Đế Cuồng

Chương 410: Thay thế bằng ta!



- Ngươi là...?

Giọng nam tử hồng y khàn khàn, Lục Giới Sát Hồng thương chĩa ra sau lưng đầy vẻ ngưng trọng.

Trên thế gian này, chỉ có một người có thể khiến gã dè chừng, cảm nhận được rõ rệt sự uy hiếp.

Sự uy hiếp này không phải vì tu vi cảnh giới của đối phương quá cao, hay đối phương quá mức xuất chúng, mà là vì đối phương hiểu rõ đến mình đến cực độ. Thậm chí, đối phương theo một nghĩa "bóng" nào đó cũng chính là mình, cùng từ nhất thể sinh ra, sở hữu trí tuệ và hình dáng khá tương đồng nhau.

Từ lúc Kiếp Chủ sống lại, rất nhiều câu đố nan giải và bí ẩn cứ lần lượt hiện ra trước mặt gã, làm cho gã cảm giác bản thân như đang lạc vào mê vụ, dường như nếu gã cố truy xét đáp án đến tận cùng thì bản thân sẽ phát hiện ra những sự thật kinh thiên động địa, đến mức cho dù một tồn tại vô địch thượng cổ như gã cũng chỉ là quân cờ trong đó.

- Ta là Độc Cô Nghiệp, thái tử Độc Cô thánh hoàng triều...

Nam tử đeo mũ rộng vành đưa gỡ chiếc mũ trên đầu ra, không ngờ để lộ dung mạo giống Độc Cô Minh như đúc. Tuy nhiên, ánh mắt và thần thái cả hai lại khác hẳn nhau. Đây cũng là hai điểm tách biệt rõ rệt nhất giữa Độc Cô Minh và những phân thân khác của hắn.

Hồng Trần Kiếp chủ cố chấp bi ai.

Độc Cô Minh kiên định trung dung.

Mà nam tử vừa mới xuất hiện tự xưng Độc Cô Nghiệp lại là dáng vẻ thâm trầm, tự tin.

Y rất tự tin cho nên mới dám ở lại đây một mình đối diện với "bất khốc tử thần" khủng bố kia, trong tình huống quần hùng ai nấy đều đã bỏ chạy trối chết.

Kiếp Chủ lạnh nhạt:

- Chưa từng nghe qua, nhưng nhìn hình dáng của ngươi thật sự khá giống ta và Độc Cô Minh đấy!

Độc Cô Nghiệp cười cười:

- Ngươi dĩ nhiên không biết đến ta, vì đơn giản ngươi xuất sinh trước, không thể sở hữu những ký ức trong hành trình sau này của Độc Cô Minh, vì vậy không biết đến bố cục điên cuồng của hắn đối với nhân tộc, hay xa hơn là với chính những phân thân của mình.

Thấy Kiếp Chủ nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc, Độc Cô Nghiệp lại nói:

- Ngươi không hiểu cái gọi là phân thân sao? Chính là Đại Phân Thân thuật kết hợp Đạo Ma kinh, Hư Thần kinh, về sau còn có Đại Phân Hồn thuật. Nó khiến phân thân nảy sinh ý thức và trí tuệ riêng không thua kém gì chủ thể. Ngươi luôn nghĩ mình là bản ngã của Độc Cô Minh, song thực chất ngươi chỉ là một trong những phân thân của hắn mà thôi, hồng trần phân thân!

Im lặng một chút, quan sát gương mặt trắng bệch đầy vẻ bệnh hoạn của Kiếp Chủ, Độc Cô Nghiệp nói tiếp:

- Mà ta cũng là một trong những phân thân của hắn, từ trong luân hồi sinh ra, sở hữu Trường Sinh thể, tu nhân quả, nghiệp lực chi đạo. Bởi vì ta xuất sinh sau ngươi, là khi Độc Cô Minh đã thành đạo, muốn xé mở luân hồi nghịch thiên cải mệnh mà vô tình trở lại quá khứ lần thứ hai. Tại đây hắn làm ra vô số chuyện, cải biến rất nhiều thứ, trong đó có việc nghiên cứu luân hồi, đưa phân hồn và huyết mạch Trường Sinh thể vào trong huyết mạch của Độc Cô gia. Mưu đồ của hắn là muốn trăm vạn năm sau, khi tất cả phân thân đã chín muồi, thực hiện theo ý niệm hắn để lại, tách ra đạo quả và đạo hoa lưu giữ trong Độc Cô gia tổ miếu thì hắn sẽ đến đó thu thập tất cả rồi thi triển "vạn đạo dung thân". Thuật "vạn đạo dung thân" này sẽ giúp tu vi hắn đạt đến trình độ không gì tưởng tượng nổi, đủ sức đánh phá luân hồi, cứu hai nữ tử mà hắn yêu thương ra.

