Dị Thế Lưu Đày

Chương 553: Năng lượng kỳ dị



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

chapter content



“Xuyên sa giáp không ăn đồng loại của mình! Nếu cậu dám làm bậy, chúng tôi sẽ giết cậu!”Nghiêm Mặc bị đẩy ra, dù hắn có kêu thật lớn.

Ở chỗ này, hắn chỉ là một con xuyên sa giáp vừa phế vừa dị dạng, không một ai cho rằng hắn có ích gì, có con nghĩ hắn muốn xem náo nhiệt, liền có chút ghét hắn.

Xuyên sa giáp cũng có tộc trưởng và trưởng lão của mình, chúng nó không có tư tế, trưởng lão đảm nhiệm chức trách giống như tư tế, phụ trách giải quyết một vài vấn đề thường ngày của chúng nó, bao gồm cả việc xem bệnh.

Nơi này đương nhiên cũng có trưởng lão, còn có tới hai vị. Hai vị trưởng lão đều đã có tuổi, tự động đi sang đây, chúng nó cũng là ‘bác sĩ’ của nơi này.

Hai vị trưởng lão được mời đi lần lượt xem cho xuyên sa giáp hình người bị ngã kia, hai vị trưởng lão kề đầu thấp giọng nói cái gì đó, cuối cùng một vị mở miệng: “Tê tê, không cứu.”

Các xuyên sa giáp khác cùng phát ra tiếng tê tê đồng cảm, nhưng chúng nó cũng không quá đau lòng, mỗi ngày chúng nó đều có đồng bạn chết đi, trong mắt chúng nó đây mới là chuyện bình thường, mà những xuyên sa giáp dị dạng và yếu ớt thì lại càng dễ chết.

Thậm chí có xuyên sa giáp còn cảm thấy may mắn, ít nhất thì con dị dạng này không phải bị chết đói, vì số con chết đói vào mùa đông có không ít.

Quản lý phun lưới dính ra, bao lấy con xuyên sa giáp hình người sắp chết kia kéo sang một bên, chuẩn bị chờ nó chết rồi xử lý thi thể nó.

Đám xuyên sa giáp lại xếp hàng trật tự, tất cả xuyên sa giáp đều như không có việc gì xảy ra, tiếp tục xếp hàng và lĩnh thức ăn.

Nghiêm Mặc cũng bị quản lý giục trở về hàng, Nghiêm Mặc không nghe lời, lách người tránh khỏi các xuyên sa giáp khác mà đi đến bên con xuyên sa giáp nhỏ hình người sắp chết kia.

Quản lý có chút không vui, cảm thấy con xuyên sa giáp vừa phế vừa quái dị mới tới này thật không biết nghe lời, nó quyết định tịch thu thức ăn sắp chia cho Nghiêm Mặc hôm nay để trừng phạt.

Có rất nhiều xuyên sa giáp trộm nhìn Nghiêm Mặc, mấy con xuyên sa giáp nhi đồng bị xem là dị dạng thì càng nhìn Nghiêm Mặc chằm chằm, so với các xuyên sa giáp khác, Nghiêm Mặc toàn thân mọc đầy vảy lại giống chúng nó hơn.

Nghiêm Mặc quỳ một gối xuống đất, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của xuyên sa giáp nhỏ hình người.

Xuyên sa giáp nhỏ hình người phát ra tiếng nức nở đau khổ, nó cũng biết nó sắp chết rồi, nó rất khổ sở, nó hy vọng có ai tới ở cùng nó, nhưng mẹ nó đã sớm vứt bỏ nó. Xuyên sa giáp không có cha mà chỉ có mẹ. Mỗi năm, khi xuyên sa giáp thành niên đến kỳ giao phối và sinh dục, thì xuyên sa giáp đực sau khi giao phối sẽ rời khỏi con cái. Mà xuyên sa giáp cái mang thai sẽ do cả tộc nuôi, thẳng đến khi nó sinh con.

Con non cần uống sữa, con mẹ sẽ nuôi nó ba tháng, ba tháng sau nó nhất định phải rời khỏi tổ. Xuyên sa giáp từ ba tháng đến sáu tháng do cả tộc nuôi, xuyên sa giáp từ sáu tháng đến ba tuổi sẽ bắt đầu được phân chia một vài công việc trong khả năng.

Xuyên sa giáp trên ba tuổi được coi là thành niên. Tuổi thọ của xuyên sa giáp trên lý thuyết có thể sống tới hai mươi năm, mười hai tuổi là đã bước vào tuổi già, nhưng xuyên sa giáp có thể sống được đến mười hai tuổi cũng không nhiều.

