Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện

Chương 59: "Trung Nghĩa Hầu phủ.. không thể động đến."​



Cuộc đời của Tuệ Đức thái hậu, quả thật là một truyền kỳ.

Thanh danh nàng ở Đại Tĩnh tuy không bằng Hàn Tử An cùng Đế Thịnh Thiên năm đó vang danh Vân Hạ, nhưng mấy chục năm sau, không ai là không ghen tị với số phận đời này của nàng.

Mười lăm tuổi gả cho người thừa kế đại tộc phương bắc Hàn Tử An làm chính thất, ba mươi tám tuổi bước lên hậu vị, bốn mươi hai tuổi dùng danh nghĩa Thái Hậu phò tá trữ quân vinh dưỡng ở Từ An điện, mười mấy năm sau, trở thành tồn tại tôn quý nhất của triều đình Đại Tĩnh.

Thi thư truyền lễ, hiền đức vẹn toàn, từ thiện thiên hạ, mười hai chữ ngắn ngủi này chính là lời truyền tụng của bá tánh Vân Hạ dành cho vị Thái Hậu này trong hai mươi mấy năm qua.

Nhưng thế nhân đều biết, cho dù là thánh nhân cũng khó mà thập toàn thập mỹ, càng không nói đến Tuệ Đức thái hậu cũng chỉ là một người bình thường. Nghĩ theo một hướng khác, có thể sống yên ổn trong một đại tộc thế gia, trở thành người cuối cùng có thể cười trong hậu cung tranh đấu, đưa nhi tử duy nhất đăng cơ đế vị, yên ổn ngồi trong Từ An điện, thủ đoạn và dã tâm như thế, nào phải kẻ tầm thường.

Hơn nữa, nàng cùng Đế Thịnh Thiên sinh ra cùng một thời đại, nhưng ánh sáng của nàng chưa bao giờ bị vị kia làm mờ nhạt.

Tuệ Đức thái hậu, nữ nhân này cho dù là thân tử Hoàng đế Gia Ninh, cũng chưa chắc có thể hiểu biết thông thấu.

Từ sau khi Hoàng đế Gia Ninh bị ám sát, Tả tướng cáo bệnh dưỡng ở phủ, Hữu tướng Ngụy Gián được Hoàng đế Gia Ninh giao cho trọng trách chỉnh đốn triều cương, mấy ngày gần đây ngoại trừ Hoàng Phổ bận tới mức chỉ hận bản thân không có ba đầu sáu tay, thì vị lão thừa tướng này chính là người nhiều việc nhất.

Mới ở nội các thảo luận chính sự xong hồi phủ, Hữu tướng nghe hạ nhân tới báo Nhậm An Lạc cầu kiến, cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Theo việc Tả tướng rớt đài, người muốn đến phủ lão bái phỏng đếm không hết, Nhậm An Lạc ngoài những lúc bàn luận chính sự, thì rất ít khi lén lút qua lại với lão, đây cũng chính là lý do khiến Hữu tướng coi trọng Nhậm An Lạc.

"Mời Nhậm tướng quân đến thư phòng."

Hữu tướng phân phó một câu, từ trong hậu viên xoay người, đi đến thư phòng, cách một khoảng khá xa nhưng vẫn có thể nghe được tiếng bước chân lưu loát của Nhậm An Lạc, quay đầu lại, liền thấy Nhậm An Lạc ôm một chồng sách đang đi tới, lập tức mỉm cười tiến lên nghêng đón.

"Hôm nay Nhậm tướng quân sao lại tới vậy?"

Hai người cùng nhau đi vào thư phòng, Nhậm An Lạc đặt chồng sách trên tay lên bàn gỗ cạnh cửa sổ, có chút lúng túng: "Hai ngày trước Thái tử nói ta không thông văn chương, muốn ta đến theo học tướng gia, ta liền tìm một vài quyển cổ sử đến thỉnh giáo tướng gia, không biết tướng gia có thời gian không?"

Hữu tướng thấy bộ dáng nhún nhường của Nhậm An Lạc, vuốt râu cười nói: "Ai cũng có sở trường sở đoản riêng, tướng quân tinh thông binh pháp, lão phu cũng có chỗ không bằng, chẳng qua.." Lão vừa nói chuyện, vừa cầm quyển sách trên bàn lên, ngồi xuống ghế: "Nếu An Lạc muốn học cổ sử, vậy lão phu sẽ cố hết sức."

"Được tướng gia chỉ bảo, là phúc khí của An Lạc."

