Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị

Chương 77: Đứa em gái hiểu chuyện.



Sau tất cả những tiếng gào thét va chạm, là một sự yên tĩnh đến lạ thường. Trang đã kiệt sức, cô nằm im co ro người lại, run lên từng hồi vì ớn lạnh. Sự đau rát trên da, sự co bóp trong cơ thể, cô muốn la lớn nhưng không còn khả năng nữa rồi. Thầy Nam biết, cơn nghiện đã đi qua. Nhưng cơ thể lúc này đã rất yếu ớt và mệt mỏi. Lấy chén thuốc vừa sắc đưa vào cho Trang uống, thầy chuẩn bị một nồi nước xông thật to, bế cô ra khỏi chiếc bồn, để cô dựa vào người mình rồi xông cho cô.Thầy đang khoẻ mạnh nhưng vẫn phải chịu hơi nóng từ nồi nước xông, thầy tình nguyện làm điều đó. Cơ thể yếu ớt này cần có người đỡ cô. Nếu không thì e rằng cô sẽ ngã cả vào nồi nước ấy.

Sau khi xông xong, thầy ngại ngùng cởi đồ thay cho Trang, Nam nữ thụ thụ bất thân, thầy muốn sang gọi Uyên giúp nhưng lại sợ để Trang ở đây một mình sẽ không yên tâm. Đồ đạc cô đã ướt lắm rồi. Hơn nữa khi nãy cũng đã có sự va chạm.
Thầy Nam đấu tranh tư tưởng lắm. Dù rất muốn mở mắt nhưng lại không muốn hổ thẹn với lòng, không muốn làm một tiểu nhân thừa cơ lợi dụng nên đành chuẩn bị một chiếc mền, nhắm mắt lại cởi đồ cho Trang rồi lấy chiếc mền quấn người cô lại, xong xuôi đâu đấy thì bế Trang về phòng đặt cô lên giường ngủ rồi mình trở về dọn dẹp cái nơi vừa xảy ra một sự khốc liệt không hề nhẹ.

Thầy dọn dẹp xong đâu đấy thì Uyên dắt bọn trẻ đi về, họ cùng nhau nấu cơm, Trang vẫn nằm ngủ trong phòng. Ăn uống xong, lúc bé Lan đi rửa chén. Thầy Nam nói thời gian này Trang sẽ bị tiêu chảy, chán ăn, cơ thể đau đớn mệt mỏi, nên có lẽ Uyên phải ở lại chăm sóc cho bọn trẻ và giúp đỡ Thầy cơm nước nhà cửa, để thầy chuyên tâm chăm sóc cho Trang, nhưng ngặt nỗi công việc của cô rất nhiều, mà cô dù sao cũng là vợ cậu Tư, hiện tại cô đang mang danh là về giúp mợ Ba lo đám tang, không thể nào mà ngang nhiên đi lâu như vậy được.
Bé Lan bê chén đi rửa thì nhớ ra là thầy và Uyên phải ngồi nói chuyện nên quay lại để lau bàn trước, nó vô tình nghe được câu chuyện của hai người, nó thừa biết tình hình bệnh tật của chị nó, những lần thầy Nam nhắc chị em nó đi sang chùa có một vài lần nó quay lại thấy được những cảnh mọi người không muốn chị em nó thấy. Nó cũng hiểu sự khó khăn của mọi người khi giúp chị em nó, trước đây nó định vờ như không biết cho mọi người khỏi lăn tăn nhưng giờ nó nghĩ lại rồi. Nó không thể cứ đứng nhìn mà không giúp gì được.

Nó chạy lại trước sự ngơ ngác của hai người.

- Sao con còn ở đây? - Thầy Năm hỏi nó.

- Con quay lại lau bàn cho chú và chị ngồi nói chuyện.

- Vậy em nghe được gì chưa? - Uyên hỏi nó.

- Chuyện mọi người nói em không cần nghe cũng đều biết hết rồi. Chị à, thầy à, con lớn rồi, không phải là đứa bé không biết gì như thằng Út nữa. Xin thầy và chị cho con được giúp đỡ thầy chăm sóc cho chị ấy, chị Uyên đã vì chị em con mà làm rất nhiều việc rồi, nếu cứ để chị ấy ở đây, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Uyên và thầy Nam nhìn nhau, cả hai người đều gật đầu. Bởi con bé là người tháo vát, mọi người chỉ không muốn nó bị tổn thương thôi, nhưng giờ nó biết rồi thì không có lí do gì để ngăn cản nó chăm sóc chị gái nó nữa. Uyên quyết định sẽ ở thêm hai ngày nữa rồi hẹn Thanh ở chỗ hôm trước mợ Cả chờ cô để cùng nhau trở về phủ. Cô cũng thu xếp người mang những thực phẩm, thuốc men lên chùa để đảm bảo sinh hoạt đầy đủ cho chị em Trang và thầy Nam. Đó là tất cả những gì cô có thể giúp đỡ họ vào lúc này.