Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 184: Đêm Thứ Chín - Cảnh Sát Xinh Đẹp Nằm Vùng Và Cậu Chủ Nhỏ Xã Hội Đen 11



Cà rốt to trong đũng quần cậu chủ bây giờ thật sự càng ngày càng cường tráng rồi, con thỏ nhỏ có muốn ăn cà rốt lớn không?

Khi Thư Khuynh Mặc nghe thấy mã số cảnh sát và tên thật của mình, trong nháy mắt quả thật sợ đến mức tim cô suýt nữa ngừng đập, cũng may lập tức từ giọng nói thuần hậu khiến người ta nghe xong khó quên nhận ra người kia là ai, đây không phải là anh trai Ngưu Lang của cô đó sao? A không đúng không đúng, là cậu chủ nhỏ nhà họ Hoa cao sang quyền thế!

Lời nói ngắn gọn mạnh mẽ của cậu chủ nhỏ khiến cô chợt cảm thấy thay đổi nhanh chóng như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, may mà từ nhỏ đến lớn trái tim cô đều khỏe mạnh, nếu không có lẽ sẽ sợ đến mức bệnh tim luôn rồi!

Đến bước đường cùng cực kỳ nguy hiểm lại được sống lại, còn quanh co xoay chuyển có hy vọng, không quan tâm truy xét đến việc làm sao vị này viết được thân phận của cô và kế hoạch của cảnh sát, nói ngắn gọn lại đến giúp cô là được rồi, Thư Khuynh Mặc cảm động đến mức suýt nữa rơi nước mắt, cuối cùng không phải chỉ có một mình cô đơn độc phấn đấu! Tuy rằng không biết trong bụng cậu chủ nhỏ xã hội đen này đang có tính toán gì, nhưng đúng là anh vẫn còn nhớ đến tình nghĩa một đêm xuân nghìn vàng với cô, giống như thần thánh từ trên trời rơi xuống vậy, ánh vàng lấp lánh cứu vớt cô trong lúc nước sôi lửa bỏng...

Có điều phải đóng vai cô hầu gái gợi tình quyến rũ cậu chủ nhà giàu để leo lên cao sao?

Thư Khuynh Mặc vẫn đang vùi trong lòng anh trai, vẻ mặt cáu kỉnh, mày liễu không kiềm được nhíu chặt lại làm thành nếp nhăn mỏng trên trán, đây là thiết kế nhân vật kiểu gì vậy, nghe qua đã biết hẳn là một cô gái to gan lẳng lơ phóng đãng rồi, như vậy quá mất mặt quá xấu hổ!

Hay là không quan tâm chuyện gì nữa quay đầu bỏ chạy luôn? Nhưng mà vừa mới nghĩ đến điều này, Thư Khuynh Mặc đã tinh mắt lướt qua liếc về phía bức tranh trang trí trên mặt kính pha lê ở bức tường đối diện kia.

Mặc dù chỉ chợt lóe lên dưới góc nghiêng, nhưng rõ ràng cô nhìn thấy vạt áo màu đen xuất hiện ở cuối hành lang sau lưng cô qua mặt gương pha lê phản chiếu kia, đây không phải là đám vệ sĩ áo đen vẫn luôn đi theo sau lưng ông lớn một tấc không rời kia sao, hóa ra thật sự đang đợi kẻ nằm vùng như cô tự chui đầu vào lưới!

So với việc bị ông lớn xã hội đen giết người không chớp mắt phát hiện thân phận thật nằm vùng rồi ném xuống biển rộng mênh mông chôn thây trong bụng cá, khóe miệng Thư Khuynh Mặc hơi giật giật.

Được rồi được rồi, liên quan đến tính mạng, mặt mũi này đáng giá mấy đồng tiền chứ, từ sau khi bị bỏ thuốc ép buộc cưỡng bức anh trai cũng đã mất sạch luôn rồi!

