Di Sản Của Hắn

Chương 34



Cùng lúc đó, tin tức Chu Mộ Dư sắp kết hôn bắt đầu bao phủ đầy trời.

Điều kỳ lạ lời đồn chỉ nói gã sắp kết hôn chứ không nói là kết hôn với ai. Có người nói là Tưởng Văn Kha, có người nói là một vị thiên kim nhà giàu thần bí nào đó, còn có người nói không phải thiên kim nhà giàu mà là thiếu gia nhà giàu... Truyền đến truyền đi, chỉ có mấy người bạn bên cạnh Chu Mộ Dư là đoán ra được manh mối.

Một ngày nào đó gặp nhau ở quán rượu, Quý Khiên thừa dịp có rượu kéo Chu Mộ Dư sang một bên, hạ giọng hỏi: "Tôi có phải là anh em tốt của cậu không?"

Chu Mộ Dư chỉ quay sang liếc anh ta một cái: "Cậu uống nhiều à?"

"Cậu cứ nói xem có phải không.". Ngôn Tình Sắc

"Phải, làm sao?"

"Vậy cậu nói xem rốt cuộc mẹ nó cậu kết hôn cùng với ai! Sao ngay cả tôi mà cậu cũng không nói vậy!?"

Quý Khiên dùng lý trí cuối cùng để kiềm chế cảm xúc và tiếng rống tức giận kia, sắc mặt Chu Mộ Dư lại vẫn như thường, hỏi lại: "Ai nói với cậu tôi sắp kết hôn?"

Quý Khiên ngẩn người.

Hình như đúng là Chu Mộ Dư chưa từng chính miệng nói sắp kết hôn, lời đồn đãi nghe được từ đâu, ngay cả chính Quý Khiên cũng không nhớ rõ.

Sau khi tỉnh táo hơn, Chu Mộ Dư đã bỏ anh ta đi rồi.

Hôm nay Úc Sương cũng ở quán rượu. Vốn dĩ cậu đi dạo chợ đêm với tài xế ở bên ngoài, lúc chuẩn bị về thì lại nhận được điện thoại của Chu Mộ Dư, bảo cậu với tài xế tiện đường tới đây đón gã.

Lúc đến đây vẫn còn sớm, mấy người bạn của Chu Mộ Dư không dễ thả người nên Úc Sương đành phải im lặng ngồi ở một bên chờ. Không bao lâu Chu Mộ Dư lại bị Quý Khiên lôi đi, Úc Sương không quen ở một mình trong trường hợp thế này. Cậu nghĩ ngợi rồi chuẩn bị đứng dậy tìm người, nhưng tầm mắt lại bỗng nhiên bị một người đàn ông cao lớn ngăn cản.

"Cậu tên Úc Sương?" Giọng điệu của người đàn ông này trầm thấp, còn mang theo một chút ngả ngớn.



Úc Sương ngẩng đầu, cũng có chút ấn tượng với người đàn ông trước mắt này. Lúc đi vào cũng đã có người giới thiệu tên hắn, có nói hôm nay là tiệc đón gió tẩy trần của hắn, nhưng Úc Sương lại không nhớ ra người này tên gì.

Úc Sương gật đầu: "Ừm."

Người đàn ông đánh giá cậu, chẹp miệng một tiếng: "Chu Mộ Dư tìm ở đâu một người xinh đẹp như vậy mà sao tôi lại không biết." Nói xong còn gập người cười nghiêng ngả, hỏi: "Có hứng thú chơi với tôi vài ngày không? Chu Mộ Dư có thể cho cậu cái gì thì tôi cũng có thể."

Khi hắn tới gần, Úc Sương ngửi thấy mùi nước hoa xa lạ, vô thức nhíu mày, cụp mắt nói: "Ngài Chu không thích."

"Không thích cái gì?"

"Không thích tôi tiếp xúc với những người khác."

Người đàn ông này đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cười khúc khích, đang muốn nói gì đó thì có một bàn tay đè trên bờ vai của hắn: "Nghiêm Phóng."

Úc Sương ngẩng đầu, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chu Mộ Dư xuất hiện.

Người đàn ông tên Nghiêm Phóng xoay người, đối đầu ánh mắt của Chu Mộ Dư, chẳng hề để ý nở nụ cười: "Làm gì nhỏ mọn quá vậy? Mượn cũng không phải không trả."

Ánh mắt Chu Mộ Dư tối sầm, chỉ nói hai chữ: "Không được."

Không khí không hiểu sao lại lạnh như băng, giằng co một lát, Nghiêm Phóng nhún vai: "OK."

Trên mặt hắn vẫn là nụ cười lưu manh, lại quay đầu lại đưa danh thiếp cho Úc Sương, nói: "Chờ cậu tự do rồi, lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi."

