Đế Vương Sủng Ái

Chương 537



Phòng khách của Kim gia được thu dọn xong, lúc này đang ngồi đầy người.

Kim Nguyên ngồi bên cạnh sắc mặt hoảng hốt.

Lần này ông dẫn người tới Đông Thanh đón tam phu nhân và lục tiểu thư trở về, vốn là để tham gia hôn sự của thiếu gia, không ngờ...

Kim gia bây giờ chỉ còn lại những người này, thân phận cao nhất là tam phu nhân và lục tiểu thư, nhưng hai mẹ con họ hiện giờ một người đã ngất xỉu, một người vẻ mặt tái nhợt như người mất hồn, gọi một tiếng cũng giật mình. Hai mẹ con như vậy sao có thể hi vọng họ nghĩ ra được cách gì, đâu có thể trông chờ vào họ vực dậy Kim gia, ổn định lòng người.

Sao có thể ổn định được.

Hai mươi người mà ông dẫn đi, người nhà đều đã chết hết, ai lấy cũng đau buồn nước mắt giàn giụa, lúc này còn đang ở ngoài chuyển thi thể tới quảng trường, đó đều là người thân của họ, trước khi rời đi còi mỉm cười dặn dò họ, lúc này đều đã trở thành những cái xác lạnh lẽo, họ đều sắp suy sụp.

Cũng may có người nhà Khổng gia tới.

Nhưng Kim gia và Khổng gia cách nhau khá xa, trước giờ vẫn không qua lại, tới thì sao chứ?

"Kim đại thúc, Khổng thúc thúc thực ra là sư điệt của Kim Lão, vì thế mọi người không cần phải đề phòng, xa cách như vậy." Lâu Thất nhìn ra sự băn khoăn của Kim Nguyên.

Quả nhiên, nghe nói vậy Kim Nguyên liền kinh ngạc nhìn Khổng Tu: "Khổng gia là sư điệt của lão gia chủ chúng ta?"

Khổng Tu gật đầu: "Đúng vậy, chính vì thế, sau khi Khổng gia bị diệt môn, ta mới lo lắng cho sư thúc, vội vàng tới đây muốn nhắc nhở mọi người, và nhờ Kim gia giúp đỡ tìm gia chủ Khổng gia và mọi người."

Lời ông nói giống như một tia sét giữa ban ngày đánh cho mọi người mặt đen như than. Mấy người không nhịn được đứng bật dậy, kinh hãi nhìn Khổng Tu.

"Khổng gia, ngươi nói vậy là có ý gì?"

Lâu Thất từ khi ông nói từ "cũng" đã đoán ra được phần nào, chỉ có điều việc lớn như vậy mà Khổng Tu có thể kìm nén được, đợi tới lúc này mọi người thu dọn xong phòng khách ngồi xuống mới nói ra.

Tính cách chậm chạp này của Khổng Tu, Lâu Thất cũng thực sự không biết nói sao.

Thực ra nàng hiểu nhầm Khổng Tu rồi, lần này Khổng Tu về lại Khổng gia, vô cùng thất vọng với sự lạnh nhạt của Khổng gia, ông mất tích nhiều năm như vậy, lần này trở về ông nghe nói cả Khổng gia không ai đi tìm mình, tỷ tỷ của ông yêu cầu gia tộc phái người đi tìm, thì bị chế giễu, nói có lẽ ông đã say sưa trong lòng đàn bà ở bên ngoài rồi.

Kết quả là mấy năm xong, tỷ tỷ của ông vì thời gian dài lo lắng, nhớ nhung trở nên u buồn sầu não, bệnh nặng qua đời.

Vì thế Khổng Tu đã không còn quá nhiều cảm tình với gia tộc.

Đương nhiên, toàn tộc bị diệt, chính chi đích hệ của tộc trưởng thì đều mất tích, ông cũng không có cách nào bàng quan, một là vì cảm thấy việc này không ổn liền lập tức đi thông báo cho Kim gia, hai là vì ông cũng hi vọng Kim gia có thể giúp đỡ tìm người.

"Khổng gia cũng bị diệt, tộc trưởng gia chủ và nhiều người khác mất tích, khố phòng bị lấy hết, hiện nay Khổng gia chỉ còn một mình ta." Khổng Tu sa sầm sắc mặt nói.

"Cái, cái gì?"

Cha con Kim Nguyên sắc mặt vốn đã tái nhợt, giờ lại cắt không còn giọt máu.

"Bây giờ chúng ta nên đi xem các thế gia khác, nhưng ta không quen các thế gia khác, phải phiền Kim quản sự phái người đi. Ta lo rằng lần này là âm mưu nhằm vào thế gia."

Khổng Tu trầm giọng nói.

Tin này thật sự khiến người ta như rơi vào hầm băng.

"Sự việc không thể chậm trễ, bây giờ hãy phái người đi thăm dò đi." Lâu Thất nói với Kim Nguyên: "Còn mấy thế gia nữa?"

"Còn có Bạch gia, Hà gia, Lâu gia..."

