Dị Thế Hoang Đảo Cầu Sinh Ký

Chương 5



Mấy con khỉ rơi từ trên cây xuống, một thanh niên với nửa thân trên để trần từ trên trời giáng xuống, khỉ và sói ở xung quanh cùng nhau xông lên, lại kiêng dè đối phương không dám tiến tới.

Nhưng do dự ắt sẽ bại, Olly mới đáp đất cái rầm đã bắt được quyền chủ động, nắm tay đấm khỉ, vung chân đá sói, phạm vào tội không bảo vệ động vật, đích thân chứng minh lý do mình là vị khách đáng ghét.

Mồ hôi pha lẫn nước biển nhỏ xuống từ người hắn, rơi xuống mặt đất rồi tan biến, gương mặt lạnh lùng như bức tượng được tạc bằng dao, Lâm Ân nhìn hắn hơi há miệng lẩm bẩm:

"Tôi còn tưởng anh sẽ không đến."

"Không cẩn thận bơi xa quá."

Olly phân trần một câu, sau đó ném luôn con khỉ trên tay sang một bên, đi tới trước mặt bọn họ.

Hắn nhìn Lâm Ân ngồi dưới đất, ánh mắt rơi xuống đầu gối bị trầy da rớm máu của cậu, trực tiếp ngó lơ con cừu vàng đã nheo mắt lại, mặt lộ vẻ khó chịu ở bên cạnh.

"Này, Olly bạn của ta!"

Sheeper nhìn hắn kêu một tiếng be be, phẫn nộ:

"Ngươi lại đánh khỉ và sói của ta, không phải ta đã cảnh cáo ngươi không được đánh chúng nó ư?"

Olly vẫn không thèm trả lời nói, chỉ cúi xuống đỡ Lâm Ân đứng dậy, thấy vết máu trên quần áo cậu thì nhíu mày, lên tiếng hỏi:

"Chúng nó đánh ngươi à?"

"Không, đây là tôi ho ra đấy!"

Lâm Ân lập tức đính chính thay Sheeper:

"Chúng nó không làm tổn thương đến tôi."

Đương nhiên Olly không tin, buột miệng hỏi: "Thật ư?"

Sheeper ở bên cạnh nghe hắn nói thế thì giận đến nỗi đứng thẳng bằng hai chân, giơ móng trước lên chỉ vào Olly gào thét: "Tội nhân bẩn thỉu hèn hạ bị trục xuất kia, ngươi cũng dám..."

"Ôi trời, sao ông có thể đứng bằng hai chân?"

Mắt Lâm Ân còn trợn to hơn mắt cừu, thậm chí giọng hắn còn hơi run rẩy:

"Không phải ông là một con cừu à?"

Sheeper:...

Sheeper: "Ta đã nói tiếng người rồi, có thể đứng thẳng như người thì có gì kỳ quái?"

"Vậy lúc nãy vì sao ông không đứng lên?" Lâm Ân không nhịn được lại hỏi.

Sheeper: "Bởi vì hắn khá cao, ta phải đứng lên cãi nhau mới không thua về khí thế."

Lâm Ân vô thức quay đầu nhìn cha nuôi Olly một cái, tên này cao hơn mình một cái đầu, mà Sheeper đứng bằng hai chân cũng cao hơn mình, cậu lập tức cười lạnh một tiếng, cảm nhận được sự sai trái của thế giới này.

Thật là cảm tạ con cừu này, có cảm giác bị vũ nhục.

Olly nhìn Sheeper đứng thẳng dậy, cuối cùng cũng lên tiếng:

"Hôm qua ta đã nói sẽ dẫn cậu ta tới gặp ngươi, ngươi không nên để khỉ và sói của ngươi tới cướp người."

"Ai biết ngươi có giữ lời hứa hay không?"

Ánh mắt Sheeper nhìn hắn đầy khinh miệt: "Ngươi còn từng cam đoan sẽ không làm hại sói và khỉ của ta nữa đấy."

Lâm Ân vô thức quay lại nhìn khỉ và sói còn nằm trên mặt đất chưa đứng dậy được, thầm nghĩ một chữ thảm, vội mở miệng hòa giải bằng cách lảng sang chuyện khác:

"Các người biết nhau à?"

"Đương nhiên là biết." Sheeper buông tay:

"Lúc trước khi Olly bị lưu đày tới hòn đảo này, chính là ta cứu hắn từ tay của người cá, ta là ân nhân của hắn, hơn nữa..."

"Nó là Cừu Vàng, là bán thần của hòn đảo này." Olly ngắt lời Sheeper, trực tiếp cúi người xuống như trước kia, một tay bế Lâm Ân đang bị thương ở đầu gối lên, đoạn nói bằng giọng lãnh đạm: "Các ngươi đã gặp rồi, hắn có thể rời đi."

Hắn không muốn ở lại đây lâu, cũng không muốn giao lưu nhiều với Sheeper, đối với vị bán thần xảo trá này, Olly chẳng có tí ấn tượng tốt đẹp nào cả.

