Đế Chế Đại Việt

Chương 246: Thắng lợi



Hai kỵ lao vun vút giữa chiến trường, Trần Khánh Dư nhìn chằm chằm vào Lang Cư phía đối diện, trường thương nắm chặt trong tay sẵn sàng đâm đến bất cứ lúc nào. Bên phía đối diện Lang Cư cũng cầm một thanh đại phủ, loại hai lưỡi to lớn nặng đến mấy chục cân, hai cánh tay hắn đề trần có đầy hình săm hoa văn thô bạo, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn. Tuy miệng lưỡi khinh thường Trần Khánh Dư nhưng hắn không dám chủ quan, đã giao đấu một lần hắn biết Trần Khánh Dư lợi hại.

Vút.

Trong chớp mắt hai kỵ giao nhau Lang Cư tung chiêu trước, đại phủ mang theo tiếng xé gió hoành ngang chém đôi người Trần Khánh Dư, đại phủ vừa nặng, vừa sắt bén, mang theo sức mạnh của Lang Cư phát ra tiếng rít gào ghê rợn. Trần Khánh Dư đôi mắt nhìn chằm chằm vào lưỡi phủ đang lao đến, trong chớp mắt va chạm hắn thực hiện một pha thiết bản kiều trực tiếp trên lưng ngựa, lưỡi phủ mang theo uy lực khủng khiếp cứ thế lướt qua sát rạt mặt của Trần Khánh Dư, thậm chí hắn có thể cảm thấy được da mặt mình mang đến cảm giác bỏng rát. Thế nhưng hắn cũng đã tránh được, Trần Khánh Dư lập tức ra chiêu, không phải đâm mà quét, không phải mũi thương mà là cả cán thương đập thẳng vào lưng của Lang Cư.

Rắc.

Lang Cư chỉ cảm thấy như lưng mình muốn gãy đôi, thế nhưng âm thanh gãy vỡ đó đến từ trường thương của Trần Khánh Dư. Một cổ đại lực ập đến làm Lang Cư cũng không thể giữ vững mình trên lưng ngựa mà rơi thẳng xuống mặt đất, đang trên đà phi nước đại của ngựa Lang Cư theo quán tính bị kéo đi lăn lóc vài vòng, đại phủ cũng bị văng đi đâu mất.

- Xuy!

Trần Khánh Dư thúc ngựa quay đầu lại, ném văng nửa đoạn trường thương đi mất, rút ra bội đao bên người lần nữa xông ngựa đến, khoảng cách hai bên bất quá vài chục mét, xông đến cũng chỉ là trong chớp mắt. Lang Cư nhìn thấy kỵ mã lao đến vội vã đứng dậy rút ra loan đao bên mình chuẩn bị đối chiến.

- Chết!

Keng.

Ngựa lao đi rất nhanh, lưỡi đao của Trần Khánh Dư được trợ thêm lực lượng xông đến, hai lưỡi đao chạm nhau Lang Cư chỉ thấy hổ khẩu mình muốn nứt toát, mặc dù hắn còn có thể trụ vững, thế nhưng nhìn thấy rõ ràng trên loan đao đã lộ ra một vết nứt, một lần va chạm nữa đao hắn chắc chắn sẽ bị chém gãy.

Bỏ chạy. Đó là ý nghĩ lập tức hiện lên đầu của Lang Cư. Hắn là người khôn khéo, biết chọn lựa thời thế, hắn sẽ không có chuyện trung thành với bất kỳ một người nào, nếu chủ nhân của hắn gặp khó khăn hắn chắc chắn trăm phần trăm sẽ phản bội hoặc bỏ chạy, giống như hắn đã phản bội chồng của Đề Lạp vậy.

- Bạch kỳ quân, rút lui.

Lang Cư lập tức quát lớn, mặc dù bị thiệt hại nặng nền nhưng Bạch kỳ vẫn còn đến ba ngàn quân, hắn hô to lên dậy lập tức gây lên sự chú ý, một vài kỵ binh lập tức chạy đến đem hắn che lấp. Trần Khánh Dư tức giận nhìn theo, thế nhưng không có cách, hắn lại không muốn lần nữa một mình xông vào quân địch giống như lần trước.

Ầm, ầm, ầm.