Cái gọi là có việc gấp đành phải hành động theo thời thế, chẳng qua chỉ là một cô hầu gái đến quyến rũ đàn ông leo lên cao thôi, đám ông lớn xã hội đen và đám tay chân còn đang ẩn nấp trong chỗ bí mật nào đó đòi bắt cảnh sát nằm vùng đang hoạt động như cô đây, hừ, để cảnh sát đây cho các ông thấy cái gì gọi là kỹ năng diễn xuất tuyệt vời có thể so sánh với diễn viên đạt giải Oscar!

Dù sao cô cũng từng lăn lộn với một đám các cô gái ở hộp đêm để nằm vùng càn quét tệ nạn, tốt xấu gì... Dù sao cũng đã từng trần trụi trải qua một đêm mưa gió thất thường với cậu chủ nhỏ trước mặt này rồi, lẳng lơ thế nào phóng đãng thế nào, hừ hừ, ai còn trẻ mà chẳng ngốc nghếch đọc mấy quyển sách cấm chứ, thấy thế nào thì bắt chước theo là được rồi...

Nhiều hoạt động tâm lý như vậy thật ra chẳng qua cũng chỉ ba bốn giây trong thực tế, cảnh sát Thư vuốt tai thỏ lông xù trên đầu một cái sau đó nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, đôi mắt hiện ra vẻ quyến rũ như tơ đầy nước nhìn chàng trai cao lớn bị đổ rượu vang đỏ đầy người, thật cẩn thận cắn đôi môi đỏ mọng vô cùng khoa trương kêu lên sợ hãi, còn cố tình dùng giọng mũi mềm nhũn nũng nịu nói thật to: "A! Trời ơi! Là phục vụ thỏ con quá sơ suất rồi, lại làm rượu đổ lên người cậu chủ đây... Cậu chủ đừng tức giận có được không? Thỏ con không cẩn thận làm bẩn áo trắng của cậu chủ rồi, thỏ con lau cho cậu chủ nhé!"



Dáng vẻ kệch cỡm hờn dỗi giọng nói ngọt ngào mềm mại quyến rũ này, ngay cả bản thân Thư Khuynh Mặc nghe xong cũng ghê tởm đến suýt nữa không kiềm được rùng mình, cô không dám nhìn sắc mặt Hoa Tỷ Thần, nói xong lại hơi cúi người xuống ra vẻ như phải giúp người ta lau vết rượu...

Nhớ mình vừa mới xin được thiết kế nhân vật cô hầu gái này, trước khi xoay người cô còn cố tình nhẹ nhàng kéo cổ áo xuống một chút, thuận lợi lộ ra nửa đường cong bả vai dịu dàng, còn có mảng lớn trơn trượt trắng như tuyết căng phồng trước ngực...

Rượu này đúng lúc rơi xuống vị trí bụng dưới ở áo sơ mi trắng của Hoa Tỷ Thần, mảng lớn dấu vết màu đỏ nhạt mùi rượu nồng đậm vô cùng nổi bật bắt mắt, cô thuận tay nhấc chiếc tạp dề viền tơ trắng như tuyết đang buộc bên hông ra, cầm một góc lau lung tung mấy cái ở chỗ eo cơ bắp rắn chắc kia.

Tiếp theo bàn tay nhỏ bé trắng nõn linh hoạt của cô hầu gái đã trượt xuống vị trí thắt lưng bên hôn người đàn ông, ngón tay quen thuộc trong thoáng chốc đã nghĩ đến đêm đó cô cũng gấp gáp muốn cởi quần anh trai như thế này, Thư Khuynh Mặc xấu hổ đến mức không dám di chuyển nữa chỉ đành vắt hờ ở lưng quần.

Chẳng qua trong miệng lại kêu to gọi nhỏ nhập vai rất sâu: "A! Làm sao bây giờ? Rượu vang đỏ này không lau sạch được rồi... Thỏ con thật đáng ăn đòn, hóa ra rượu này không chỉ làm bẩn áo sơ mi của cậu chủ, thỏ con còn làm ướt cả quần của cậu chủ rồi... Trời ạ, quần áo của cậu chủ vừa nhìn đã biết cực kỳ đắt tiền, thỏ con chỉ là nhân viên phục vụ nho nhỏ nghèo rớt mồng tơi, thỏ con không đền được thì làm sao bây giờ? Đũng quần của cậu chủ chỗ này cũng ướt mất rồi, phải làm sao đây? Bị người nhìn thấy thì khó xử biết bao chứ! Thỏ con..."