Càng nghe Độc Cô Nghiệp nói, Kiếp Chủ càng trầm mặc. Những gì nam tử kia nói quá mức hợp lý, nếu so sánh với những hồi ức mờ mịt trong đầu gã lúc này thì gần như đủ sức giải đáp tất cả.

- Để lịch sử đi theo đúng quỹ đạo, Lưu Tích Quân phải chết, mà Trần Mạn Dao cũng thế. Nhờ có cái chết của Trần Mạn Dao mà Mạn Châu ở thượng cổ mới sinh ra...

Lời y nói như từng nhát dao cắt vào trái tim Kiếp Chủ. Tuy gã không phải tin hoàn toàn vào những lời một phía này, nhưng vấn đề của Trần Mạn Dao thật sự quá khó để giải thích.

Bởi vì nếu như nàng và hắn đã vốn gặp nhau từ trước, còn quyến luyến nhau sâu đậm đến mức thề chết không rời thì đáng lý giữa hai bên đã tồn tại nhân quả khăng khít, kiếp này gặp lại không thể xa lạ đến thế được. Mà năm tháng thái cổ, khoảnh khắc vừa gặp Mạn Châu, chưa cần nàng nói gì, chỉ bằng ánh mắt hồn nhiên trong trẻo đã đủ làm gã rung động, tình nguyện từ bỏ tất cả mọi thứ để cùng nàng hoá phàm.

"Chẳng lẽ kiếp này mới là lần đầu tiên ta và nàng gặp nhau?"

Trong lòng tự vấn, Kiếp Chủ cất giọng hỏi:

- Lời ngươi nói xuất hiện mâu thuẫn quá lớn. Người hiện tại làm sao luân hồi được về quá khứ cơ chứ?

- Vậy tại sao Độc Cô Minh lại trở về quá khứ được? Dù ta không hiểu lắm về vấn đề này, nhưng bên trong vẫn còn những ẩn tình riêng. Ván cờ bố cục rất rộng lớn, tất cả đều xoay quanh Độc Cô Minh, hắn là chìa khoá cho mọi thứ, muốn giải đáp tất cả chỉ có đi tìm câu trả lời từ hắn... Chắc ngươi đang thắc mắc vì sao ta lại xuất hiện ở đây phải không?

Độc Cô Nghiệp nhìn Kiếp Chủ cười cười, không hiểu sao khiến gã ta cảm giác không gian nơi đây như bị ba loại đạo vận nhân quả và nghiệp lực khoá chặt lại, khó tin hơn cả là chúng cơ hồ đủ sức tranh phong với hồng trần đang ngự trị từ nãy đến giờ.

Kiếp Chủ ngưng trọng thoáng nghiêng người lui lại một bước.

Nếu mấy trăm thiên kiêu vừa rồi thấy cảnh tượng này có lẽ sẽ kinh hãi lắm. Vì bọn họ dù liên tục hy sinh mạng sống của những Triệu Thăng, Quan Thất, Mộ Dung Uyên Bác, Quỷ Diện Quân, Túc Lăng Hạ nhưng vẫn lực bất tòng tâm, càng đánh Kiếp Chủ càng như hoá điên, hung mãnh vô địch, không cách gì đánh lại nổi. Trong khi nam tử trước mắt này chưa cần ra tay đã khiến gã ta phải tự chủ động lui lại phía sau, tự coi bản thân ở thế thua thiệt.

- Kiếp Chủ, ta sở hữu rất nhiều ký ức về ngươi. Cũng nhớ rất rõ ràng về trận Diệt Kiếp này. Ngươi dùng trạng thái bất khốc tử thần thành công đẩy lui quần hùng, kế đến tiến tới chỗ Cổ Lạc và Độc Cô Tẫn, Độc Cô Toả cướp đi Trần Mạn Dao. Tuy thành công nhưng khi ấy ngươi cũng đã sức cùng lực kiệt, tiếp tục bị quần hùng truy sát. Việc này dẫn đến sự kiện Trần Mạn Dao vẫn lạc, khiến Độc Cô Minh về sau điên cuồng tu hành, cuối cùng nhảy vào luân hồi, muốn nghịch loạn số mệnh cướp nàng ta và Lưu Tích Quân trở lại...

