá vỡ không khí, phát ra tiếng gió phần phật. Bọn họ giao chiến không hề hạ thủ lưu tình, toàn bộ nắm đấm vung ra đều hướng về phía tử huyệt của người đối diện. Hai người dùng tốc độ khủng bố mượn lực các góc tường không ngừng công kích đối phương. Đường Mạch một chân đá vào tường, cả người lộn ngược trong không trung, khi sắp chạm đến phía sau của người đàn ông kia, tay phải hắn nắm chặt, một quyền chuẩn bị đấm xuống.

Ai ngờ đối phương đã sớm có phòng bị, nghiêng đầu sang một bên, tay trái chặn lại nắm đấm của Đường Mạch, tay phải đưa về phía sau bắt lấy cánh tay hắn. Đường Mạch kinh ngạc trợn to mắt, vừa mới lấy lại tinh thần liền đã bị Phó Văn Đoạt ấn trên mặt đất, bắt lấy tay chân.

Cả người đè lên cây dù nhỏ ở sau thắt lưng khiến Đường Mạch sinh đau, hắn vặn vẹo cần cổ đang bị bóp trụ, bất đắc dĩ nói: “…… Tôi như thế này có được xem như là đang luyện tập với tạ không, Phó thiếu tá?”

Phó Văn Đoạt thu tay: “Kẻ địch sẽ không quan tâm cậu có đang cõng bao trên người, hay là đang ngủ nghỉ ăn cơm đâu.”

Đường Mạch bò dậy từ trên mặt đất, vỗ vỗ bụi đất trên người. Hắn nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Đi Bắc Kinh chứ?”

Động tác của Phó Văn Đoạt trong nháy mắt có chút ngừng lại, rất nhanh liền xoay người đi về phía cửa, im hơi lặng tiếng khẽ nhếch môi: “Đi thôi, đi Bắc Kinh.”

Nơi này có khoảng hơn 70 người chơi, hai người rời đi cũng không tạo ra bất kì sự kích động nào, thậm chí còn không có ai để ý tới điều này. Đường Mạch cõng trên vai một chiếc bọc nhỏ, bên trong để một ít nước uống cùng đồ ăn, ngoài ra còn có một phần bản đồ Trung Quốc chỉ đường từ Thượng Hải đi Bắc Kinh. Hắn và Phó Văn Đoạt cứ như vậy liền lên đường xuất phát.

Bọn họ nhìn qua tựa như chỉ là những phượt thủ bình thường trước Địa cầu online, nhẹ nhàng lên đường, đi dưới ánh mặt trời, hướng về phương Bắc.

Đương nhiên cũng không có khả năng thật sự cứ như vậy một đường mà đi đến Bắc Kinh. Lộ trình hơn một nghìn km, thực sự phải đi hơn một tháng. Phó Văn Đoạt tìm được một chiếc xe việt dã ở trên đường, hắn thử khởi động một chút, không lâu sau hai người lên xe. Phó Văn Đoạt lái xe, Đường Mạch ngồi ở ghế phụ xem bản đồ.

Xe đi qua một đồn cảnh sát, Đường Mạch nhanh chóng nói: “Chờ một chút, tôi muốn vào xem thử.”

Phó Văn Đoạt quay đầu nhìn hắn: “Nơi này?”

Đường Mạch gật gật đầu.

Phó Văn Đoạt không hỏi nhiều, chỉ dừng xe lại, Đường Mạch một người đi vào. Đồn cảnh sát bỏ hoang không một bóng người, bàn ghế bị người xô đổ, toàn bộ đều là một mảnh hỗn độn. Đường Mạch tìm kiếm hồi lâu nhưng rốt cuộc cũng không tìm được bất kì khẩu súng nào. Đường Mạch rất nhanh đã lên đến lầu ba, khi nhìn đến tấm biển “Kho vũ khí” ở cuối hành lang, hắn lập tức đi tới.

Cánh cửa làm bằng sắt sớm đã bị người mở tung, kho vũ khí rỗng tuếch, đừng nói súng lục hay súng bắn tỉa, ngay cả một cái dùi cui điện cũng đều không có. Xem ra sau Địa cầu online, đã có không ít người chơi đi tới nơi này, lấy đi súng lục và các vũ khí khác.