Nhưng lúc này Lâm Ân lại hóa thân thành "quốc vương vội vàng", vỗ vai đại ca ý bảo hắn đừng đi: "Chờ một chút đã anh, tôi còn có chuyện chưa nói xong với ông ta."

Lúc nãy còn chưa kịp nói tỉ mỉ với con cừu đầu đàn này về cái cây cứu mệnh, đã bị sự xuất hiện như trời giáng thần binh của Olly cắt ngang, chuyện lớn liên quan đến tính mạng cậu phải hỏi rõ ràng mới được.

Nhưng lòng dạ Olly cứng rắn như sắt đá, không hề bị thuyết phục, thậm chí càng chạy càng nhanh, còn quay đầu nhìn Lâm Ân với vẻ mặt cửa người từng trải, nói những lời thấm thía:

"Ngươi đừng để bị loại bán thần này lừa gạt."

Những lời từ miệng của con cừu nói tiếng người kia đều là gạt người.

Sheeper đứng phía sau nhìn bọn họ đi xa nhưng không đuổi theo, chỉ đột nhiên cao giọng gọi tên Lâm Ân, thấy cậu quay đầu lại nhìn thì trên mặt hiện lên nụ cười.

Nó vẫy tay tạm biệt và nói:

"Bạn của ta, hoan nghênh ngươi lần sau tới tìm ta chơi. Mặt khác, ngươi có biết Olly mắc tội gì mà bị đày đến hòn đảo này không?"

Lâm Ân sững sờ vô thức nhìn về phía Olly, đã thấy cằm hắn kéo căng, dường như rất mẫn cảm với đề tài này, cũng không muốn nghe thấy người khác nhắc đến.

Phát hiện Lâm Ân nhìn mình chằm chằm đầy tò mò, Olly mím môi một cái, bước nhanh hơn, hai mắt nhìn thẳng về phía trước và không hề có ý định giải thích.

Hai người rời khỏi lãnh địa của Sheeper rất nhanh, xung quanh không còn thấy tung tích của khỉ và sói, tốc độ của Olly dần chậm lại, nhưng cơ bắp trên người hắn thì vẫn kéo căng như trước.

Đúng lúc này, Lâm Ân há mồm kêu Olly một tiếng.

"Làm sao thế?" Hai mắt Olly vẫn nhìn về trước, chờ đợi câu hỏi mà Lâm Ân sắp đưa ra.

Mặc dù Lâm Ân thấy tò mò, nhưng cậu vẫn hiểu bây giờ không phải thời cơ tốt để hỏi về điều này, bước đầu tiên để làm một đàn em tốt chính là phải hiểu lúc nào nên nói cái gì, lúc nào không nên nói cái gì.

Hơn nữa, nghĩ cẩn thận lại về những lời Sheeper mắng Olly lúc nãy, Lâm Ân cũng cảm thấy vấn đề có phần nghiêm trọng, cậu lập tức tươi cười an ủi đại ca:

"Anh đừng tức giận vì lời nói của một con cừu."

Olly hơi sửng sốt, dừng bước, cuối cùng quay đầu nhìn Lâm Ân một cái, lại thấy mặt cậu đỏ ửng rất không bình thường, còn có vết máu trên quần áo.

Olly chậm rãi nói: "Ta sẽ không tức giận vì lời nói của Sheeper."

Lời nói khó nghe hơn hắn cũng đã từng nghe rất nhiều lần rồi, vài câu nhẹ tênh kia có là gì đâu, huống chi bị Lâm Ân cắt ngang một cái, Sheeper cũng chưa kịp mắng xong.

Cảm thấy Olly đã trầm tĩnh lại, không còn căng thẳng như trước nữa, Lâm Ân chủ động giảm bớt gánh nặng của đại ca, lại chủ động lên tiếng:

"Tôi tự đi được, không cần anh ôm mãi."

Olly: "Không cần, ngươi đi quá chậm."

Lâm Ân:...

Bị đại ca vô tình cự tuyệt, Lâm Ân trầm mặc hai giây rồi nói tiếp: "Vì tôi bị bệnh nên mới biến thành bộ dạng này, trước đây tôi cũng rất cường tráng đó."

"Thật ư?" Hiển nhiên Olly không tin, mặc dù miệng cũng phụ họa vài câu, nhưng rất nhanh đã quay trở lại chủ đề lúc trước, nhắc nhở Lâm Ân không nên tin Sheeper.

"Sheeper là một con cừu bán thần, từ lúc ta đến nơi này nó đã ở trên hòn đào này rồi, không ai biết nó đã sống bao lâu, có lẽ nó đã có mặt ở hòn đảo này từ lúc hòn đảo này tồn tại."

Lâm Ân nhíu mày: "Đã là bán thần mà nó vẫn không thể biến thành hình người à?"

"Bán thần tự có hình thái của mình, hơn nữa, dù là thần cũng chưa chắc có dáng dấp giống người."

Olly nhớ ra Lâm Ân bị thiếu một ít kiến thức thường thức, kiên nhẫn giải thích vài câu, sau đó nhắc nhở hắn từ giờ phải giữ khoảng cách với đám khỉ và sói kia xa một chút.