Nghe thấy tiếng cười sang sảng của Nhậm An Lạc, sự mệt mỏi trong mấy ngày gần đây của Hữu tướng bỗng chốc tan biến, lão lật sách, hỏi: "An Lạc thích lịch sử khai quốc của Đại Tĩnh sao?"

Trên mảnh đất Vân Hạ đã trải qua mấy ngàn năm nay vương triều biến đổi, Đại Tĩnh lập quốc chỉ mới vài chục năm, sử quan viết sách sử cũng không nhiều, nhưng dã sử Nhậm An Lạc mang đến cơ hồ là tất cả ghi chép từ khi khai quốc đến nay.

"Tướng gia, hiện nay ta ở trên triều đình Đại Tĩnh phấn đấu sống qua ngày, lâm trận mới mài gươm cũng có thể cứu vớt được chút ít a." Nhậm An Lạc chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói thầm.

"Ha ha, cái tính tình này của ngươi, khó trách bị Thái tử quở trách." Hữu tướng vui vẻ cười to: "Những quyển sách này đều là cổ sử, An Lạc có chỗ nào không hiểu, cứ việc hỏi lão phu."

Nhậm An Lạc bưng chén trà xanh trên bàn lên nhấp một ngụm: "Hai ngày nay tiểu nữ ở trong phủ lật xem cổ sử, mới biết Đại Tĩnh kiến quốc quả thật không dễ dàng, chỉ là trong dã sử không viết nhiều về Thái Tổ, tướng gia là nguyên lão hai triều, có thể kể cho ta nghe một chút về việc Thái tổ cùng Thái hậu lập quốc không?"

"Thái Hậu?" Nhậm An Lạc muốn biết chuyện của Thái tổ cũng không có gì lạ, nhưng Thái hậu ở thâm cung..

"Nếu phu thê không đồng tâm, sao có thể khai sáng vương triều Đại Tĩnh thịnh thế, còn nữa, ta là nữ tử, thật sự vô cùng tò mò với vị thái hậu trưởng giả mẫu nghi thiên hạ này." Nhậm An Lạc gãi đầu, trên mặt có chút thẹn thùng hiếm có.

Nhậm An Lạc nói hợp tình hợp lý, biểu tình Hữu tướng ngưng lại, lát sau mới nói: "Thời gian trôi qua quá nhanh, nếu hôm nay An Lạc không nhắc đến, ta cũng không còn nhớ tới chuyện cũ năm đó nữa. An Lạc cũng biết mấy chục năm trước Vân Hạ hỗn chiến, nếu không có Đế gia nhường ngôi thiên hạ, thì bá tánh Vân Hạ chưa chắc sẽ được hưởng cảnh thái bình thịnh thế như hiện tại."

Ngụy Gián chậm rãi kể lại, không giống như những người khác né tránh chuyện cũ năm đó của Đế gia như tránh rắn độc bò cạp: "Thái tổ nhận mệnh trời ban, lúc sinh thời người có thể gặp gỡ Đế gia gia chủ, đời này không cần nhiều lời. Còn Thái Hậu.. túc trí đa mưu, năm đó khi vương triều mới lập ta cũng cho rằng chỉ là một nữ nhân, sau đó Thái Tổ đột nhiên băng hà, tân đế lên ngôi, triều chính có thể yên ổn quá độ giữa hai đời vua, loạn chư vương có thể bình định, tuy có công lao của Tĩnh An hầu cùng bệ hạ, nhưng kinh sư vững như Thái Sơn, lại là công của Thái hậu."

Nhậm An Lạc nhướng mày: "Không ngờ Hữu tướng lại tôn sùng Thái Hậu như thế."

"Việc nào ra việc đó." Hữu tướng hơi ngưng thần, biểu tình trịnh trọng: "Thái Hậu sinh ra trong đại tộc Trịnh gia ở phương bắc, từ nhỏ đã học hết kinh luân, lại có ngoại thích là Kiến An Hầu phủ trợ lực phò tá, có năng lực xuất chúng như thế cũng chẳng có gì là lạ, nhưng mà.. chỉ sợ nếu Thái Tổ còn sống, có lẽ cũng bị Thái Hậu làm cho kinh ngạc."

"Ồ? Tại sao?"

