Đến Chết Không Thay Đổi

Chương 31



Phùng Kiến Vũ ở bệnh viện ở một tuần lễ, rốt cuộc có thể xuất viện. Vương Thanh cũng thực hiện cam kết với Phùng Kiến Vũ, bồi cậu trở về Đông Bắc đi thăm ba mẹ cậu

Ngày Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ đến mộ viên, bầu trời âm trầm, còn hạ chút mưa nhỏ. Hai người ngồi trên xe, bầu không khí dị thường yên lặng. Vương Thanh một tay cầm tay lái, một tay cầm tay Phùng Kiến Vũ, hai người liền dựa vào phương thức như vậy, lẫn nhau truyền sức mạnh.

Đến mộ viên, Phùng Kiến Vũ đi ở phía trước, Vương Thanh đi theo sau lưng cậu vì cậu che dù.Tâm tình Vương Thanh giờ khắc này phức tạp, nhưng anh biết tâm tình của cậu còn phức tạp hơn.

Phùng Kiến Vũ đi tới trước mặt cha mẹ cậu, ngồi chồm hổm xuống, lấy tay xoa xoa nước mưa trên mộ bia. Cậu cuối cùng là không cách nào khống chế ưu tư, nước mắt từ trong đôi mắt thật to chảy ra, theo nước mưa nhỏ giọt xuống đất.

Từ sau khi cha mẹ Phùng Kiến Vũ hạ táng, cậu cũng chưa từng đến mộ viên thăm cha mẹ.Cậu sợ nhìn thấy mộ bia của cha mẹ, cậu không biết nên đối mặt với họ thế nào. Lần này, là bởi vì Vương Thanh phụng bồi cậu, nếu không cậu không biết mình lúc nào mới có dũng khí trở về gặp cha mẹ cậu.

Phùng Kiến Vũ thanh âm nghẹn ngào, "Ba, mẹ, con tới thăm hai người. Con mang Vương Thanh tới thăm hai người. Thanh nhi đã trở lại, mặc dù trước kia anh ấy không nhớ chuyện gì hết, nhưng mà tụi con vẫn một lần nữa ở cùng một chỗ. Bây giờ, anh ấy đã nhớ ra hết rồi, sau này anh ấy nhất định sẽ đối với con tốt hơn. Hai người yên tâm, con bây giờ rất tốt, sau này con cũng nhất định sẽ rất hạnh phúc."

Càng mưa càng lớn, Vương Thanh cầm cây dù đặt vào tay cậu, xoa xoa đầu cậu nói: "Anh muốn cùng ba mẹ em trò chuyện một hồi,em lên xe trước chờ anh."

Phùng Kiến Vũ do dự một chút, hiếm có thuận theo gật đầu một cái nói: "Vậy anh nhanh lên một chút, mưa bắt đầu lớn." Thấy Vương Thanh gật đầu với mình, Phùng Kiến Vũ mới quay lưng bước tới xe.

Sau khi Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ lên xe, hướng về phần mộ cha mẹ cậu "đùng" một tiếng quỳ xuống. Vương Thanh dập đầu ba cái trước phần mộ."Chú dì" sau đó anh dừng một chút, còn nói: "Không, ba, mẹ, hai người là cha mẹ của Đại Vũ, cũng chính là cha mẹ con. Con thay mẹ con nói xin lỗi với hai người, nếu như không phải là bởi vì bà ấy, hai người... Quên đi, ba mẹ, con ở chỗ này đáp ứng hai người, sau này con nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ Đại Vũ, con nhất định sẽ không để cho em ấy phải chịu một chút tổn thương nào nữa, con muốn làm cho em ấy trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này."

Phùng Kiến Vũ ở trên xe mặc dù không nghe được Vương Thanh đang nói gì. Nhưng mà dáng vẻ thành kính quỳ xuống của Vương Thanh làm cho Phùng Kiến Vũ chấn động một cái. Kiêu ngạo như Vương Thanh, cho dù là bảy năm trước đi cầu xin cha mẹ cậu chấp nhận, anh cũng không quỳ xuống. Nhưng mà hôm nay anh cứ như vậy quỳ xuống, cậu nhất thời cảm thấy lỗ hổng trong lòng được lấp đầy, cậu đột nhiên cảm thấy thật giống như không có chuyện gì là không thể tha thứ.

Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh đi tới, lập tức vươn tay cầm lấy một cái khăn lông từ ghế sau. Vương Thanh ngồi lên xe, cậu liền cầm khăn lông lau nước mưa trên người anh. Nhìn Phùng Kiến Vũ cẩn thận lau nước mưa cho mình, anh không ngừng ngây ngô cười, cái dáng vẻ kia làm cho trong lòng cậu ê ẩm. Phùng Kiến Vũ vừa lau cho Vương Thanh vừa nghĩ: Mình khổ sở chờ đợi bảy năm, nhưng anh ấy cũng chịu khổ không ít. Cũng bởi vì mình ủy khuất, mình có thể nói ra, mình có thể làm nũng. Nhưng anh ấy phải đem ủy khuất nuốt vào trong bụng, cái gì cũng không thể nói, còn phải mang theo sâu đậm áy náy đối mặt với mình

Phùng Kiến Vũ nói: "Thanh nhi, chờ chúng ta trở về, đi thăm ba mẹ anh một chút đi! Mang Niệm Niệm đi cùng." Vương Thanh mặt đầy kinh ngạc vui mừng nhìn Phùng Kiến Vũ, trong lòng tràn đầy cảm động.