Độc Cô Nghiệp vừa nói, trong tay phải và tay trái mơ hồ ngưng tụ ra hai loại đạo vận trái ngược lẫn nhau. Trong không gian cũng lập tức xuất hiện vô số sợi tơ vô hình khoá chặt y và Kiếp Chủ lại.

- Ký ức của ta chỉ tồn tại đến lúc Độc Cô Minh trở về thái cổ, sau đó hoàn toàn đứt đoạn. Dù rằng ta không thao diễn ra nổi tương lai sẽ ra sao, nhưng ta không cam tâm dâng hiến đạo quả bản thân cho hắn. Độc Cô Nghiệp ta sở hữu linh trí riêng, đã hoàn toàn tách biệt với bản thể, thiên tư trí tuệ của ta cũng vượt trội đồng tu cùng thế hệ, chẳng có lý gì lại chấp nhận hy sinh vì một kẻ chưa chắc đã hơn mình!

- Ngươi muốn chặn đường giết ta? Thay đổi tương lai sao? Nếu tương lai thay đổi, e rằng còn chưa biết ngươi có được sinh ra hay không, bởi vì sự kiện Độc Cô Minh trở về quá khứ lần thứ hai như ngươi nói có dính dáng đến Mạn Dao!

Kiếp Chủ khẽ dậm chân phải xuống đất, huyết hà lại một lần nữa tái hiện, tuy vậy giờ đây không còn mãnh liệt như lúc ban đầu.

Bất kỳ cấm kỵ thần thông nào cũng sẽ khiến chủ thể bị phản phệ rất kinh khủng. Trạng thái hoá thân thành bất khốc tử thần cũng vậy. Tu vi càng cao duy trì càng lâu, với tu vi Đạo Đài sơ kỳ bây giờ của Kiếp Chủ chỉ duy trì được tối đa ba canh giờ, còn chưa tới hai mươi khắc nữa sẽ kết thúc. Đến lúc đó tu vi của gã sẽ liên tục suy bại, thẳng cho đến khi hoá thành phàm nhân trong ba năm.

Ba canh giờ điên cuồng, đổi lấy ba năm bình phàm!

Với người quá nhiều địch nhân như gã, chỉ một ngày mất đi tu vi cũng đủ đáng sợ, huống hồ là ba năm. Ngoài miệng gã luôn thách thức quần hùng Di địa hãy giết Trần Mạn Dao, nhưng thật tâm gã lại không muốn nàng chết. Thách thức như vậy cũng là một cách bảo vệ nàng. Đám người kia sẽ cho rằng gã không quan tâm lắm tới Trần Mạn Dao, nếu nàng chết đi gã sẽ không còn điểm yếu, vì vậy nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn, dùng nàng làm quân cờ đối phó gã.

Thực tế đã chứng minh suy đoán của Kiếp Chủ rất đúng, kế hoạch cũng rất hoàn mỹ, chỉ cần cố thêm chút nữa là sẽ có thể cứu Trần Mạn Dao ra khỏi đây, nếu không có sự xuất hiện của Độc Cô Nghiệp đang cản đường lúc này. Mà theo như y nói, dù Kiếp Chủ có cố gắng ra sao, cuối cùng Trần Mạn Dao cũng sẽ phải chết, đó là đoạn lịch sử không thể cải biến.

- Ta đã suy nghĩ rất kỹ, tính toán rất nhiều, ta cho rằng lịch sử có thể bị cải biến theo hướng có lợi cho ta, nếu ta chủ động tác động vào nó.

Thân hình Độc Cô Nghiệp dần dần bay lên giữa thiên không, nhân quả song đạo vận, cùng nghiệp lực đạo vận tuần hoàn chặt chẽ với nhau như "thiên y vô phùng", chuẩn bị tung ra sát chiêu với Kiếp Chủ bên dưới. Sát cơ nổi lên, nụ cười trên môi y thu liễm lại hoá thành vẻ lạnh lùng.

- Đầu tiên giết ngươi, khiến lịch sử đảo chiều. Kế đến giết Trần Mạn Dao, chờ Độc Cô Minh xuyên không trở về, tiếp tục đón giết hắn, thay thế thân phận của hắn, bước đi trên con đường mà hắn sẽ thực hiện trong tương lai. Nói cách khác, lịch sử vẫn tiếp diễn, chỉ là nhân vật chính đã bị thay đổi, thay thế bằng ta!

Lời vừa dứt, hai bên đã xuất thủ đánh nhau đến long trời lở đất.