Địa Cầu Online

Chương 137: Mosaic : Ngươi cầu xin ta đi !



Âm thanh nhắc nhở của Hắc tháp kết thúc, những ánh sáng màu xanh lam bắt đầu le lói lên trong khoảng sân rộng rãi.

Những sắc xanh lam này càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt. Tổng cộng có 20 tấm màng màu xanh lam, bên trong trống rỗng không đặt bất kì vật phẩm nào. Thời điểm khi Đường Mạch mở mắt ra lần nữa, hắn liền nhìn thấy những vật phẩm khác nhau đang trôi lơ lửng trong 20 tấm màng hình cầu. Có vài viên đá màu sắc sặc sỡ nhìn qua không biết có tác dụng gì; một vài chiếc chày gỗ, đinh dài, trên cây đinh còn dính vết máu; ngoài ra còn có một chiếc váy nhỏ màu đỏ.

Giọng nói trẻ con như âm thanh phát ra từ máy móc của Hắc tháp vang lên ——

“Leng keng! Vòng thứ nhất, số bước người chơi có thể di chuyển: 7 bước.”

Đường Mạch cẩn thận quan sát 20 dạng vật phẩm này, tầm mắt hắn bỗng dừng lại ở hàng thứ hai.

Có hai quyển sách!

Đây là một bàn cờ ô vuông 5 × 5, Đường Mạch và người thanh niên trẻ tuổi đang đứng ở cột ngoài cùng bên phải. Đứng từ góc độ của bọn họ nhìn ra phía ngoài, toàn bộ bàn cờ chia thành 5 hàng và 5 cột, trên cột thứ hai gần về phía Bạch Nhược Dao và người chơi nữ có hai ô vuông với hai quyển sách được đặt trong đó.

Bởi vì bảo bối của Mosaic có to có nhỏ, vậy nên kích cỡ của hình cầu màu lam theo sự xuất hiện của vật phẩm cũng trở nên to nhỏ khác nhau. Tổng cộng 20 dạng vật phẩm, chỉ có ô vuông nằm tại cột thứ 2 hàng thứ 3 và ô vuông nằm tại cột thứ 2 hàng thứ 5 là có chứa sách trong đó.

Đường Mạch nghe thấy một tiếng kinh hô ngắn ngủi, hắn quay đầu nhìn về phía người đồng đội mới của mình. Người thanh niên hiển nhiên cũng đã thấy được hai quyển sách kia, nhưng cậu ta chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, ngay sau đó liền bảo trì bình tĩnh. Cậu ta cẩn thận đưa mắt nhìn Đường Mạch, lại phát hiện Đường Mạch cũng đang nhìn chằm chằm mình. Sắc mặt người thanh niên chợt biến, hết nhìn Đường Mạch lại nhìn sang Bạch Nhược Dao, trong ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc.

Toàn bộ bốn người chơi đều đã thấy nhìn sách chứa trong ô vuông, Mosaic ngồi chờ đợi ở giữa sân buồn bực gục mặt xuống bàn. Thấy tất cả bọn họ đều rất cảnh giác, không ai dám hành động trước tiên, Mosaic liền tức giận nói: “Ta chưa từng thấy qua đám người chơi nhân loại nào nhàm chán như các ngươi. Nhàm chán nhàm chán, quá nhàm chán! Hãy nhanh chóng kết thúc cái phó bản nhàm chán này đi, ta muốn phóng hỏa, ta muốn đi chơi!”

Mosaic nói như vậy, thế nhưng lại không có một ai phản ứng lại lời nó.

Tất cả mọi người đều đang cẩn thận quan sát từng vật phẩm trên bàn cờ và trạng thái sáng tối của tấm màng hình cầu ở bên ngoài vật phẩm.