Lâu Thất đứng dậy: "Lâu gia chúng ta đi, chúng ta vốn định tới Lâu gia, hai nhà còn lại, Kim đại thúc mau sai người đi xem sao, nếu như không có việc gì thì hãy nói việc của Kim gia và Khổng gia cho họ, nếu như đã xảy ra chuyện... thì xem còn có ai sống sót không, có thì hãy tập trung lại..."

Vì việc này không thể kéo dài, mọi người đều quyết định lập tức lên đường.

Lâu Thất và Trầm Sát dẫn theo đội ngũ của mình đi về phía Lâu gia, Khổng Tu quyết định đi theo họ, còn Kim Nguyên thì phái người tới Bạch gia, Hà gia.

Chỉ có điều mặc dù họ có Long Ngôn, Long Ngôn chỉ biết đường từ Hàn Mạc tới Lâu gia, không biết đường từ Kim gia tới Lâu gia đi sao cho nhanh nhất, cuối cùng đành phải xin một người dẫn đường.

"Ta, ta có thể dẫn đường cho mọi người được không?" Trước đội ngũ, Kim Xảo Tiên sắc mặt nhợt nhạt, nước mắt rưng rưng, có chút sợ hãi và đau khổ: "Ta cũng chỉ muốn giúp đỡ để cứu ca ca của ta."

Kim Lão và người cháu sắp thành thân với thiên kim Lâu gia đối xử với cô rất tốt, xem ra Kim Xảo Tiên cũng là người biết báo ân.

Mới đầu cô ngông cuồng, lời nói rất khó nghe, nhưng trả qua những việc này, bây giờ cô chỉ giống như một tiểu cô nương bị sợ hãi quá độ.

Lâu Thất nhìn Kim Nguyên: "Nếu như lục tiểu thư đồng ý, chúng ta không có ý kiến, nhưng có một điều ta phải nói với lục tiểu thư, tới Lâu gia... chắc sẽ gặp nguy hiểm."

Lâu gia bây giờ đối với nàng mà nói cũng không an toàn hơn Đoạn Trần Tông, nàng thậm chí có dự cảm, lần này tới Lâu gia sẽ làm dấy lên một trận mưa máu gió tanh.

"Ca ca sắp thành thân với tiểu thư Lâu gia, ta nghĩ ta là muội muội cũng nên đi cầu xin Lâu gia, xin họ giúp đỡ tìm gia chủ, ca ca và mọi người." Kim Xảo Tiên mặc dù nghe Lâu Thất nói vậy liền co người lại, dáng vẻ sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết muốn đi.

Lâu Thất quyết định dẫn theo cô ấy. Kim Xảo Tiên nói rất đúng, thân phân của cô ấy nói không chừng sẽ có tác dụng.

Đội ngũ rầm rộ rời đi.

Khổng Tu chỉ ngồi nói chuyện trong xe của Trầm Sát và Lâu Thất chừng nửa canh giờ sau đó tới một cỗ xe ngựa khác để nghỉ ngơi, theo ông nói, Khổng gia và Kim gia cách rất xa, ông không nghỉ ngơi, ngựa không dừng bước để tới Kim gia.

Trên đường đi họ cũng không hề dừng lại, ngoại trừ thị vệ tinh binh thay nhau đánh xe ra, những người khác đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, bồi dưỡng tinh thần.

Nhìn từ xa đã thấy một tầm cờ sí bay trong gió, bên trên viết một chữ Lâu, một cánh tay ôm lấy eo Lâu Thất, nàng ngã vào ngực Trầm Sát, chỉ nghe hắn thì thầm bên tai: "Tiếp theo bất luận xảy ra việc gì, nàng hãy nhớ, bổn đế quân mới là người thân thiết nhất của nàng, cả đời này không chia lìa."

Lâu Thất hơi sững người, sau đó bật cười ôm lấy mặt hắn nói: "Lẽ nào chàng sợ ta bị những kẻ được gọi là người thân kia giữ lại?"

Trầm Sát dừng lại: "Nếu đúng vậy cũng không sao. Bổn đế quân sẽ cột nàng lên eo dẫn đi."

Phụt.

Lâu gia, cuối cùng ta cũng tới.

...

"Trọng vương, phía trước có một ngọn núi hình dạng rất quái dị."

Thị vệ tên Trình Vi nhoài người ở phía sau một tảng đá, nói với Hiên Viên Trọng Châu ở bên cạnh.

Lần này Hiên Viên Trọng Châu dẫn theo ba mươi người, trong đó có mười người là thị vệ chọn từ Cửu Tiêu Điện, Trình Vi chính là một trong số đó. Hai mươi người còn lại là Thần Quỷ Binh, là Trầm Sát giao cho hắn.

Có điều Thần Quỷ Binh đều rất cao ngạo lạnh lùng, dọc đường ngoài truyền đạt nhiệm vụ ra thì cơ bản không nói gì nhiều, Hiên Viên Trọng Châu vẫn cảm thấy đám người Trình Vi dễ trao đổi hơn.