Lại là danh thiếp... Úc Sương có một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ, nhưng còn chưa kịp nhớ ra thì tay cậu đã phản ứng nhanh hơn não.

Sắc mặt Chu Mộ Dư càng khó nhìn, rút danh thiếp ra khỏi tay Úc Sương trước mặt Nghiêm Phóng, vừa rút ra liền ném lên trên bàn: "Tôi đã nói không được. Đừng bắt tôi phải nói tới lần thứ hai."

Nghiêm Phóng híp mắt nhìn, nghiền ngẫm nhìn Chu Mộ Dư, sau một lúc lâu mới lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Xem ra lần này này không quá giống nhau nhỉ."

Chu Mộ Dư không nói gì.

"Này, hai người làm gì đó?"

Đang giằng co, Quý Khiên đã chạy tới, vứt Nghiêm Phóng sang một bên, ôm lấy vai Chu Mộ Dư: "Không phải cậu mệt rồi à, sao còn chưa đưa vợ về vậy, Úc Sương đã chờ cậu cũng lâu rồi đấy." —— Quý Khiên ở xa đã chú ý tới không khí bên này có hơi không đúng, lại nhìn Nghiêm Phóng hình như đang muốn làm quen với Úc Sương, lúc này da đầu anh ta căng lên, không chút nghĩ ngợi đã chạy tới khuyên can.

Có lẽ là bị chữ "vợ" lấy lòng, sắc mặt Chu Mộ Dư hơi giãn ra, vươn tay với Úc Sương đứng ngồi ở sô pha: "Đi thôi."

"Ừm." Úc Sương đứng lên, ngoan ngoãn cho Chu Mộ Dư nắm lấy tay mình, quay lại nói tạm biệt Quý Khiên: "Tạm biệt ngài Quý."

Quý Khiên bày ra một nụ cười sáng lạn: "Bái bai, có rảnh thì cứ ra ngoài chơi với lão Chu nhé."

Đợi cho hai người rời đi, nụ cười tươi của Quý Khiên lập tức biến mất, quay đầu chỉ vào Nghiêm Phóng: "Tiểu tử nhà cậu, đừng đi trêu chọc người kia của Chu Mộ Dư."



Nghiêm Phóng coi như không có gì nhún vai: "Vì sao?"

"Cậu mới vừa về nước không biết, nào nào, tôi nói với cậu, chuyện là..."

...

Rời khỏi quán rượu huyên náo, ngồi vào trong xe, cuối cùng bốn phía cũng yên tĩnh.

Úc Sương cảm nhận được Chu Mộ Dư đang mất hứng. Ccậu nghĩ nghĩ, chủ động thò người qua ôm lấy eo gã, tựa vào lồng ngực gã nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi tiên sinh..."

Chu Mộ Dư cúi xuống nhìn: " Sao lại xin lỗi?"

"Bởi vì nhận lấy danh thiếp... Xin lỗi, em không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là nhìn thấy có cái gì được đưa qua là cầm lấy thôi, thật sự không phải cố ý đâu."

Úc Sương cũng đang nói thật, nếu cậu sớm nhận ra được ý của Nghiêm Phóng thì chắc chắn cậu sẽ không nhận tờ danh thiếp kia.

Im lặng một lúc, Chu Mộ Dư nói: "Sau này không được tùy tiện cầm đồ của người khác."

Giọng điệu của Chu Mộ Dư cũng không quá nghiêm khắc, nhưng ánh mắt gã rất sâu, không nhìn ra được đang suy nghĩ cái gì. Úc Sương thấy gã không có ý trách tội mình cũng hơi chút yên lòng, ngoan ngoãn đồng ý: "Em biết rồi."

Buổi sáng ngày hôm sau, Nghiêm Phóng nhận được thiệp mời của Chu Mộ Dư.

Không chỉ có Nghiêm Phóng, tất cả mọi người đều nhận được.

Quý Khiên đang ăn sáng cùng với Nghiêm Phóng, thấy tên của Chu Mộ Dư và Úc Sương được viết rất rõ ràng trên thiệp mời. Anh ta trợn lớn mắt nhìn, nhớ tới lời tối qua Chu Mộ Dư nói, suýt chút nữa tức giận đến ngã quỵ.

Trước khi ngã quỵ, anh ta run rẩy gọi điện thoại cho Chu Mộ Dư..

Không ai bắt máy.

Lúc này Chu Mộ Dư đang ngồi ở nhà họ Chu, đối mặt với mẹ Chu đang run rẩy ngồi trên chiếc ghế bành hoa cúc, lạnh nhạt cúi người đưa thiệp mời của mình.

"Đầu tháng tám này con trai sẽ kết hôn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nên thông báo cho mẹ một tiếng."