Ba phút qua đi, Đường Mạch còn đang không ngừng nhẩm tính trong đầu nên đi 7 bước kia như thế nào, hai quyển sách kia rõ ràng ở rất gần với Bạch Nhược Dao, bọn họ nếu muốn đi qua đó, đương nhiên phải lãng phí ít nhất ba bước mới có thể đi tới được ô vuông chứa sách. Bỗng nhiên, một âm thanh ầm ầm ầm vang lên, Đường Mạch lập tức nắm chặt cây dù nhỏ, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy một tấm màng màu xanh lam chậm rãi xuất hiện trước mặt mình và người thanh niên.

Ở bên kia, phía Bạch Nhược Dao cũng có một tấm màng màu xanh lam xuất hiện, chặn lại giữa bọn họ và hai người Đường Mạch.

Người thanh niên kinh hãi nói: “Đây là quy tắc trò chơi điều thứ chín…… Đồng đội có thể ngầm thảo luận kế hoạch với nhau?” Cậu ta nhất thời không kịp phản ứng lại, dường như đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy phương pháp “cách ly” đơn giản mà thô bạo đến vậy của Hắc tháp.

Đường Mạch lại sớm đã có kinh nghiệm từ lâu, trong trò chơi Lá bài thành thật của Pinocchio cũng có loại quy tắc tương tự: “Hiện tại chúng ta nói chuyện, bọn họ hẳn là nghe không thấy được. Ngược lại khi bọn họ nói chuyện, chúng ta cũng sẽ không nghe thấy gì đâu.”

Người thanh niên nghe vậy liền quay ra cảnh giác nhìn Đường Mạch.

Đường Mạch và người thanh niên đang đứng trong ô vuông thuộc về mình, giữa hai người là khoảng cách 3 ô vuông.

Tổng cộng chỉ có năm phút thời gian để tự do thảo luận, người thanh niên do dự trong chốc lát, quyết định không lãng phí thời gian nữa: “Tôi tên là Lưu Vạn Thắng, lúc trước khi tiến vào phó bản anh hẳn đã nghe thấy tên tôi rồi. Hiện tại tôi chỉ muốn xác nhận với anh một việc……” Biểu tình trên mặt Lưu Vạn Thắng cực kỳ nghiêm túc, cậu ta trực tiếp chỉ về phía Bạch Nhược Dao đang đứng ở ô vuông phía bên kia, “Anh và tên kia có phải là đồng đội của nhau không?”

Đường Mạch: “Không phải.”

Lưu Vạn Thắng có chút không tin tưởng: “Hai người các anh là cùng nhau tiến vào, hơn nữa từ những cuộc đối thoại của hai người, tôi thấy dường như các anh đều có quen biết nhau phải không?”

Nếu đã có thể tiến vào phó bản này, người chơi chí ít cũng phải thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất. Đối mặt với một trò chơi Hắc tháp mà mình còn chưa hoàn toàn hiểu rõ, cùng với những biện pháp đối phó với trò chơi cần phải có, điều đầu tiên người thanh niên này nghĩ đến không phải là mù quáng giải quyết trò chơi, mà là xác nhận thân phận đồng đội của mình trước tiên.

Nếu đổi lại là Đường Mạch, hắn cũng sẽ dò hỏi đối phương vấn đề này đầu tiên. Hắn hỏi lại: “Vậy cậu và người chơi nữ kia thì sao?”

Lưu Vạn Thắng lập tức phủ nhận: “Đương nhiên không phải. Tuần trước, do không cẩn thận nên tôi đã lỡ chân tiến vào phó bản này, ngay ngày hôm sau người chơi nữ kia cùng với đồng đội của cô ta mới tiến vào. Bọn họ tổng cộng có bốn người, vừa tiến vào liền đã nhặt lấy que diêm của con bé kia cho nên đã bị nó và người sói bao vây đánh chết mất ba người. Tôi căn bản không hề quen biết cô ta, chúng tôi chỉ đơn thuần là bị mắc kẹt trong phó bản này, cùng nhau chịu cực khổ vài ngày mà thôi.”