Hữu tướng vuốt râu: "Nghe nói năm đó lão tộc trưởng Hàn gia lựa chọn chính thất cho trưởng tử, lựa chọn tiểu thư Trịnh gia là bởi vì nàng tri thư đạt lý, ôn nhuyễn nhu thuận, đoan trang đức độ nổi danh thiên hạ, cho nên có lẽ mãi đến lúc Thái Tổ băng hà, vẫn cứ đinh ninh rằng tính tình Thái Hậu là như thế."

Lời của Hữu tướng nghe có ý sâu xa, nhưng Nhậm An Lạc lại hiểu rất rõ ràng, nếu thật sự nhu thuận nhát gan, vị kia sao có thể đạp lên xương cốt của kẻ khác trong chốn hậu cung, một đường đi lên vị trí mẫu nghi thiên hạ như ngày hôm nay.

"Nhưng mà, Thái Hậu quả thật bụng đầy kinh thư, sư phụ vỡ lòng của bệ hạ chính là Thái Hậu." Hữu tướng nhớ lại quá khứ, khó tránh khỏi có chút buồn bã.

Bàn tay đang bưng tách trà của Nhậm An Lạc siết lại, ép xuống dị sắc trong đáy mắt, thờ ơ nói: "Sư phụ thụ nghiệp cho bệ hạ không phải phụ thân của tướng gia sao?"

Ngụy gia là một thị tộc Nho giáo nổi danh ở phương bắc, phụ thân Ngụy Gián càng thêm vang vọng một phương, là bậc hiền triết đương thời, Thái Tổ đã tự mình đến phủ mời lão làm sư phụ cho trưởng tử.

"Ta nghe phụ thân nói qua, lúc người nhập phủ thì bệ hạ đã biết mặt chữ, là Thái Hậu tự mình dạy dỗ, bệ hạ cùng Thái Hậu mẫu tử tình thâm, ngay cả chữ viết cũng cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ là sau này địa vị của bệ hạ cao hơn, vì đề phòng kẻ có lòng riêng lấy chuyện này đồn đãi, nên đã rất lâu Thái Hậu không động đến bút, chuyện này cũng chỉ có gia phụ từng nhập phủ dạy bệ hạ mới biết việc này."

Bên trong thư phòng nhất thời lặng im không tiếng động, Hữu tướng ngẩng đầu, hơi thất thần, đáy mắt Nhậm An Lạc tỏ rõ vẻ lạnh lùng, lão gọi một tiếng: "Nhậm tướng quân?"

Nhậm An Lạc lấy lại tinh thần, cười nói: "Không ngờ rằng Thái Hậu lại là người uyên bác như thế, nhất thời hơi bất ngờ, tướng gia chớ trách." Nàng hơi dừng lại một chút, sau đó nói: "Vừa rồi nghe tướng gia nói, Đế thị nhất tộc có công lớn với Đại Tĩnh ta, nếu năm đó chính là Hàn gia nhường thiên hạ, không biết quang cảnh thiên hạ hiện giờ sẽ ra sao?"

Ngụy Gián làm thừa tướng đã mấy chục năm, gặp sóng to gió lớn cả đời, nhưng lại bị câu nói kinh hãi thế tục của Nhậm An Lạc chấn động đến sửng sốt, Hữu tướng trầm tư một lát, chần chừ nói một câu.

"Lời này của An Lạc quả là rất thẳng thắn, Thái Tổ cùng Đế gia đều có năng lực trị thế không thua kém gì nhau, đương kim bệ hạ anh dũng kiêu hùng, Tĩnh An Hầu lại ôn liễm nhân hậu, nếu đổi lại là Đế gia trị vì giang sơn, hiện giờ Đại Tĩnh sẽ có bộ dáng gì, thật đúng là không nói được."

Nhậm An Lạc nhìn ra bên ngoài, đã sắp đến hoàng hôn, nàng đứng dậy, chắp tay với Hữu tướng: "Hôm nay có tướng gia chỉ giáo, được lợi không ít, sau này nếu có điều gì thắc mắc, nhất định sẽ lại đến thỉnh giáo tướng gia."

Hữu tướng nheo mắt, cười rộ lên: "Nếu như An Lạc còn có điều gì không rõ, cứ việc tới đây, lão phu biết chắc chắn không giấu diếm."

Nhậm An Lạc hơi giật mình: "Tướng gia biết?"

"Lão phu không biết gì cả" Hữu tướng lắc đầu, chậm rãi nói: "Lúc trước là ngươi đáp ứng sở thỉnh đến Giang Nam của lão phu, lão phu nợ ngươi một ân tình. Hơn nữa.. lão phu sống tới từng tuổi này, gặp qua vô số người, mắt nhìn người cũng tinh tường hơn vài phần, ngươi tuyệt đối không phải người gian ác, nếu ngươi đã mở miệng, lão phu đương nhiên sẽ đáp ứng."