Mẹ Chu tức giận đến nỗi không cầm nổi tờ giấy mỏng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

Chu Mộ Dư vô tình cười cười: "Thiệp mời tôi đã phát đi hết rồi, mẹ có đồng ý hay không cũng không quan trọng. Nhưng ——tốt nhất mẹ vẫn nên đồng ý."

Hôm nay là ngày thứ hai mươi kể từ ngày xảy ra chuyện của Tưởng Văn Kha, cũng là ngày thứ hai mươi mẹ Chu bị giam lỏng.

Chu Mộ Dư nói với người ngoài rằng mẹ Chu bị bệnh, không cho phép ai được gặp bà ta, cũng không cho bà ta rời nhà nửa bước, thậm chí còn cài ứng dụng theo dõi vào điện thoại, chỉ cần bà ta gọi một cuộc điện thoại không nên gọi thì lập tức sẽ có vệ sĩ xuất hiện bên cạnh, nhìn chằm chằm đến khi bà ta buông điện thoại ra mới thôi.



Chu Mộ Dư cũng không quá lo lắng rằng mẹ Chu sẽ làm ra chuyện gì quá kích. Bà ta ham mê giàu sang hơn bất kỳ kẻ nào, bởi vậy cũng tiếc mạng sống hơn bất kỳ ai.

"Anh uy hiếp tôi?" Giọng già nua của Mẹ Chu khàn khàn: "Anh còn biết tôi là mẹ anh không?!"

"Lúc mẹ tính kế tôi, mẹ còn nhớ tôi là con trai của mẹ không?" Chu Mộ Dư cụp mắt nhìn mẹ Chu, giọng điệu cũng lạnh như ánh mắt gã: "Bởi vì tôi biết mẹ là ai cho nên mới có thể để chuyện lần trước dễ dàng qua đi như vậy, bằng không đổi lại là người khác, dám tính kế trên đầu tôi, mẹ đoán kẻ đó còn có thể êm đẹp ngồi nói chuyện trước mặt tôi không?"

Mẹ Chu bị ánh mắt tàn nhẫn của Chu Mộ Dư dọa sợ, lần đầu tiên sợ hãi chính đứa con trai mình sinh ra.

"Thuận tiện tôi cũng muốn nhắc nhở mẹ, nhà họ Chu cải tử hoàn sinh có ngày hôm nay đều là dựa vào tôi mà không phải do sự khoa trương, khoe khoang thể diện của mẹ. Trước kia tôi cho mẹ quản lý việc trong nhà, hiện tại mẹ lớn tuổi, cũng nên tới lúc an hưởng tuổi già rồi. Sau này chuyện trong nhà sẽ không cần mẹ lo lắng, nếu không để bọn trẻ con trên làm dưới theo, mỗi người đều học mẹ tính kế tôi, cái nhà này sớm muộn gì cũng lại tuột dốc thêm một lần nữa."

Lần này Chu Mộ Dư là có chuẩn bị mới đến, không chỉ đưa thiệp mời cho mẹ Chu mà còn muốn cho bà ta hiểu được ai mới là chủ nhân chân chính của nhà họ Chu.

Nói đến đây, sắc mặt mẹ Chu đã vô cùng khó coi, nỗi phẫn nộ, sợ hãi và đau khổ hòa lẫn vào nhau, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Chu Mộ Dư: "Anh đang oán hận tôi...?"

Bà ta luôn như vậy, một khi bắt đầu đuối lý liền kể khổ nói chồng mình mất sớm, một mình nuôi mấy đứa con khổ sở như thế nào.

Chu Mộ Dư không muốn dây dưa thêm với bà ta, nói: "Tôi cũng đã tới tận đây đưa thiệp mời cho mẹ rồi, còn có tới hay không là do mẹ quyết. Dù thế nào thì vẫn mong mẹ giữ gìn sức khỏe, trước khi hôn lễ diễn ra thì tốt nhất mẹ đừng nên làm gì cả."

"Được, được lắm..." Mẹ Chu tức giận đến run rẩy: "Vì con hồ ly tinh kia mà ngay cả loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế này anh cũng làm ra được, được lắm Chu Mộ Dư!"

Chu Mộ Dư cười khẽ: "Mẹ đã nói em ấy là hồ ly tinh thì tôi cũng không ngại được một lần làm hôn quân. Tất cả tài sản và tài khoản trên danh nghĩa của mẹ, tôi chỉ cần động tay là có thể làm nó trống không, nửa đời sau thiếu thốn khó khăn, hay là tiếp tục bình yên làm phu nhân giàu có, tự mẹ chọn."

Nói xong điều mình phải nói, Chu Mộ Dư hơi gật đầu: "Trong nhà còn có người chờ, tôi đi trước."

"Chu Mộ Dư!" Mẹ Chu ở phía sau gào thét tan nát cõi lòng: "Anh quay lại cho tôi!"

Chu Mộ Dư không hề quay đầu lại.