Đến Dị Giới: Ta Làm Thành Chủ

Chương 115: Tiểu Sương một nhà



Ở gần sát vạch với Lâm Thanh Hà cùng Uyển Hàm hai mẹ con ngôi nhà kia, đó cũng chính là Tiểu Sương một nhà hai người.

Các nàng bốn cái nữ nhân đã trở thành hàng xớm từ hơn một tuần trước, cho nên hiện tại hai bên đã khá là quen thuộc với nhau.

Ngày thường cũng sẽ tiến đến đối phương bên trong nhà mà tâm sự.

Dù sao đều là phụ nhân nhưng lại từng trãi qua sinh tử nguy nan, các nàng thường thường chính là dễ đồng cảm với nhau hơn một chút.

Đương nhiên...tâm địa rắn rết cùng mưu toan làm chuyện xấu hạng người sẽ không tính tại bên trong!

"..."

Nhìn thấy đối diện hai vị sinh đẹp 'tỷ tỷ' đang ngồi tại sân nhỏ trước nhà, trước mặt còn đốt lên một đống lửa để mà sưởi ấm, thần sắc mang theo nhàn nhã ngắm nhìn lấy cảnh khuya yên tĩnh.

Tiểu thiếu nữ Tiểu Sương lập tức hăng hái đem cơ thể ghé vào tường rào bằng đá bên trên, non nớt khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vui vẻ mà thò về bên cạnh sân nhỏ, nhẹ hô lấy:

"Thanh Hà a di, Uyển Hàm tỷ tỷ...buổi tối tốt lành nha!"

"Các ngươi thật là biết hưởng thụ rồi, chúng ta một nhà bận bịu cho tới hiện tại mới có thể chuẩn bị ăn cơm tối đây!"

Nghe thấy giọng nói ngọt ngào bất chợt kêu gọi chính mình, sau khi quay người thì nhìn thấy cái kia non nớt mỹ lệ khuôn mặt của thiếu nữ quen thuộc .

Uyển Hàm cũng rất nhanh thu hồi đủ loại cảm xúc ở trong lòng, nàng có chút buồn cười mà nói:

"Ngươi nha đầu này cả buổi chiều đều chạy đi chơi phủ thành chủ, hiện tại còn nói được chúng ta hay sao?"

Tính cách của Tiểu Sương vốn là hoạt bát cùng đáng yêu vô cùng, ánh mắt to tròn sáng ngời linh động kia, lúc nào cũng sẽ làm cho người ta muốn tiến đến ôm nàng mà cưng chiều.

Nàng ngày bình thường lại rất ngoan hiền mà cùng mọi người trong thành trợ giúp lẫn nhau làm việc...cho dù mới đến đây Lâm Thanh Hà cùng Uyển Hàm đều vô cùng yêu thích nha đầu này.

Chỉ thấy mỹ phụ Lâm Thanh Hà nhìn xem tiểu nha đầu còn chưa lau khô mái tóc của mình sau khi tắm rửa xong, hơi buồn cười nói:

"Đều nhanh trở thành một tiểu cô nương, hiện tại còn còn không biết quản lấy cùng chăm sóc cho nhan sắc của mình, về sau cẩn thận không có người nào thèm lấy ngươi làm thê tử rồi!"

Nghe vậy, Tiểu Sương ánh mắt cong lên một chút, hơi nhẹ bĩu môi cười nói "Nhân nha còn là con nít đây!"

"Hô...không biết đến khi nào mới có thể lớn lên xinh đẹp như Uyển Hàm tỷ tỷ cùng Thanh Hà a di đâu!"

Nghe được tiểu nha đầu lấy thật thà giọng nói mà khen mình mỹ lệ, Lâm Thanh Hà cùng Uyển Hàm hai người không tự chủ lộ ra mỉm cười ôn nhu.

Tiểu nha đầu nói lời thành thật như vậy...cái kia đương nhiên làm cho người ta yêu thích rồi!

"Mẫu thân của ngươi đang làm gì?"

Lâm Thanh Hà trở tay, thêm lấy một chút củi khô vào bên trong đống lửa đang cháy hừng hực ngay trước mặt, sau đó mới hướng về tiểu nha đầu hỏi lấy.

Mẫu thân của Tiểu Sương là một cái thuộc về yếu đuối lại nhiều bệnh thể chất thiếu phụ, nhưng nàng lòng dạ lại mang thiện lương cùng nhiệt tình đến mức làm cho người khác than thở.

Bởi vì tài may vá của thiếu phụ nhân rất khéo léo, cho nên thường ngày sẽ có rất nhiều gia đình lĩnh dân đem đến vải bố dệt được ra...để mà nhờ nàng chế tác tạo thành quần áo mới.

Những lúc như vậy, mẫu thân của Tiểu Sương đều không có nhận lấy bất cứ thù lao cùng lễ vật kèm theo.

Về sau mọi người nói vào rất nhiều lời hữu ích, khi đó nàng mới chịu nhận lấy một chút quà vặt tựa như trái cây, tươi mới khuẩn nấm, xanh non rau dại...

Đều là những loại này tầm thường tài nguyên mà thôi.

Hai mẹ con Tiểu Sương đều thiện lương như vậy...

Cũng vì thế mà hai người các nàng một nhà tại Nam Thành này có thân phận rất đặc biệt, lúc nào cũng thuộc về đối tượng được mọi người xung quanh yêu mến cùng quan tâm giúp đỡ.