Tuổi của xuyên sa giáp có thể nhận biết từ vảy của chúng nó, có bao nhiêu vòng thì là bấy nhiêu tuổi.

Vảy của xuyên sa giáp nhỏ hình người này chỉ có một vòng, tức là một tuổi, còn chưa phân vòng rõ lắm, chứng tỏ nó chưa được một tuổi, cũng tương đương với con nít bốn năm tuổi, nó không hiểu chuyện gì cả.

Nghiêm Mặc nhắm hờ hai mắt, chậm rãi phác hoạ lại cấu tạo thân thể của con xuyên sa giáp nhỏ hình người này trong biển hồn.

Một xuyên sa giáp hình người trong suốt lập tức lơ lửng giữa không trung, tất cả nội tạng, mạch máu và xương cốt đều hiện rõ rành mạch trong biển hồn của Nghiêm Mặc.

Làm bác sĩ, Nghiêm Mặc vừa thấy thân thể của xuyên sa giáp này liền phát hiện điểm bất thường. Đặc biệt là khi bây giờ hắn có thể nhìn thấy sự phân bố năng lượng và tình trạng lưu thông của chúng nó, năng lượng lưu thông bên trong con xuyên sa giáp nhỏ hình người này rất tệ, có nhiều nơi như bị tắc nghẽn, có nơi lại dồn ứ quá nhiều năng lượng, lại có nơi thiếu hụt trầm trọng.

Phần lớn năng lượng của con xuyên sa giáp nhỏ tụ trong não, não nó rõ ràng lớn hơn xuyên sa giáp bình thường hai lần, đây cũng là nguyên nhân khiến trán nó hơi nhô lên. Nhưng phân bố năng lượng trong thân thể nó thì cực kỳ hỏng bét, dù là trong não, thì những năng lượng đó cũng không thể lưu thông tự nhiên, mà chỉ tụ tập lại.

Số năng lượng này có thể kích thích não bộ phát triển, nhưng đồng thời cũng sẽ mang lại gánh nặng cực lớn cho một xuyên sa giáp nhỏ tuổi.

Dùng dụng cụ ảo cẩn thận kiểm tra và phân tích cũng phải cần thời gian, Nghiêm Mặc nghĩ đến đám người Nguyên Chiến còn đang chờ ở bên ngoài, đành phải chọn lối tắt, hắn đưa ra yêu cầu với cây Long Huyết: “Nói cho tao biết có cách nào có thể trị liệu cho xuyên sa giáp nhỏ đang trong giai đoạn tiến hóa không.”

Lời giải cho yêu cầu này cần năm ngàn điểm tín ngưỡng, Nghiêm Mặc đang định đồng ý thì cây non đột nhiên nhảy ra, quất cành lên người cây Long Huyết.

Cây Long Huyết khóc hu hu hu.

Nghiêm Mặc dở khóc dở cười.

Cây non chỉ chỉ Nghiêm Mặc, lại chỉ chỉ ảo ảnh của xuyên sa giáp nhỏ hình người, cái cành trên đầu hiện lên chút ánh sáng xanh lục dịu nhẹ.

“Năng lượng sinh mệnh? Ý mày là năng lượng sinh mệnh có thể cứu xuyên sa giáp nhỏ này?”

Cây non kiêu căng gật đầu.

“Tao hiểu rồi! Vừa nhìn cấu tạo thân thể xuyên sa giáp nhỏ hình người này liền biết, vấn đề của chúng nó nằm ở chỗ có một bộ phận chưa phát triển hoàn thiện, thuộc loại cần bị đào thải trong quá trình tiến hóa, năng lượng sinh mệnh có thể thúc đẩy bộ phận chưa phát triển hoàn thiện trở nên hoàn thiện để có thể thích ứng với môi trường sống. Có phải là vậy không?” Nghiêm Mặc hưng phấn.

Cây non lắc lư đi đến bên cạnh ảo ảnh của xuyên sa giáp, dùng cành cây chọc chọc vị trí não của nó.

Nghiêm Mặc dời mắt qua: “Đúng rồi, tao còn có thể giải tỏa bớt năng lượng tụ tập trong não nó, giảm bớt gánh nặng cho não bộ.”

Cây non lại chọc chọc vào vị trí não của xuyên sa giáp nhỏ, tựa hồ như muốn biểu đạt cái gì đó.

Nhưng lúc này, Nghiêm Mặc cảm giác được ở gần có thể sinh mệnh đang đi đến bên người hắn, hắn không thể tiếp tục ở lại trong biển hồn nữa, đành phải rời khỏi biển hồn, mở mắt ra.