Từ biểu tình và ngữ khí khi nói chuyện của Lưu Vạn Thắng, Đường Mạch không cảm thấy cậu ta đang nói dối. Hắn thay đổi tầm mắt, nhìn về phía người chơi nữ đang đứng ở ô vuông phía bên kia. Chỉ thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, đang không ngừng há mồm nói gì đó, bộ dáng cực kỳ nông nóng. Lưu Vạn Thắng cũng theo ánh mắt Đường Mạch nhìn qua đó, thời điểm nhìn  đến Bạch Nhược Dao, cậu ta có chút hơi sửng sốt.

Bạch Nhược Dao đang ngoan ngoãn đứng trong ô vuông thuộc về mình, cười hì hì nhìn Đường Mạch. Người chơi nữ kia vẫn luôn mồm nói chuyện với anh ta, nhưng anh ta trước sau vẫn không hề đáp lại. Nhưng ngay khi phát hiện Đường Mạch và Lưu Vạn Thắng quay sang nhìn mình, Bạch Nhược Dao liền chớp chớp mắt, há mồm nói một câu.

Da đầu Lưu Vạn Thắng tê rần: “Anh ta nói anh và anh ta là đồng đội của nhau!”

Đường Mạch: “……”

Không sai, vừa rồi Bạch Nhược Dao đã cố ý há to miệng nói ra một câu: Chúng tôi là đồng đội của nhau đó.

Rõ ràng Bạch Nhược Dao không thể nghe được cuộc đối thoại của bọn họ ở bên này, nhưng anh ta lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, khiến cho Lưu Vạn Thắng suýt chút nữa đã sinh lòng nghi ngờ với đồng đội mình. Nhưng rất nhanh cậu ta liền bình tĩnh lại, tự mình ý thức được tên thần kinh này rất có thể là đang lừa gạt mình. Nếu Bạch Nhược Dao và Đường Mạch thật sự là đồng đội, vậy lúc trước khi chia đội, anh ta không nên chọn người chơi nữ kia, mà phải chọn Đường Mạch mới đúng (đương nhiên không loại trừ khả năng đối phương cố ý để đồng đội mình trà trộn vào trong hang ổ của địch, muốn trong ứng ngoại hợp để giành chiến thắng). Nhưng cho dù mọi chuyện là như thế nào, Lưu Vạn Thắng vẫn đang thiên về hướng hai người bọn họ không phải là đồng đội của nhau, nhưng có thể tồn tại một mối quan hệ đặc biệt nào đó.

Lưu Vạn Thắng: “Được rồi, tôi tin tưởng anh và người kia không phải là đồng đội, hiện tại hai người chúng ta mới đích thực là người trên cùng một chiến tuyến. Thành thật mà nói, trò chơi này có chút khá tương tự với trò Cờ Othello (hay còn gọi là Cờ lật), nhưng đi sâu vào chi tiết thì sẽ thấy cũng không phải là giống nhau hoàn toàn. Tôi đã từng chơi qua trò cờ lật này vài lần, trong lúc chơi cậu di chuyển như thế nào không quan trọng, quan trọng nhất chính là kết cục cuối cùng. Quy tắc trò chơi có nói, việc chúng ta cần phải làm là đem vật phẩm trong tấm màng hình cầu giao cho Mosaic.”

Người thanh niên này nói có sách mách có chứng, tuy rằng trên trán tất cả đều là mồ hôi, nhưng trạng thái tâm lí lại có vẻ rất bình tĩnh.

Điều đối phương muốn nói cũng là suy nghĩ trong đầu Đường Mạch, hắn tiếp lời: “Thời điểm khi trò chơi kết thúc, chúng ta đứng vào ô vuông nào, chỉ cần tấm màng của ô vuông đó sáng lên, tấm màng bao lấy Mosaic cũng sáng lên, vậy thì vật phẩm trong ô vuông liền có thể giao ra cho Mosaic. Hiện tại, tổng cộng có hai quyển sách.”