"Bảo mọi người cẩn thận một chút." Hiên Viên Trọng Châu nhìn về ngọn núi phía trước, hắn cũng cảm thấy hình dáng của nó rất quái dị, hơn nữa rõ ràng trời còn chưa tối nhưng sắc trời bên ngọn núi đó có vẻ tối hơn những nơi khác một chút, vì thế khiến cả màu sắc núi có vẻ âm u, cảm giác nặng nề, như thể có chút kìm nén, ngột ngạt.

Trình Vy dùng hình thức ám hiệu truyền lời của hắn đi, sau đó lại bò trên tảng đá tiếp tục quan sát: "Trọng vương, tới đây thì không phát hiện ra lông của Tử Vân Hồ nữa, chúng ta cũng không chắc nó đi vào núi."

Không sai, ngọn núi đó hình dáng kì dị, vì phía chính diện của ngọn núi giống như một cái miệng đang há hốc, cái miệng đó thực ra là một sơn động rất lớn, nhưng trong sơn động rất tối tăm, không nhìn ra bất cứ thứ gì.

Hai bên chiếc miệng lớn đó có khảm hai tảng đá tròn khổng lồ, nhìn giống như mắt của quái thú mồm rộng này, âm u, quỷ khí.

Quan trọng nhất là xung quanh tảng đá tròn đó mọc đầy dây mây nâu tím, mọc lên trên quấn thành một bối, lại giống như một cái đầu khổng lồ.

Cả ngọn núi giống như đã trải qua sự thăng trầm của thời gian, cây cối và dây mây đều không thể nào chỉ mới mọc được vài năm, vì thế hình dạng đáng sợ lẽ nào là do thiên nhiên hình thành?

Điểm này Hiên Viên Trọng Châu nghĩ không ra, hắn chỉ cho rằng lần này đi nguy hiểm hơn mình tưởng tượng rất nhiều.

Nghe lời Trình Vi, hắn khẽ nhíu mày nói: "Không, U U nhất định đã vào núi rồi." Chỉ có vào đó, có lẽ đã gặp phải điều gì đó nó mới không thể nào để lại kí hiệu. Phải biết rằng hắn đã từng chứng kiến sự tinh ranh của tiểu hồ ly đó, cho dù nó đã nhổ trụi hết lông thì chắc cũng sẽ tìm được cách khách để để lại kí hiệu.

Từ đó có thể suy đoán, trong sơn động khổng lồ kia nhất định có người, hoặc có cơ quan gì đặc biệt.

Thực ra đoạn đường này họ có thể đuổi theo nhờ vào dấu chân ngựa, nhưng tới đây dấu chân ngựa hoàn toàn biến mất, đây vốn dĩ là điều không hề bình thường.

Chỗ của họ hiện tại cách ngọn núi kia chỉ chừng năm sáu mươi mét, chỉ có điều trời vẫn còn sớm, lúc này mà lẻn vào mục tiêu sẽ rất lớn, vì thế họ đợi tới trời tối mới vào.

Hiên Viên Trọng Châu nhìn trời, nói nhỏ: "Lùi lại một đoạn nghỉ ngơi hai canh giờ rồi lại tới."

"Tuân lệnh!"

Trời dần về tối, gió lớn nổi lên.

Hiên Viên Trọng Châu và mọi người dưỡng đủ tinh thần, nhưng vừa nhìn ra họ lại kinh hãi tới mức suýt nữa kêu lên thất thanh.

"Sao vậy?" Trình Vi hít một hơi gió lạnh.

Họ vẫn đứng ở phía sau tảng đá lớn, theo lý mà nói lúc này nhìn qua vẫn có thể nhìn thấy dãy núi giống như đầu quái thú mới đúng, nhưng không hề có gì.

Không có gì cả.

Vị trí của ngọn núi đó bây giờ lại là một cánh rừng trúc.

"Sao lại vậy chứ?"

Đúng thế sao lại vậy?

Ngọn núi lớn như vậy lẽ nào còn biết chạy?

Sắc mặt Hiên Viên Trọng Châu trở nên nghiêm trọng. Lúc trước hắn cũng từng gặp phải rất nhiều chuyện quái dị nhưng chưa bao giờ gặp chuyện thần kì quái dị như thế này!

Quay đầu lại nhìn, tất cả mọi người đều đồng thời dụi mắt, tưởng rằng mình hoa mắt.

"Có thể là thuật che mặt, bố trí trận pháp nào đó." Một thị vệ ở bên cạnh nói.

Đi theo Lâu Thất lâu ngày, thuật che mắt và trận pháp, bọn họ mở miệng ra là có thể nói.

"Trọng vương, thuộc hạ đi trước thăm dò xem sao." Một thị vệ nói. Khi đi đế quân đã ra lệnh phải bảo vệ sự an nguy cho Trọng vương.

Hiên Viên Trọng Châu ngẫm nghĩ gật đầu: "Dẫn sáu người đi, nhất định phải cẩn thận."