Tiểu Ngân lĩnh thức ăn của mình nhanh chóng chạy đến cạnh Nghiêm Mặc: “Tê tê, an không lĩnh thức ăn của anh thì sẽ không có nữa đâu. Ngoại trừ tộc trưởng, sẽ có không ai được xuyên sa giáp đi đưa thức ăn cho, ngay cả trưởng lão cũng phải đích thân đi lĩnh.”

Nghiêm Mặc quay đầu nhìn Tiểu Ngân, phát hiện ra thức ăn nó lĩnh là một cái cục gì đó không ra hình ra dạng, giống như cục bột bị ai đó tùy tay bóp nắn.

“Đây là cái gì?”

“Tê tê, thức ăn đó.”

“Có thể cho anh xem thử không? Anh không ăn của nhóc.” Nghiêm Mặc lấy một khối thịt tươi từ trong không gian ra, tỏ vẻ mình đã có đồ ăn.

Tiểu Ngân vừa thấy khối thịt tươi còn có thể ngửi được mùi máu, hai mắt liền trợn to: “Tê tê, anh có cả thịt để ăn, anh…”

Tiểu Ngân cảm thấy không thể tưởng tượng được.

“Nhóc thích thịt tươi hơn đúng không? Vậy chúng ta trao đổi?” Nghiêm Mặc cảm thấy rất có hứng thú đối với thức ăn hằng ngày của xuyên sa giáp, đặc biệt là cái cục như đã được xử lý qua này, không biết hình dạng vốn có của nó là thứ gì.

Tiểu Ngân do dự: “Tê tê, anh thật sự muốn đổi với em sao?” Không ai ngốc đến nổi đi dùng thịt tươi để đổi lấy loại thức ăn chỉ có xuyên sa giáp nào già yếu bệnh tật hay khi thiếu thốn thức ăn mới ăn, hơn nữa, khối thịt này còn to như vậy.

Có xuyên sa giáp ngửi thấy mùi thơm của thịt, liền hít hít ngửi ngửi, có con đã nhìn về phía này.

Chắc là Tiểu Ngân sợ khối thịt tươi này bị các xuyên sa giáp khác cướp mất, nó vội vàng đẩy đồ ăn của mình cho Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc rất giữ lời mà đưa khối thịt đến bên miệng Tiểu Ngân.

Tiểu Ngân vui muốn chết, vươn móng vuốt ra, xoạch xoạch xoạch cắt nó làm vài phần, sau đó thè lưỡi ra nhanh chóng cuốn vào miệng nhai nhai rồi lại thè lưỡi ra cuốn thịt, cứ thế vài lần, ăn sạch miếng thịt.

Nghiêm Mặc không cảm thấy quá kinh ngạc, sau khi sờ xuyên sa giáp vài lần, hắn đã có thể dựng nên hình dáng của xuyên sa giáp trong biển hồn. Xuyên sa giáp chỉ có một cái dạ dày, nhưng bên cạnh dạ dày còn có một cái túi, có thể dùng để trữ thức ăn.

Thậm chí hắn còn nghĩ, cái cục này liệu có phải là xuyên sa giáp thành niên nào đó nuốt vào túi rồi lại nhổ ra và vo thành thức ăn hay không? Sách hướng dẫn nói với hắn, xuyên sa giáp thành niên toàn nuôi mấy nhóc con mới sinh bằng cách đó. Mà xuyên sa giáp là động vật ăn tạp, từ thực vật, côn trùng đến động vật, chúng nó đều ăn tất.

Nghiêm Mặc cầm cục ‘bột’ lên ngửi ngửi, còn bóp nát một ít mà xoa xoa, rồi liếm thử.

Tanh quá, có vị mằn mặn, hơi khô, như là hỗn hợp của cây cỏ và thịt, bên trong còn có chút cát sỏi.

Nghiêm Mặc cất cục ‘bột’ đi, để đó mai mốt cẩn thận phân tích.

Hắn bế xuyên sa giáp nhỏ hình người lên.

Tiểu Ngân sợ hãi kêu: “Tê tê, anh muốn làm gì? Nó còn chưa chết.”

“Anh biết nó chưa chết, anh muốn cứu nó.”

“Tê tê, cứu nó? Ngay cả trưởng lão cũng không có biện pháp, anh có biện pháp cứu nó ư?” Tiểu Ngân chạy theo Nghiêm Mặc.