Lưu Vạn Thắng gật đầu: “Từ vị trí này của tôi đi tới quyển sách gần nhất phải mất 5 bước. Vị trí của anh khá thích hợp, chỉ cần ba bước là có thể di chuyển tới ô vuông có chứa sách. Trong lượt trò chơi này mỗi người chúng ta đều có thể đi bảy bước, tôi cảm thấy từ vị trí của anh đi tới lấy sách khá thuận lợi. Kế đó chính là vấn đề về trạng thái của tấm màng…… Cái này để tôi tới giải quyết đi. Tôi sẽ ở bên cạnh giúp đỡ xem xét tình huống, bảo đảm ô vuông của Mosaic sẽ sáng lên. Nhưng đương nhiên tôi cũng không thể hoàn toàn nắm chắc được, cho nên vòng này chúng ta vẫn là tùy cơ hành sự đi.”

Đường Mạch khẽ nhướn mày, cũng không phủ quyết đối sách của đối phương.

So sánh với tất cả những người chơi mà Đường Mạch từng gặp qua, thực lực của Lưu Vạn Thắng này tuyệt đối đã đạt tới mức độ trên trung bình. Đường Mạch quả thật gần với ô vuông chứa sách hơn, từ vị trí của hắn đi qua đó là hợp lý nhất. Nhưng để đảm bảo trạng thái sáng tối của tấm màng lại là một việc không hề dễ dàng chút nào. Lưu Vạn Thắng sờ sờ cằm, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào tất cả các ô vuông trong sân, ghi nhớ quan hệ sáng tối của chúng, miệng lẩm bẩm, dường như đang tính toán gì đó.

Đường Mạch nghe không rõ lời cậu ta nói, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt đối phương, hắn liền đại khái đoán ra được người này là đang tính toán cách đi những ô vuông trước mặt kia; sau khi đi xong ô vuông sẽ đổi trạng thái sáng, tối như thế nào; thế cục sẽ biến hóa ra sao. Cậu ta phải khống chế làm sao để một bước cuối cùng của Đường Mạch sẽ tiến vào ô vuông có chứa sách mang trạng thái sáng đèn, mà ô vuông của Mosaic cũng phải sáng lên tương tự như vậy.

Trò chơi này thật ra rất đơn giản, chính là người chơi di chuyển tới các ô vuông ở xung quanh mình, mỗi khi tiến vào một ô vuông, tất cả các ô vuông thuộc cùng hàng dọc và hàng ngang với ô vuông này đều sẽ thay đổi trạng thái vốn có của nó. Tấm màng đang sáng lên sẽ lập tức tối đi, tấm màng đang tối đen sẽ lập tức sáng lên.

Nhưng càng là trò chơi đơn giản, khi tiến hành chơi lại càng trở nên phức tạp.

Loại trò chơi này nếu chỉ để một người chơi, thì lại quá mức đơn giản. Bởi vì một người có thể khống chế hướng đi của chính mình. Nhưng ngay khi có thêm người thứ hai tham gia, khả năng biến hóa của ô vuông sẽ tăng lên gấp bội. Đường Mạch nhìn Lưu Vạn Thắng tính toán mà mồ hôi đầy đầu, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, hắn suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng không mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của đối phương.

Chỉ cần đội ngũ của Bạch Nhược Dao bên kia không hành động tùy tiện, hai bên hợp tác một chút, mọi người liền sẽ rất dễ đang đưa được sách cho Mosaic.

Nhưng dù là Đường Mạch hay Bạch Nhược Dao, bọn họ đều luôn biết, điều này căn bản không có khả năng. Nếu chỉ cần người chơi hợp tác là có thể giải quyết được trò chơi, vậy trò chơi này lúc trước không thể chết nhiều người như vậy, và cũng không cần cố ý chia người chơi thành hai đội ngũ như thế này. Việc tồn tại hai đội ngũ riêng biệt, ắt phải có nguyên nhân của riêng nó.

