Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 11-2: A Ly, ta muốn hôn ngươi (2)



Editor: camanlwoibieng

----------------%-----------------

Lý Thanh Vân tựa hồ sắp tỉnh lại, hai má hắn rất nóng, đầu có cảm giác choáng váng, chỉ biết có một mùi thơm dễ chịu xông vào mũi, chọc cho hắn không tự giác dùng hai má vừa nóng vừa mềm mại cọ cọ cổ Độc Cô Ly.        Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân đã mất tiêu cự, gương mặt đỏ tươi giống như hoa, tóc mực nhẹ nhàng buông xuống một bên.        Hắn dùng đôi môi đỏ mọng mềm mại nhẹ nhàng chạm vào cổ Độc Cô Ly, cảm thấy rất thơm, lại vươn đầu lưỡi liếm liếm.        Sắc mặt Độc Cô Ly khẽ biến, cổ truyền đến cảm giác ngứa ngáy, theo bản năng cảm thấy ghê tởm.        Nhưng...        Tại sao với nhiều năm cấm dục như thế y lại dễ dàng có phản ứng?        Độc Cô Ly đặt Lý Thanh Vân lên giường.

 "Bệ hạ?" Độc Cô Ly cúi đầu, nhìn khuôn mặt đỏ tươi của Lý Thanh Vân, vươn tay sờ sờ.        Hắn ta bị sốt.        Cả người đều rất nóng.        "Ta đi gọi thái y." Độc Cô Ly buông tay Lý Thanh Vân ra, muốn rời đi.        Lý Thanh Vân lại mạnh mẽ nắm lấy tay Độc Cô Ly, nâng mắt lên lần nữa, trong đôi mắt đan phượng xinh đẹp chứa đầy vẻ mờ mịt, nước mắt trong suốt như trân châu rơi xuống, trên gương mặt đỏ hình thành hai dòng lệ, tiếng khóc trong cổ họng gần như vỡ vụn.

Dưới ánh sáng vàng ám muội của ngọn nến, vị đế vương trẻ tuổi trước mắt này đang dùng đôi mắt ngập nước cầu xin nhìn y.        Độc Cô Ly giật mình.        "Mẫu thân, đừng đi..." Ánh mắt Lý Thanh Vân đã thành một mảng mơ hồ.        ... Hắn đang xem mình là mẫu thân sao?        Độc Cô Ly nhẹ nhàng nhướng mày, y chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Lý Thanh Vân, cúi người xuống, dùng ngón tay lau đi nước mắt trong mắt Lý Thanh Vân, giọng nói nhàn nhạt lại hơi khàn khàn: "Ngươi nhìn kỹ xem ta là ai?"

Ánh mắt Lý Thanh Vân dần dần rõ ràng, hốc mắt hắn phiếm hồng, đầu đã nóng đến hồ đồ lúc này mới nhớ tới mẫu thân hắn đã sớm không còn...        Ở trước mắt hắn chính là một đại mỹ nhân bộ dạng tựa như tiên nhân phong hoa tuyệt sắc.        Phải... A Ly.        Ngoại trừ Độc Cô Ly, còn có ai có thể đẹp như vậy?

Hắn ôm lấy tay Độc Cô Ly, ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe nhìn y: "A Ly."        Hô hấp Độc Cô Ly hơi ngừng lại, tim đập chậm một nhịp.        Y đè nén tâm tư trong nháy mắt, cái loại cảm giác mất khống chế này làm cho Độc Cô Ly có chút không thoải mái.        "A Ly, ta muốn hôn ngươi."        Lý Thanh Vân nâng cằm lên, tựa như muốn đem cả bản thân mình đưa lên, hắn ngậm nửa cánh môi dưới của Độc Cô Ly.

Người bị sốt toàn thân đều nóng hổi.        Mà mùa đông lại rét và lạnh.        Độc Cô Ly giữ chặt đầu Lý Thanh Vân, không biết vì sao, như bị quỷ thần xui khiến y mang theo điên cuồng cùng ý định trả thù hung hăng nhấm nháp môi và răng Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân vô thức nhíu mày, hắn cho rằng đại mỹ nhân giống tiên nhân này sao có thể thô bạo như thế, khiến cho môi và răng hắn đều rất đau.        Thiếu chút nữa thở không nổi rồi.        "Này..."        Lý Thanh Vân thở hổn hển, sắc mặt đỏ lên.        Độc Cô Ly dừng động tác lại, vươn bàn tay thon dài với xương cốt rõ ràng tới, dùng ngón cái lau đi vết máu bên môi Lý Thanh Vân.

Ánh mắt Độc Cô Ly sâu thẳm, ý thức vào thời khắc đó dần dần thanh tỉnh, y lại không ghét hôn hắn, ít nhất miệng Lý Thanh Vân vẫn ngọt, máu lại thơm, có một loại mị hoặc nguy hiểm trí mạng.        Lý Thanh Vân phát sốt, đang hồ đồ.        Mà Độc Cô Ly lại đang thanh tỉnh.        Thần sắc Độc Cô Ly dần dần lạnh như băng.        Y ý thức được cái gì, đẩy Lý Thanh Vân nắm lấy tay mình ra, chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.        Lý Thanh Vân từ trên giường đứng lên, ngã xuống khỏi giường, ôm lấy eo Độc Cô Ly, hốc mắt phiếm hồng: "Đừng đi."        Sắc mặt Độc Cô Ly có chút trắng bệch.

Bên ngoài đại điện, Lục Công Công đang chuẩn bị rời khỏi, thấy Độc Cô Ly không thức thời như thế, ánh mắt hung hăng nhìn trừng trừng y.        Sau đó liền đóng cửa đại điện lại, thanh âm từ ngoài điện truyền đến.        "Trông chừng cẩn thận, không cho phép Độc Cô công tử bước ra khỏi Long Tiên Cung nửa bước!"        Giọng Lục Công Công sắc nhọn lại vang dội.        Giọng nói Độc Cô Ly lạnh như băng: "Bệ hạ, có thể buông tay được không?"        Lý Thanh Vân lắc đầu: "Không buông."        "Để ta đi ra ngoài." Độc Cô Ly không quay đầu lại.        "Đừng đi." Hai tròng mắt Lý Thanh Vân lại đỏ lên, lúc hắn phát sốt đặc biệt yếu ớt và dính người, "Ngươi không thể ở lại bồi ta sao?"        "Bệ hạ phát sốt rồi, ta nên mời Thái y đến trị bệnh cho bệ hạ, chậm trễ thì bệnh tình sẽ nguy hiểm mất."        Trong con ngươi Độc Cô Ly rốt cục có một tia bất đắc dĩ cùng thỏa hiệp.