Các xuyên sa giáp vẫn luôn chú ý bên này phát ra tiếng kêu rối loạn, quản lý thầm mắng to Nghiêm Mặc gây phiền toái. Cũng may thức ăn đã chia gần xong, nó vội giao phần còn lại cho xuyên sa giáp bên cạnh, sau đó lập tức chạy đi cản Nghiêm Mặc, đồng thời lớn tiếng kêu vài tên thủ vệ.

Nghiêm Mặc bước nhanh hơn, tình huống của xuyên sa giáp nhỏ hình người đã không chờ được nữa, bất cứ lúc nào nó cũng có thể chết đi.

Quản lý và vài tên thủ vệ đuổi theo phía sau.

Nghiêm Mặc tiến vào căn phòng nhỏ của mình, đặt xuyên sa giáp nhỏ hình người xuống.

Quản lý đuổi qua, rống: “Tê tê! Cậu làm gì! Xuyên sa giáp không ăn đồng loại của mình! Nếu cậu dám làm bậy, chúng tôi sẽ giết cậu!”

Nghiêm Mặc hơi đơ ra. Hoá ra quản lý tưởng hắn muốn ăn con xuyên sa giáp nhỏ hình người đã sắp chết này?

Không chỉ quản lý nghĩ như vậy, mà không ít xuyên sa giáp ở đây cũng cho rằng như vậy. Trước kia từng có chuyện xuyên sa giáp quá đói mà ăn vụng thi thể của đồng loại, nhất là những xuyên sa giáp dị dạng, chúng hay lén đến phần mộ ăn tử thi.

Lúc trước, chuyện của xuyên sa giáp kia đã náo loạn rất lớn, không ít xuyên sa giáp đều nói không thể giữ các xuyên sa giáp dị dạng lại, khi vừa sinh ra nên giết chết, sau đó vẫn là nhờ tộc trưởng dàn xếp, tập trung các xuyên sa giáp dị dạng lại để nuôi nấng cùng nhau, những chuyện khác thì mặc chúng nó.

Nghiêm Mặc vốn là con lớn nhất, còn có thể đứng thẳng, là trường hợp gần như không tồn tại trong nhóm xuyên sa giáp dị dạng, mọi người đều hoài nghi vì sao hắn có thể lớn được như vậy, thấy hắn bế xuyên sa giáp nhỏ dị dạng sắp chết kia lên, mà trước kia còn có chuyện ăn xác chết của xuyên sa giáp dị dạng gây ra, nên tất cả đều cho rằng hắn nhờ ăn đồng loại mới có thể trưởng thành được như vậy.

“Tôi biết cách cứu nó, tôi có thể cứu nó, hay là các vị muốn nó chết?” Nghiêm Mặc cản trước xuyên sa giáp nhỏ hình người, không cho quản lý cướp nó đi.

“Tê tê, có phải cậu muốn ăn nó không?” Quản lý hoài nghi.

“Đương nhiên không phải. Các vị có thể ở đây canh chừng tôi, nếu phát hiện tôi muốn ăn nó, các vị có thể ra tay cũng không muộn, tôi sẽ đánh không lại các vị.” Nghiêm Mặc mỉm cười mà buông tay.

Quản lý đương nhiên cho rằng con xuyên sa giáp vừa phế vừa dị dạng này có giá trị vũ lực cực kỳ thấp, dù sao thì đối phương ngay cả lưới dính cũng không phun ra được, còn không có móng vuốt bén nhọn.

“Tê tê, để nó cứu.” Có hai con xuyên sa giáp to bò tới cửa, hai vị trưởng lão cũng tới.

Quản lý thấy trưởng lão đến, lập tức nhường vị trí.

Căn phòng rất nhỏ, nhiều xuyên sa giáp tới như vậy căn bản không đủ chỗ chứa.

Nghiêm Mặc cho rằng chúng nó sẽ đi ra ngoài, kết quả lại thấy có mấy con nữa lần lượt tiến vào, bò lên trên vách tường, rất nhanh, trên vách tường cao năm sáu mét đã bò đầy xuyên sa giáp tới hóng chuyện. Chúng nó còn phân chia theo địa vị cao thấp, địa vị cao thì chiếm vị trí và khoảng cách dễ nhìn, địa vị thấp thì chỉ có thể bò lên trên.

Nghiêm Mặc: “…” May là mình luyện được lá gan lớn, không mắc hội chứng sợ đám đông.

Hai vị trưởng lão như cảm thấy rất có hứng thú với cây đèn đặt ở bốn góc phòng, nên vây quanh chúng một hồi lâu, chỉ thiếu điều muốn cắn lên đóa hoa đèn.