Đột nhiên khu vực của Lang Cư vậy mà đột nhiên nổ tung lên, mấy kỵ binh bảo vệ Lang Cư bị đạn pháo bắn trúng nằm la liệt trên mặt đất. Trần Khánh Dư nhìn sang liền thấy một đội ba tượng binh vậy mà đang ra sức bắn đến vị trí của Lang Cư. Hóa ra vừa nãy Lang Cư hô to gây đến sự chú ý của Bạch kỳ, nhưng đồng thời cũng gây đến sự chú ý của quân Đại Việt, đặc biệt là mấy tên pháo binh trên lưng voi này. Bọn hắn trong loạn quân rất khó phát huy ra tác dụng, bên cạnh còn phải có vài tên binh sĩ Chương Thánh quân yểm trợ. Nhìn thấy Lang Cư được mấy tên kỵ binh bảo vệ liền đoán ra thân phận hắn ít nhất chính là tướng lĩnh, chính vì vậy mà bọn hắn ra sức bắn vào vị trí ấy, kết quả Lang Cư nằm cũng trúng đạn.

Trần Khán Dư thúc ngựa đi đến, hầu như toàn bộ kỵ binh đều bị bắn gục, đạn pháo 3 pound tuy uy lực không lớn nhưng bắn tầm gần lại rất chính xác, toàn bộ ba quả đạn pháo đều bắn trúng đích. Trần Khánh Dư nhìn thấy Lang Cư, hắn còn sống, thế nhưng bên thân dươi hai chân đã bị đạn pháo cắt đứt, chân phải chỉ còn một đoạn thịt thừa là nối liền từ đùi xuống cẳng chân. 

Lang Cư miệng hộc hộc ra từng tia máu, có trong mơ hắn cũng không ngờ hắn lại rơi xuống kết cục này. Mưu đồ bao lâu, hắn chỉ từ một tên tiểu tốt, lên đến tiểu đầu mục, sau đó phản bội người anh em thân thiết của hắn, diệt sát bộ tộc của người anh em, sau đó mới leo lên được vị trí tộc trưởng, rồi giết Thiết Bảo thống lĩnh Bạch kỳ. Hắn còn muốn sau này trở thành người đứng đầu Đông thành đây. Bản năng chiến trường đã cứu giúp hắn thoát khỏi tên bay đạn lạc biết bao nhiêu lần, thế nhưng đối với đạn pháo liền vô hiệu, uy lực quá lớn, tốc độ quá nhanh, hắn không tránh khỏi được.

Lang Cư nhìn chằm chằm Trần Khánh Dư đang cầm theo đồ đao tiếng tới, khung cảnh này thật giống hơn ba tháng trước, chỉ là lúc này nhân vật đã đổi vai, hắn lúc này lại như cá nằm trên thớt chờ người chặt. Lang Cư muốn nói gì đó thế nhưng máu trào lên cổ họng hắn làm hắn muốn nói cũng không thể ra lời, chỉ có tiếng ọc ọc của bọt máu được phát ra.

Trần Khánh Dư đôi mắt nhìn hắn với ánh mắt thương hại giơ lên bội đao lạnh lùng nói.

- Người bất nhân, bất trung, bất nghĩa như ngươi ông trời tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Ngươi chắc chắn sẽ phải xuống đến mười tám tầng địa ngục. Thay mặt những người bị ngươi hãm hại, thay mặt Đề Lạp, ta phán ngươi tội chết.

Dứt lời bội đao lập tức vung xuống cắt đứt lìa đầu của Lang Cư. Trần Khánh Dư không ngại bẩn cầm lấy đầu của hắn buộc vào bên hông. Hắn cần cho Đề Lạp một câu trả lời. Thế nhưng binh sĩ Bạch kỳ nhìn thấy đầu của Lang Cư treo lủng lẳng bên hông Trần Khánh Dư lại hoảng sợ, chiến ý tan sạch bỏ chạy toán loạn.

- Tướng quân tử trận rồi.

Cùng lúc đó bên phía Hắc kỳ binh sĩ cũng hoảng loạn quát lớn. Quân Tây Gốt hoàn toàn vỡ trận, binh sĩ Hắc kỳ, Bạch kỳ vô tâm đối chiến chỉ còn lại tám ngàn Xích kỳ của Thiết Hán Cơ là còn có thể giữ vững, thế nhưng tiền quân lui lại làm bọn hắn cũng hoảng loạn đến. Thiết Hán Cơ giết mấy người cũng không thể tạo ra được tác dụng chấn nhiếp.