Nhậm An Lạc cúi đầu hành lễ thật sâu với Hữu tướng: "Ân tình hôm nay của tướng gia, An Lạc nhất định không dám quên."

Nói xong lập tức sải bước rời đi, không chút do dự.

Hữu tướng rung rung chòm râu hoa râm, âm thầm cảm thán, tính nết như vậy, ngược lại có mấy phần giống với Đế Thịnh Thiên năm đó.

Lúc này ở Từ An điện, Hoàng đế Gia Ninh đối mặt với dáng vẻ lạnh băng của Thái Hậu, cảm thấy hơi bất lực.

"Mẫu hậu, Trung Nghĩa Hầu lần này mắc phải sai lầm lớn, nếu như bảo vệ hắn, trẫm làm sao đối mặt với bá quan văn võ, làm sao trả công đạo cho tướng sĩ Tây Bắc cùng bá tánh thiên hạ?"

Chuỗi Phật châu trong tay Thái Hậu chuyển động một hồi: "Long thai trong bụng Chiêu Nghi sắp chào đời, nếu định tội danh mưu phản cho Trung Nghĩa Hầu phủ, người bảo mẫy tử bọn họ ngày sau sống trong cung như thế nào, huống chi năm đó Trung Nghĩa Hầu cũng vì Đại Tĩnh mà đổ mồ hôi công sức.."

"Mẫu hậu, công này không đủ." Hoàng đế Gia Ninh ngắt lời Thái Hậu, nhàn nhạt nói: "Trẫm biết tối qua Trung Nghĩa Hầu vào cung cầu mẫu hậu, nếu mẫu hậu niệm tình xưa nên không đành lòng, vậy chi bằng người cứ đến Thái Sơn tránh đi một chút, mắt không thấy tâm không phiền."

Thái Hậu trầm mặc không nói, nàng lộ ra dáng vẻ mỏi mệt, thấp giọng nói với Hoàng đế Gia Ninh: "Hoàng đế, ta già rồi, chuyện triều chính vốn không nên nhúng tay, sau khi chuyện này được giải quyết xong, ta sẽ đến Thái Sơn lễ Phật, qua vài năm lại trở về, nhưng Trung Nghĩa Hầu phủ.. không thể động đến."

Hoàng đế Gia Ninh có chút không đành lòng, thở dài: "Mẫu hậu, người có chuyện giấu nhi tử phải không?"

Thái Hậu ngồi thẳng dậy, rũ mắt: "Có lẽ người cũng đã đoán được, một vài chuyện cũ xảy ra mười năm trước, nếu Trung Nghĩa Hầu phủ sụp đổ, những chuyện này cũng sẽ không giấu được."

"Trẫm sẽ bảo vệ trưởng tử của hắn cùng long thai trong bụng Cổ Chiêu Nghi, chỉ cần hắn ngoan ngoãn nhận tội, Trung Nghĩa Hầu phủ có lẽ sẽ cứu được."

Hoàng đế Gia Ninh mở miệng, nói xong đứng dậy đi ra bên ngoài, đi được mấy bước, dừng lại: "Mẫu hậu, có đôi lúc nhi thần nghĩ, nếu năm đó không làm như thế, hiện giờ Đại Tĩnh có lẽ.."

Hắn cũng không nói xong, chỉ để lại một câu nói nửa vời ở Từ An điện, chậm rãi đi xa.

"Nếu như không đi đến bước đường này, giang sơn của Hàn gia làm sao có thể yên ổn?" Sắc mặt Thái Hậu trầm lắng, bỗng nhiên nâng mắt, một mảnh lạnh băng.

"Thái tử điện hạ?" Nguyên Thủy các, Đế Thừa Ân ngồi ở trước bàn luyện chữ, đột nhiên nghe thấy tiếng Tâm Vũ hô lên, đuôi lông mày vui vẻ, đặt bút xuống, ra cửa nghênh đón, Hàn Diệp một thân nguyệt bạch quan phuc, vừa lúc đi vào.

"Ở đây đã quen chưa?"

Biểu tình Hàn Diệp ôn hòa trước sau như một, đây là lần đầu tiên Hàn Diệp đến Nguyên Thủy các kể từ khi nàng nhập Đông cung, đáy lòng Đế Thừa Ân chua xót, hành lễ đáp: "Tạ điện hạ lo lắng, ta rất ổn."