Lâm Ân gật đầu nghe lời, trong lòng lại một mực nghĩ đến những lời mà Sheeper nói với mình lúc nãy, nếu thế giới này đã có Thần, vậy thì một cái cây được Thần trồng có thể cứu mạng con người cũng không phải không thể.

Trái tim cậu đột nhiên đập thình thịch, Lâm Ân lập tức phấn khởi lên, ôm lấy lồng ngực cảm thấy mình hình như không phải không thể sống tiếp.

Cậu điều chỉnh lại tư thế ngồi trên tay Olly, nhìn mặt hắn ho khan một tiếng, dùng giọng nịnh nọt nhất để hỏi:

"Olly, anh đã bao giờ nghe thấy trên đảo này có một cái cây có thể chữa bệnh chưa?"

"Cây chữa bệnh?" Olly trầm mặc một hồi mới hỏi lại:

"Đây là chuyện mà vừa nãy ngươi còn chưa nói xong với Sheeper à?"

Lâm Ân gật đầu, chỉ vào vết máu trước ngực mình rồi nói thật:

"Trước kia tôi có nói tôi bị bệnh, đây không phải là nói dối, dù không đi tới hòn đảo hoang này đi nữa, ở bên ngoài tôi cũng chỉ còn sống được hai tháng. Nhưng nếu cái cây mà Sheeper nói kia thực sự tồn tại, vậy tôi được cứu rồi."

Nghe thấy những lời này của cậu, Olly đột nhiên dừng bước, hắn nhíu mày nhìn về phía Lâm Ân, có vẻ không dám tin:

"Hai tháng nữa ngươi sẽ chết?"

Mười năm trôi qua mình mới gặp được một con người, tìm về cảm giác sống chung với đồng loại, vì sao cậu ta lại chỉ còn sống được hai tháng?

"Thậm chí có khả năng tôi không sống được đến tháng thứ ba." Lâm Ân nhìn hắn cười hì hì một tiếng: "Cũng có khả năng sống lâu hơn ba tháng một tí, xem tình hình thôi."

Olly nhìn cậu, trầm mặc hồi lâu, sau đó mới lại cất bước đi về trước, đoạn nói:

"Lúc trước Sheeper cũng nói với ta, trên hòn đảo này có một cái cây rất có ích với ta, nhưng mà..."

Lâm Ân lặp lại: "Nhưng mà...?"

Thế nhưng Olly không nói thêm nữa, mà đặt Lâm Ân xuống một tảng đá để cậu ngồi xuống, sau đó xoay người đi vào trong rừng dưới ánh mắt tràn ngập chờ mong của cậu.

Lâm Ân:???

Làm gì vậy? Nói chuyện lấp lửng sẽ bị trời phạt!

Đợi một lúc lâu, Olly mới bước ra từ trong rừng, tay trái hắn cầm một mảnh lá cây đựng đầy nước, tay còn lại cầm một cành cây chi chít lá.

Lâm Ân nhìn hắn đi đến trước mặt mình, ngồi xổm xuống, giội nước trong tay xuống đầu gối mình, rửa sạch nhưng vết thương nhỏ kia.

Olly lại tuốt sạch lá cây trên cành xuống, vò nát trong lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng đắp lên miệng vết thương, nắm lá cây bị vò nát tỏa ra mùi thảo dược thơm ngát, thoa lên vết thương lập tức truyền đến cảm giác mát lại, đồng thời lại truyền đến từng cơn đau.

Lâm Ân vô thức xuýt xoa một tiếng, rụt người về sau, để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, cậu tiếp tục hỏi: "Vừa nãy anh còn chưa nói hết, nhưng mà cái gì?"

Olly: "Nhưng mà sau khi nó biết tội danh khiến ta bị lưu đày tới hòn đảo này, cộng thêm ta giết khỉ và sói của nó, Sheeper không còn đề cập mấy chuyện này với ta nữa."

Lâm Ân:...

Lâm Ân: "Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không nói."

Olly phát ra một tiếng bằng mũi, dường như đang đồng ý với lời cậu nói.

Lâm Ân thở dài, nhìn đỉnh đầu Olly, cảm thấy mình không trông cậy được vào đại ca rồi, vì cái cây kia, có lẽ mình còn phải đi tìm con cừu kia lần nữa.

Đúng lúc này, bàn tay đắp thuốc của Olly chuyển từ đầu gối bên trái sang đầu gối bên phải của Olly, hắn ngầng đầu quan sát vẻ mặt của Lâm Ân, vừa khéo đụng phải ánh mắt của cậu.

Lâm Ân khựng một cái, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Olly, vậy vì tội gì mà anh bị lưu đày... chờ đã, trên đỉnh đầu anh là cái gì thế?"

Trong mái tóc màu đen của Olly thò ra hai thứ có lông mềm như nhung, Lâm Ân chậm rãi vươn tay nắm chặt, cảm nhận được xúc cảm ấm áp trong lòng bàn tay thì lập tức hít thật sâu một hơi.

"Quả nhiên, anh không phải là người!"