Đường Mạch cẩn thận tìm thêm một lần, nhưng trước sau cũng vẫn không tìm được gì. Hắn trở lại xe, Phó Văn Đoạt nhìn hắn một cái: “Không tìm được gì à?”

Đường Mạch: “Vốn dĩ muốn đi tìm một chút súng ống, đáng tiếc đã sớm bị người lấy hết rồi.”

Phó Văn Đoạt như suy tư gì đó mà gật gật đầu. Địa cầu online bốn tháng, Đường Mạch đến bây giờ mới đi tìm súng, như vậy cũng có chút khá kỳ lạ. Với thực lực hiện tại của hắn, hắn căn bản không cần dùng súng để tự bảo vệ mình. Đối thủ muốn uy hiếp hắn cũng không phải chỉ dùng một khẩu súng là có thể giải quyết được. Nhưng Phó Văn Đoạt cũng không hỏi nhiều, chỉ bình tĩnh đưa tay vào trong túi áo, giây tiếp theo, một ánh bạc chợt lóe lên trước mắt Đường Mạch. Đường Mạch tập trung nhìn vào, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang Phó Văn Đoạt.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ xe, kim sắc dương quang từ chỗ Phó Văn Đoạt phản chiếu lại, ánh ra một tầng sắc vàng rực rỡ. Phó Văn Đoạt cúi đầu nhìn Đường Mạch, trên tay là một khẩu súng lục tuyệt đẹp màu bạc. Đối phương yên lặng nhìn Đường Mạch, tựa như trên tay chẳng qua chỉ là một vật nhỏ bé bình thường, khóe môi Phó Văn Đoạt khẽ nhếch lên, bình tĩnh nói.

“Cậu nói cậu muốn súng.”

(Đọc đến đoạn này không hiểu sao trong đầu lại thốt lên “Súng thịt cơ” a ha ha ha ha ha(。>‿‿<。 )

Trái tim Đường Mạch bất chợt đập kịch liệt một hồi. Sau một lúc lâu, hắn cầm lấy súng lục trong tay Phó Văn Đoạt, cười nói: “Anh không hỏi tôi hiện tại vì sao lại đột nhiên muốn dùng súng à?”

Phó Văn Đoạt đạp chân ga: “Cậu muốn tôi hỏi sao?”

Đường Mạch cúi đầu nhìn khẩu súng lục đẹp tuyệt vời như một tác phẩm nghệ thuật kia, không trả lời lại Phó Văn Đoạt. Cây súng này vừa nhìn liền đã biết không phải loại được sản xuất hàng loạt, đường nét quanh thân súng cực kì nhẵn nhụi, chỗ tay cầm cúng bị cọ xát đến mức không còn thấy rõ vân tay, thực hiển nhiên chủ nhân của nó đã rất thường xuyên sử dụng nó. Ở dưới chỗ tay cầm súng có khắc một chữ “V” nho nhỏ.

Đường Mạch mơ hồ đoán được, cây súng này rất có thể là vật dụng cá nhân của Phó Văn Đoạt, hơn nữa còn là một thứ vật dụng rất quan trọng. Chỉ là sau Địa cầu online, súng cũng không còn quá quan trọng đối với người chơi nữa, đặc biệt là với Phó Văn Đoạt, cây súng này cũng không được tính là một thứ vũ khí lợi hại. Nhưng cho dù là như vậy, Phó Văn Đoạt rốt cuộc cũng không vứt bỏ cây súng này, điều này chứng minh nó rất quan trọng.

Sau khi ý thức được chuyện này, Đường Mạch bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện. Sắc mặt hắn chợt biến đổi.

Đường Mạch ngay lập tức che giấu cảm xúc của chính mình, quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Đối phương cũng không nhận thấy sự khác thường của hắn. Đường Mạch im lặng thu cây súng này vào trong túi.

Một chiếc xe việt dã màu đen chậm rãi đi qua sông Hoàng Phố.

4 giờ chiều, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt chính thức rời khỏi Thượng Hải.