Thời gian năm phút tự do thảo luận kết thúc, vách ngăn màu xanh lam dần dần biến mất.

Ở bên kia, Bạch Nhược Dao không biết đã nói gì với người chơi nữ mà cô ta ngậm miệng lại không nói nữa, vừa tức vừa giận, hai mắt đỏ bừng. Mà ở phía bên này, Lưu Vạn Thắng xoa xoa tay, cậu ta cũng biết khả năng trò chơi này có thể kết thúc ngay vòng đầu tiên rất thấp, một lượt này tám chín phần mười là để cho hai bên thử nghiệm, cũng sẽ không có bất kì hình phạt cụ thể nào.

Âm thanh nhắc nhở của Hắc tháp vang lên: “Lượt chơi thứ nhất, chính thức bắt đầu! Mời người chơi dựa theo cấp độ ưu tiên, lần lượt di chuyển vào các ô vuông.”

Lời này vừa kết thúc, trên đầu bốn người chơi bỗng nhiên xuất hiện một con số màu xanh lam cực kỳ to lớn. Trên đầu Bạch Nhược Dao là số “1”, Lưu Vạn Thắng là số “2”, người chơi nữ tên Lâm Thiến là số “3”, Đường Mạch là số “4”.

“Mời người chơi số 1 lựa chọn phương hướng di chuyển.”

Trên đầu Bạch Nhược Dao là số “1” cực lớn, anh ta cười tủm tỉm tiến về phía trước 1 bước. Một bước này của anh ta, vừa khéo liền đứng luôn vào ô vuông có chứa sách. Sau khi Bạch Nhược Dao vừa tiến vào, ô vuông vốn dĩ đang sáng lên này lập tức tối đen, tất cả các ô vuông thuộc cùng một hàng dọc và hàng ngang với nó cũng động loạt thay đổi trạng thái.

Đây mới chỉ là bắt đầu. Nhìn thấy sự biến hóa này, sắc mặt Đường Mạch và Lưu Vạn Thắng đều không hiện ra bất kì cảm xúc nào, không hề cảm thấy có áp lực. Kế tiếp đến lượt Lưu Vạn Thắng di chuyển, cậu ta tiến về phía trước 1 ô, lại lần nữa thay đổi trạng thái của tất cả các tấm màng của các ô vuông thuộc cùng một hàng dọc và hàng ngang với ô vuông mà cậu ta lựa chọn.

Lâm Thiến cắn môi, cũng tiến về phía trước 1 ô.

Cuối cùng đến lượt Đường Mạch.

Trên bàn cờ khổng lồ này, ba người chơi còn lại đều đã đứng vào vị trí mà mình lựa chọn, bọn họ đồng thời quay đầu nhìn Đường Mạch.

Trên thắt lưng Đường Mạch dắt theo một cây dù nhỏ màu hồng nhạt, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn về phía trước và phía bên trái, bước đầu tiên hắn chỉ có thể lựa chọn một trong hai phương hướng này. Cho dù hắn lựa chọn cái nào, cũng tuyệt không xảy ra vấn đề gì quá lớn, bởi vì trận trò chơi này chỉ vừa mới bắt đầu.

Ánh mắt Đường Mạch quét qua ba người chơi, sau đó lại nhìn nhìn hai quyển sách đang bị bao vây trong tấm màng. Cuối cùng, tầm mắt hắn nhắm ngay về phía Mosaic đang ngồi tại ô vuông ở giữa trung tâm, bỗng nhiên mở miệng, giọng nói cực kỳ bình tĩnh: “Thời điểm khi ta đi một bước cuối cùng, nếu ta và anh ta đều đứng cùng một ô vuông, vậy thì vật phẩm trong ô vuông sẽ được tính là của ta hay là của anh ta?” Anh ta ở đây, ý chỉ chính là Bạch Nhược Dao.

