Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 310: Phúc đức dưỡng phong thủy (1)



Dương Tử Mi lưu luyến tiễn bước đạo trưởng Ngọc Thanh về núi.

Cô đi tới Mặc Hiên, gặp một vị khách đã hẹn trước.

Người khách này là một chủ nhiệm văn phòng trong thành phố, tên là Hoàng Kiến. Dương Tử Mi nhìn ông ta ngay từ giây đầu tiên thì đã cảm thấy chán ghét rồi. 

Tướng mạo người này lúc đầu khá tốt, nhưng dần dần lại xấu đi, nhìn qua là biết người này là người nịnh hót, thích ức hiếp người khác, coi trọng lợi ích.

Ông ta vừa gặp Dương Tử Mi thì lập tức nói một tràng dài những chuyện phiền não, ý chính là căn nhà ông ta mua vốn là có phong thủy rất tốt, hàng xóm xung quanh đều không ngừng lên chức, phát tài, chỉ có ông ta là vẫn dậm chân tại chỗ không tiến lên được chút nào, thậm chứ còn gặp phải nguy cơ bị chèn ép.

Ông ta khhông rõ tại sao lại như thế, luôn hoài nghi có phải là nhà ông ta phạm sát ảnh hưởng đến phong thủy vốn có hay không, vì thế cũng khiến ông ta bị ảnh hưởng. 

Dương Tử Mi khẽ nhíu mày, ngồi nghe ông ta phun nước miếng và xả mùi hôi cả buổi.

Đối với loại người như thế thì cô thật sự khônng muốn giúp đỡ chút nào.

Nhưng vì vấn đề thành tín trong công việc và đạo đức, nếu cô đã mở cửa làm việc thì cho dù khách hàng là ai cũng không thể cự tuyệt. 

Cô đi với ông ta tới trước căn nhà kia.

Không thể phủ nhận là vị trí phong thủy của cả tòa nhà này cực kỳ tốt, hơn nữa theo cô thấy thì kiến trúc tòa nhà này có lẽ cũng đã được thầy phong thủy bố trí trận pháp, cả tòa nhà này đều có cát khí

Theo lý thuyết thì những hộ gia đình ở nơi này hẳn là sẽ tương đối suôn sẻ mới đúng. 

Dương Tử Mi cùng Hoàng Kiến đi lên chỗ nhà của ông ta.

Tòa nhà này là do cậu em vợ của Hoàng Kiến chịu trách nhiệm xây dựng, cho nên đã để dành căn có vị trí tốt nhất trên tầng cao nhất cho ông ta.

Nhưng khi Dương Tử Mi tiến vào trong nhà thì nhanh chóng cảm giác được trọc khí hỗn loạn, khí cơ nặng nề, phong thủy tận bại. 

Cô quan sát xung quanh, mọi thứ được trang hoàng cực kì tốt, không có bất kỳ thứ gì không hợp phong thủy hết.

Cô có chút nghi hoặc nhìn lại, vẫn không rõ vì sao lại xuất hiện tình huống phong thủy suy tàn kỳ dị như thế này.

Cô đang suy nghĩ thì thấy một bà lão khoảng tám mươi, mặc bộ quần áo có chút cũ nát, bẩn thỉu, đang run rẩy chống một cây chổi làm gậy đi ra từ phòng vệ sinh. Sắc mặt bà ấy xanh xao, ánh mắt ảm đạm, sợ hãi nhìn Hoàng Kiến. 

Dương Tử Mi thấy đũng quần của bà ướt sũng một mảnh, nước tiểu bốc mùi tản ra, có lẽ là bà ấy không thể khống chế khả năng tiểu tiện.

Hoàng Kiến vừa thấy bà lão thì lập tức đen mắt, quát mắng:

- Mụ già kia, có nhà vệ sinh cũng không đi nổi à? Vậy thì bà chết quách cho rồi đi, đừng có cứ lởn vởn trước mặt khách làm mất mặt tôi! 

- Bà ấy là ai?

Dương Tử Mi thấy hắn ta mắng quá quắt bà lão kia như thế thì hỏi thăm.

- Bà ấy là mẹ tôi, hơi si ngốc rồi, không thể khống chế được đại tiểu tiện, thật phiền chết người mà! 

Hoàng Kiến nói xong thì lại đổi thành một khuôn mặt niềm nở, tươi cười với cô:

- Dương đại sư, mong cô đừng chê cười nhé!

Dương Tử Mi nghiêm mặt không nói gì. 

Lúc này, cửa lớn đột nhiên mở ra, một phụ nữ trung niên có bề ngoài mập mạp cùng một cô gái khoảng mười lăm tuổi xuất hiện.

Người phụ nữ trung niên kia vừa thấy bà lão thì lập tức quát mắng mấy câu gay gắt như là già rồi không chịu chết, mụ già dơ bẩn, còn thiếu nữ kia thì đẩy bà lão vào trong phòng, sau đó nhanh chóng đóng mạnh cửa lại!

Rầm! 

Trên mặt cô gái còn đầy vẻ ghét bỏ.

- Dơ muốn chết! Bà ta còn chạy lung tung, cứ không chịu ngồi yên trong nhà.

Nhìn thấy cảnh tượng kia, Dương Tử Mi nắm chặt hai tay. 

Vừa rồi, cô nhìn thoáng qua trong phòng của bà lão kia, cô thấy bên trong có một chiếc bàn thấp đã hư, trên đó đặt một nửa bát cơm, sàn nhà thì bẩn thỉu, chiếc giường cũng đầy rác rưởi, còn ẩm ướt nữa.