Bình thường nếu muốn sửa lại bên ngoài tường đá hay nóc nhà cái gì...như vậy không cần các nàng đích thân mở miệng nhờ vả, người ở xung quanh đều sẽ tự động giúp các nàng làm tốt.

"Mẫu thân hiện tại đang tẩy rửa thân thể đâu...phải đợi một chút mới có thể dùng bữa tối rồi!"

Tiểu Sương ánh mắt nhìn xem phía sau lưng mình gian phòng đã che kín màn cửa, hơi nghẹo đầu mà cười khúc khích trả lời.

Nói xong không đợi Lâm Thanh Hà hai người làm ra tiếp lời, tiểu nha đầu đã nhanh chân chạy vào trong nhà của mình.

Chỉ một lúc sau đó, đã thấy nàng cẩn thận bưng lấy một đĩa chất đầy mứt hoa quả thơm ngọt đi ra.

Trong nháy mắt đã chạy sang bên nhà của Uyển Hàm hai người....xem bộ dạng chính là muốn nói chuyện một chút.

Đặt lấy mông nhỏ ngồi tại đống lửa ấm áp bên cạnh một hòn đá bằng phẳng.

Tiểu nha đầu Tiểu Sương tựa như học theo đại nhân mà chà sát hai cánh tay, còn không quên than thở mà lầm bầm:

"Ban đêm lúc nào cũng thật là lạnh nha...may mắn củi khô của chúng ta hai nhà đều chuẩn bị đủ nhiều!"

Nhìn xem trên thân của Tiểu Sương đều có da thú y phục được may vá vô cùng tỉ mỉ cho hoàn mỹ che phủ

Đây hiển nhiên chính là mẫu thân của nàng chú tâm chuẩn bị cho nàng y phục mặc vào ban đêm để giữ ấm.

Mỹ phụ Lâm Thanh Hà cười nói "Dù sao cũng tốt hơn rất nhiều lần so với hoang dã ngoài kia, tại đây chúng ta mỗi một nhà đa phần đều có được củi khô để đốt đống lửa cùng áo da thú giữ ấm!"

Nàng cùng đại nữ nhi lưu lạc bên ngoài hoang vu tuy không phải quá lâu, nhưng cũng đã sâu sắc cảm nhận được hoang vu giá rét kinh khủng.

Đó là có thể làm con người ta triệt để chết cóng, nếu như không có ngọn lửa sưởi ấm kịp thời.

Nhưng cho dù là bên trong Hắc Lân thành đã có ngọn lửa cùng nhà gỗ chắc chắn để làm sưởi ấm...nàng cùng nữ nhi Uyển Hàm cũng phải ôm lấy nhau hằng đêm mà tìm thêm ấm áp.

Về phần tiểu nữ nhi Uyển Tình thì không cần nàng đi lo lắng, bên trong phủ thành chủ điều kiện sinh hoạt so với bên ngoài tốt hơn rất nhiều!

Tiểu Sương chăm chú đặt lấy mứt quả tại Lâm Thanh Hà cùng Uyển Hàm hai người trước mặt, thanh âm ngọt ngào nói:

"Đây là mẫu thân của ta trong lúc rãnh rổi làm ra đồ ăn vặt!"

"Nó hương vị so với bình thường hoa quả tươi còn tốt ăn hơn rất nhiều...Thanh Hà a di cùng Uyển Hàm tỷ tỷ, các ngươi nhanh nếm thử một chút nha!"

"Mẫu thân ngươi biết thật nhiều!"

Lâm Thanh Hà nhìn xem trước mắt tinh xảo mứt hoa quả được đặt gọn gàng trên đĩa gốm, thanh âm mang theo cảm thán mà tán dương lấy.

So với những phụ nhân am hiểu đủ loại công việc nội trợ này, nàng cơ hồ chỉ đọc nhiều hơn các nàng một chút sách cùng biết được nhiều hơn một chút kiến thức mà thôi!

Uyển Hàm cũng không có khách khí đối với quen thuộc Tiểu Sương một nhà, nàng tùy ý dùng tay ngọc đem mứt quả đẹp mắt cho vào trong miệng, chậm rãi thưởng thức lấy.

Mứt quả này là do Tiểu Sương lúc rãnh rổi đi theo tuần tra quân mà hái được trái cây rừng quá nhiều, cho nên mẫu thân của nàng vì có thể chứa đựng lâu dài mà nghĩ cách chế biến thành.

Chế biến qua hoa quả vị đạo đương nhiên không còn tươi mới, nhưng thay vào đó lại ngọt ngào hơn rất nhiều...ăn vào miệng có một loại vị đạo đặc biệt hơn.

Ngậm lấy trong miệng một cộng mứt quả ngọt ngào, Tiểu Sương như tùy ý mà nói:

"Khi xưa ta cùng mẫu thân ngay cả cơm đều không đủ ăn đâu...hiện tại nơi đây thành chủ đại nhân thật tốt, chúng ta ngày ngày đều có thịt tươi để ăn!"

Nghe vậy, Uyển Hàm ánh mắt lại không tự chủ nhìn về tòa kia nguy nga pháo đài đang tỏa sáng giữa bầu trời đêm!

Nam nhân vĩ đại kia...hiện tại còn phải làm việc vất vả để mà xử lý công vụ của toàn bộ thành trấn hay sao?