...

Phùng Kiến Vũ nói lời giữ lời, trở về Bắc Kinh ngày hôm sau liền mang theo Tiểu Niệm Thanh cùng Vương Thanh trở về nhà cha mẹ anh. Cách nhiều năm, Phùng Kiến Vũ một lần nữa đứng ở trước biệt thự nhà Vương Thanh, còn lòng vẫn còn sợ hãi.  Cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên năm đó, ở trước cửa biệt thự này, Vương ma nói cho cậu Vương Thanh đã chết, cậu có bao nhiêu tuyệt vọng.

Vương Thanh nhìn thấu ưu tư của Phùng Kiến Vũ, nắm tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ giọng an ủi nói: "Không sao, anh ở đây, đừng lo lắng."

Bàn tay ấm áp của Vương Thanh sưởii ấm lòng Phùng Kiến Vũ, một nhà ba người đi vào bên trong. Vương ma kinh ngạc nhìn ba người, gương mặt khó hiểu. Tiểu Niệm Thanh kéo quần áo Vương Thanh, hỏi: "Ba, đây là ông nội bà nội sao?" Anh cưng chìu nhìn Tiểu Niệm Thanh gật đầu một cái.

Vương ma nhìn Tiểu Niệm Thanh kêu Vương Thanh là ba, nghi ngờ nói: "Cái này là."

Phùng Kiến Vũ nói: "Đây là con gái con." Vương ma không thể tưởng tượng nổi nhìn Phùng Kiến Vũ, bà không tin cậu kết hôn rồi, lại còn có một đứa con lớn như vậy.

Phùng Kiến Vũ cúi đầu đối với Tiểu Niệm Thanh nói: "Niệm Niệm, con đi ra sân chơi một hồi, đợi lát nữa cha và ba đến tìm con." Tiểu Niệm Thanh cười ngọt ngào, một mình chạy đến vườn hoa chơi.

Cho đến khi nhìn thấy Tiểu Niệm Thanh đi xa, Phùng Kiến Vũ mới nhìn về phía Vương ma nói: "Niêm Niệm là đứa trẻ con nhận nuôi, nó cùng con còn có Vương Thanh rất có duyên. Nó cho tới bây giờ không gọi con là cha, nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt Vương Thanh trong hình lại bật thốt lên tiếng ba, quan trọng nhất chính là nó có cùng ngày sinh nhật với Vương Thanh. Năm đó, Vương Thanh biến mất, cha mẹ con qua đời, con nhận nuôi Niệm Niệm, coi như là thêm một thân nhân, thêm một người bạn."

Vương mẹ nhìn Phùng Kiến Vũ đối với bà hết sức lễ phép, trong lòng vô cùng hổ thẹn. Rốt cuộc bà lên tiếng, "Tiểu Vũ, dì muốn nói lời xin lỗi với con, năm đó dì lừa gạt con là dì không đúng, nhưng mà dì thật sự đau lòng Vương Thanh nhà chúng ta. Dì, thật xin lỗi con a!" Vương ma vừa nói nước mắt vừa chảy ra

Phùng Kiến Vũ lập tức nói: "Dì, không có sao, đều đã qua. Con bây giờ không phải là thật tốt đứng ở chỗ này sao."

Vương mẹ còn nói: "Nhưng mà cha mẹ con..."

Phùng Kiến Vũ không để cho Vương ma nói hết, nhận lấy lời của Vương ma nói: "Nhưng mà cha mẹ con sẽ hy vọng con hạnh phúc, bọn họ không hy vọng con cứ sống mãi trong quá khứ."

Vương Thanh nâng bàn tay đan vào nhau của anh và cậu, nói với Vương ma: "Mẹ, đời này con chỉ muốn ở cùng một chỗ với Đại Vũ." Sau đó, Vương Thanh lại nhìn ở trong sân Tiểu Niệm Thanh đang chơi đùa với Vương ba: "Hơn nữa, đời này con chỉ có một đứa con duy nhất là Niệm Niệm."

Vương mẹ nhìn Tiểu Niệm Thanh trong vườn hoa, lại nhìn Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ, thở dài, "Đã nhiều năm như vậy, mẹ cũng thấy rõ, ai cũng không thể đem các con tách ra. Các con hạnh phúc vui vẻ là được."

Phùng Kiến Vũ mặt tươi cười nhìn Vương ma nói: "Cám ơn dì."

Vương Thanh kéo vạt áo Phùng Kiến Vũ, nói: " Ngốc, còn gọi dì, nên thay đổi xưng hô đi a."

Phùng Kiến Vũ nhìn Vương ma vẻ mặt hòa ái nhìn mình, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng kêu một tiếng, "Mẹ."

Vương Thanh cũng là vẻ mặt thành thật nhìn Vương ma nói: "Mẹ, thật, cám ơn mẹ."

Vương ma không nói gì, gật đầu một cái, coi như là đáp lại Vương Thanh. Trên cái thế giới này nào có cha mẹ nào thật sự nhẫn tâm với con cái mình đâu, trên cái thế giới này lại có cha mẹ nào không hy vọng đứa con của mình hạnh phúc đâu a