Cô đứng đây tự biên tự diễn làm nữ phục vụ lẳng lơ phóng đãng, cố tình cậu chủ nhà giàu đứng đối diện nên phối hợp lại không nói ra một lời nào.

Thư Khuynh Mặc tự cảm thấy vô cùng lúng túng ngẩng đầu liếc nhìn Hoa Tỷ Thần một cái, đã thấy anh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hai con thỏ mập của cô vẫn còn đang trốn dưới lớp áo ngực viền tơ, cô vừa xấu hổ vừa ngại ngùng vội vàng che ngực lại, tên háo sắc này đang nhìn đi đâu vậy chứ!

Nghĩ đến đám vệ sĩ của ông lớn còn đang trốn trong góc phòng, Thư Khuynh Mặc chuẩn bị bôi xấu vị cậu chủ nhỏ nhà họ Hoa vẫn luôn "giữ mình trong sạch" này, cô cố tình kêu to thành tiếng: "Trời ơi, cậu chủ anh có xấu hổ hay không vậy... Thỏ con có ý tốt định lau rượu cho anh, sao anh lại nhìn chằm chằm vào ngực người ta như thế... Cậu chủ như vậy giống như một con sói háo sắc vậy, giống như muốn ăn sạch thỏ con, thật xấu hổ chết người! Này, anh, anh..."

Cô hầu gái đang làm bộ làm tịch bôi xấu cậu chủ, nhưng khi hứng lên lại kinh ngạc đến mức im bặt không nói gì.

Người trước mặt lại có thể dứt khoát cởi bỏ thắt lưng của anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô nhét vào bên trong, đầu ngón tay cô luồn qua mép quần lót thăm dò vào vùng đất bí ẩn nóng rực lông lá kia, còn có thứ to lớn nóng bỏng thậm chí còn đang bốc lên hơi nóng kia chủ động chọc vào ngón tay cô, oa... Nóng bỏng cứng rắn, sờ lên lại bóng loáng giống như tơ lụa, a... Làm gì vậy, làm gì vậy!

Đôi mắt hoa đào của Thư Khuynh Mặc trừng lên thật tròn, trên gương mặt nhỏ nhắn xoẹt một tiếng đỏ bừng, giống như trong nháy mắt có pháo hoa đỏ rực nổ tung vậy...

Cô vội vàng muốn rụt tay lại nhưng lại bị giữ chặt cổ tay, trong lúc né tránh lại càng sờ được nhiều hơn, mà giờ phút này người nào đó còn nói năng hùng hồn tán gẫu với cô: "Đúng vậy, nhìn thỏ con đáng yêu thế này mệt mỏi, cậu chủ lập tức sẽ biến hình thành một con sói xám thật to, thỏ con không đền được quần áo của cậu chủ cũng không sao, tự đền mình cho tôi là được rồi, đền thịt có được không? Cậu chủ thích ăn thỏ con nhất đấy! Nhất là thỏ con lẳng lơ vừa trắng vừa mềm như cô vậy, hợp khẩu vị của cậu chủ nhất đấy, sói xám to ăn xong sạch sẽ nữ phục vụ thỏ con, ăn đến mức xương cốt cũng không còn, có được không?"

Nói xong Hoa Tỷ Thần còn nắm chặt vòng eo của Thư Khuynh Mặc không buông tay, cúi đầu nhìn vẻ mặt thỏ con bối rối hoảng loạn, khóe miệng ẩn chứa nụ cười nhạt không rõ ý tứ: "Thỏ con làm đũng quần cậu chủ ướt hết rồi, biết rõ trong đũng quần cậu chủ có một củ cà rốt to, cố tình muốn tưới nước cho nó sao? Thỏ con đến sờ xem, củ cà rốt to trong đũng quần cậu chủ bây giờ không phải càng ngày càng cường tráng sao, thỏ con nói với cậu chủ xem, có muốn ăn cà rốt to không nào!"