Bạch Nhược Dao đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại hì hì nở nụ cười.

Khó lắm mới thấy có người nói chuyện với mình, Mosaic cũng rất lên tinh thần mà đáp: “Đương nhiên sẽ tính là của hắn rồi. Đến trước xếp trước, loại người xấu xa như ngươi, ngay cả điều này mà cũng không hiểu sao, khinh bỉ ngươi.”

Người khác không hiểu Sự khinh bỉ của Mosaic là có ý gì, người duy nhất hiểu là Đường Mạch lại cũng không quá để ý tới nó. Hắn nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, vẫn không di chuyển, lại tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai: “Chỉ cần đưa sách cho ngươi, chúng ta liền có thể thông quan trò chơi này?”

Sắc mặt Mosaic trầm xuống: “Ta không muốn đọc sách! Ta không muốn ta không muốn! Ta muốn đi chơi!”

Đường Mạch: “Vậy nếu như xuất hiện loại tình huống này thì sao. Ví dụ như lượt trò chơi hiện tại chẳng hạn, trên đây tổng cộng xuất hiện hai quyển sách. Thời điểm khi trò chơi kết thúc, giả thiết nếu cả hai đội chúng ta đều thuận lợi đưa sách cho ngươi…… Như vậy, ai sẽ được tính là người thắng cuộc? Thắng thì được gì, mà thua thì sẽ nhận được trừng phạt như thế nào?”

Lâm Thiến trợn mắt há hốc mồm nói: “Không phải chứ, còn có thể như vậy à?! Loại quy tắc này có thể trực tiếp hỏi sao?”

Lưu Vạn Thắng cũng không nghĩ tới Đường Mạch sẽ trắng trợn hỏi ra loại vấn đề này như vậy, cậu ta kinh ngạc nhìn Đường Mạch, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần dò xét.

Đường Mạch bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của Mosaic.

Nhưng sau khi nghe xong câu hỏi của Đường Mạch, Mosaic lại dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn hắn. Một lát sau, hai tay nó chống nạnh, cười ha ha lên: “Đúng vậy, có thể hỏi mà, ngươi hỏi, ta đều có thể trả lời hết, những thứ này ta đều biết. Nhưng mà…… Ta vì sao phải nói cho ngươi! Ngươi là tên xấu xa, lúc trước không cho ta nói chuyện, không chịu diễn kịch với ta, không chịu chơi với ta, chỉ muốn bắt đầu trò chơi thôi. Hiện tại trò chơi bắt đầu rồi, đúng ý ngươi rồi, giờ lại muốn hỏi ta làm thế nào để thông quan trò chơi này ấy à? Cầu xin ta đi, ngươi tới cầu xin ta đi……”

“Ừ, ta cầu xin ngươi.”

Mosaic: “……”

Lưu Vạn Thắng: “……”

Lâm Thiến: “……”

Ngay cả Bạch Nhược Dao cũng không nghĩ tới Đường Mạch sẽ đơn giản nói ra lời xin cầu người khác như vậy, anh ta sửng sốt trong chớp mắt, sau đó bất mãn nói: “Uy uy Đường Đường, lúc trước tôi bảo cậu cầu xin tôi, cậu không làm theo thì cũng thôi đi, lại còn muốn đánh tôi nữa. Đừng có mà đối xử phân biệt như vậy chớ!”

Đường Mạch không để ý tới Bạch Nhược Dao, hắn cực kỳ thành khẩn nhìn Mosaic đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì: “Ta cầu xin ngươi, nói cho ta biết rốt cuộc phải thông quan như thế nào đi; nếu cả hai đội cùng nhau thông quan thì đội nào sẽ được tính là người thắng cuộc, và nhận được khen thưởng gì; đội thua sẽ nhận được trừng phạt ra sao. Còn có……” Dừng một chút, ánh mắt Đường Mạch kiên định: “Trò chơi này…… có cấm bạo lực không?”