"Vậy thì tốt." Hàn Diệp đi vào phòng, thấy vật phẩm bày trí trong hết sức xa hoa quý giá, có chút kinh ngạc.

Đế Thừa Ân thấy vẻ mặt y có chút khác lạ, nói: "Đây đều là những vật mà bệ hạ đã ban thưởng đến Thái Sơn trong năm nay, lúc ta hồi kinh, đã mang hết về đây."

Hàn Diệp gật đầu, cũng không nói nhiều, không khí có chút trầm mặc, y liếc mắt nhìn trên bàn: "Đây là.."

"Ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên viết chút thơ từ, Điện hạ đừng cười." Đế Thừa Ân nói xong lập tức muốn giấu đi, Hàn Diệp ngăn lại, cầm tờ giấy trên bàn lên, mi khẽ động.

Chữ viết này rất quen thuộc, cùng với bút tích của Tử Nguyên lúc tám tuổi cực kỳ tương tự, nhưng mà.. đã qua mười năm, Tử Nguyên đã sớm trưởng thành như thế nào vẫn còn là nét bút khi còn bé, không hề thay đổi.

"Chữ viết của nàng vẫn giống khi còn nhỏ, sắc bén cứng cáp." Hàn Diệp cười cười, quay đầu, đưa tờ giấy đến tay Đế Thừa Ân, nói: "Trước kia nàng từng viết chữ ở thư các Hầu phủ, còn nhớ không?"

"Đương nhiên." Thấy dáng vẻ Hàn Diệp dịu dàng, Đế Thừa Ân càng thêm mừng rỡ, vẻ mặt hoài niệm: "Lúc đó ta còn nhỏ tuổi, nhất thời lỗ mãng, trước mặt điện hạ lại viết ra ba chữ 'Quy Nguyên các, hiện giờ nhớ lại, cũng đã qua mười năm."

"Vì chuyện này, phụ hoàng còn quở trách ta.." Nghe thấy thanh âm buồn bã của Đế Thừa Ân, đáy mắt Hàn Diệp ẩn có dịu dàng.

"Hả? Vì sao?" Đế Thừa Ân nhướng mày.

"Đương nhiên là tại vì nàng.." Hàn Diệp cúi đầu, nói đến một nửa liền giật mình.

Tuy đã vào cuối thu, nhưng thời tiết vẫn vô cùng ngột ngạt, lúc Đế Thừa Ân nghỉ ngơi ở Nguyên Thủy các, từ trước đến nay chỉ là mang guốc gỗ, lộ ra làn da trắng nõn sáng bóng trên mu bàn chân.

Hàn Diệp đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Đế Thừa Ân, ánh mắt sâu không thấy đáy.

"Điện hạ, làm sao vậy?" Đế Thừa Ân bị nhìn chằm chằm đến mức đáy lòng hoảng sợ, nhẹ giọng mở miệng.

"Không có chuyện gì, ta đột nhiên nhớ đến còn một vài chính sự cần phải xử lý, ngày khác lại đến thăm nàng." Hàn Diệp đứng dậy, vội vàng rời đi.

Thần sắc Đế Thừa Ân kinh ngạc, chỉ đành nhìn y đi xa.

Bên ngoài Nguyên Thủy các, bước chân đi nhanh của Hàn Diệp đột nhiên dừng lại.

Y hít một hơi thật sâu, đột nhiên giương mắt nhìn Bắc Khuyết các đứng lẳng lặng trong một góc Đông Cung, biểu tình phức tạp khó phân biệt.

Năm Đế Tử Nguyên bảy tuổi đề chữ ở Tĩnh An Hầu phủ, không cẩn thận bị ngã ở cửa thư phòng, bị thương ở chân, cho dù đã mời ngự y tốt nhất trong cung đến chữa trị, nhưng trên cổ chân trắng nõn vẫn lưu lại một vết sẹo dài chừng nửa tấc, vì chuyện này, y bị Hoàng đế Gia Ninh quở trách, phải ở Hầu phủ chăm sóc Đế Tử Nguyên suốt mười ngày.

Nhưng mà vừa rồi, trên chân Đế Thừa Ân, căn bản không có một chút vết thương.

Qua mười năm thời gian, chung quy cũng chỉ có tính tình thay đổi, hoặc là người kia?

Hàn Diệp không dám nghĩ kỹ, bàn tay giấu trong áo bào chậm rãi nắm chặt.