“Tê tê, cái này tốt nha, ta cũng muốn, đã lâu rồi ta không đi ra ngoài nhìn thấy ánh nắng, ta lấy vật đổi với cậu, cậu có đổi không?” Một vị trưởng lão hỏi.

Nghiêm Mặc xoa xoa mặt, bất đắc dĩ nói: “Cũng được, nhưng bây giờ tôi có thể cứu người anh em nhỏ này trước không?”

“Tê tê, cậu cứu đi, tất cả mọi người đều tránh ra.” Trưởng lão ra hiệu cho quản lý và thủ vệ lui ra phía sau, nhường không gian cho Nghiêm Mặc.

Quản lý kia và thủ vệ rất dứt khoát, hai con chắn cửa, các con khác cũng bò lên vách tường.

Chỉ có Tiểu Ngân là ỷ mình đã trao đổi thức ăn với Nghiêm Mặc mà thành bạn, đang bò tới bò lui bên chân Nghiêm Mặc. Nó thấy có một cái lưới dính đựng cát trong góc tường còn muốn giúp Nghiêm Mặc trải cát ra.

Nghiêm Mặc vội ngăn nó lại: “Cứ để ở đó, đừng động vào.”

Tiểu Ngân không rõ vì sao Nghiêm Mặc không trải cát, chúng nó đều biết nếu thường lăn lộn trong cát thì vảy giáp và móng vuốt có thể càng thêm cứng rắn, thân thể cũng càng thêm cường tráng.

Quản lý gọi Tiểu Ngân lại, Tiểu Ngân lui sang một bên, bò lên cái chồng cát kia nhìn Nghiêm Mặc.

Mấy con xuyên sa giáp nhỏ biến dị cũng tới, chúng nó chen nhau xuôi theo vách tường.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Mặc trị bệnh dưới nhiều ánh mắt chú mục như vậy.

Không đúng, trước kia hắn cũng từng bị chú mục, nhưng trong không gian nhỏ hẹp giống bây giờ mà bị nhiều phi nhân loại nhìn chằm chằm thì vẫn là lần đầu tiên.

Hít sâu một hơi, Nghiêm Mặc nhanh chóng quẳng mấy cặp mắt vàng đang nhìn mình chằm chằm sang một bên, bắt đầu trị liệu cho xuyên sa giáp nhỏ hình người.

Đầu tiên, hắn cần đả thông và giải tỏa năng lượng tích tụ trong não của nhóc này.

Hắn ngồi quỳ ở trước phần đầu của nhóc con, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu nó.

Năng lượng của hắn đã đồng hóa với năng lượng sinh mệnh, nói cách khác chỉ cần hắn muốn, hắn có thể sử dụng bất cứ loại năng lượng gì.

Chỉ là lúc này, tạm thời chưa cần đến năng lượng sinh mệnh, hắn chỉ sử dụng loại năng lượng thường thấy nhất trên đông đại lục nhưng có thêm chút năng lượng thủy mà rót vào não nhóc con.

Thủy, là cội nguồn của sinh mệnh, cũng là loại năng lượng dịu nhất trong các loại năng lượng ngoại trừ năng lượng sinh mệnh.

Năng lượng của Nghiêm Mặc tiến vào não nhóc con, vừa tiếp xúc với năng lượng trong đầu đối phương, thì bỗng nhiên!

Thân thể Nghiêm Mặc run lên kịch liệt, thiếu chút nữa ghì chặt đầu của nhóc con trong tay!

Khối năng lượng trong đầu nhóc con có tính xâm lược rất mạnh, vừa thấy năng lượng của hắn liền quấn lên.

Đây là năng lượng gì? Khác với các loại mà trước kia hắn từng gặp qua, cũng khác với vật chất gây ô nhiễm có khả năng phá hủy năng lượng, loại năng lượng này đầy sức sống, phản ứng đối với các thể năng lượng cũng rất nhanh nhạy.

Nghiêm Mặc đang định tách khỏi nhóm năng lượng trong đầu xuyên sa giáp nhỏ, thì cổ năng lượng xâm nhập vào trong thân thể hắn bị biến dị.

Nghiêm Mặc cảm thấy thân thể mình thay đổi, nhất thời khiếp sợ không thôi!

Hắn cho rằng trên đời này đã không còn điều gì có thể khiến hắn cảm thấy quá mức kinh ngạc, nhưng tự nhiên luôn sẽ tạo ra đủ loại kỳ tích mà ngay cả thần cũng phải trố mắt.