- Toàn quân tấn công.

Lúc này Trần Quốc Tuấn cũng phát lệnh, chỉ huy tượng binh đồng loạt xông lên truy đuổi, đám tượng binh khí nín đã lâu, lúc này liền bộc phát ra hết. Nếu quân Tây Gốt trận hình ban đầu còn ổn định liền có thể phản kích, thế nhưng bọn hắn đã loạn lên đến liền như cá nằm trên thớt, bị tượng binh dẫm thành cái bánh thịt. Đạn pháo như không cần tiền trút xuống đầu quân Xích kỳ làm bọn chúng càng khủng hoảng.

- Đại nhân...đại thế đã không giữ được, rút quân thôi.

Quách Nhân Quý được vài tên thân binh lôi về, hắn bị trọng thương nhưng vẫn chưa chết được, từ trên ngựa ngã xuống tổn thương vẫn không nhẹ, còn duy trì được chút xíu tỉnh táo đã không tệ. Thiết Hán Cơ tuy tức giận nhưng cũng không thể làm được gì. Thế trận đã vỡ hắn có làm gì cũng không thể kéo lại được, chỉ có thể hạ lệnh cho Xích kỳ rút quân lại.

Quân Đại Việt thừa thắng truy kích, thế nhưng quả thức hai chân không thể chạy kịp bốn cái chân, cuối cùng chỉ còn một bộ phận kỵ binh do Trần Bình Trọng chỉ huy truy kích, số quân còn lại quét dọn chiến trường.

Đại quân tiến vào tiếp quản thành Tân Bình, bên trong ngược lại hoàn hảo, bởi Thiết Hán Cơ muốn đánh lâu dài nên cũng biến thành Tân Bình thành một cứ điểm, cũng không có phá hoại kiến trúc bên trong, những kiến trúc sụp đổ ngược lại đều là do... bẫy rập của quân Đại Việt phá hoại.

- Thượng tướng quân, Thượng tướng quân, lần này chúng ta thắng lớn.

Trần Quốc Tuấn đang uống trà bên trong phủ nha Nguyễn Hiền liền hô lớn chạy vào nói. Đánh xong trận Tân Bình đại cục xem như đã định, chỉ còn chờ thu phục Hải Vân quan trận kháng chiến này Đại Việt xem như toàn thắng. Trần Quốc Tuấn cười nói.

- Xem ngươi kìa, có gì từ từ nói.

Dù sao Nguyễn Hiền cũng mới chỉ là một thiếu niên mới lớn mười mấy tuổi đầu, không tránh khỏi những lúc xung động, so ra thì Đặng Ma La tâm tính vẫn ổn trọng hơn một chút. Nguyễn Hiền gãi gãi đầu liền hưng phấn nói.

- Trận này quân ta tổng cộng diệt địch đến sáu ngàn tên địch, bắt sống được ba ngàn tên. Thu được chiến mã, đồ quân nhu, quân dụng nhiều vô số kể. Bản thân quân ta chỉ thương vong bất quá hai ngàn người.

Thiết Hán Cơ chỉ vừa mới nhận đồ quân nhu, còn chưa sử dụng được bao nhiêu, lần này xem như tiện nghi cho Đại Việt. Diệt địch chín ngàn, bản thân chỉ thương vong hai ngàn người, lần này Đại Việt xem như thắng lớn. Trần Quốc Tuấn nói.

- Ngưu kỵ có người nào hi sinh không?

Theo quy chế của bệ hạ người dưới mười sáu tuổi không được tòng quân, lần này Trần Quốc Tuấn chính là vi phạm ý chí của bệ hạ, thế nhưng không còn cách, dù sao điều khiển trâu cũng chỉ có đám này giỏi nhất. Trần Quốc Tuấn cũng rất quan tâm trang bị cho bọn hắn rất kỹ càng, không hề mong muốn bọn hắn nhận bất cứ một tổn thương gì. Nguyễn Hiền cao hứng liền giảm bớt nói.

- Vẫn là có ba người hi sinh, bọn hắn bất ngờ bị ngã xuống.

Trần Quốc Tuấn gật đầu, một ngàn người hi sinh chỉ ba người đã là rất tốt, chiến tranh là luôn có thương vong, hắn chỉ có thể làm cho con số này hạn chế đến mức thấp nhất. 

- An táng bọn hắn cẩn thận, tro cốt đưa về quê quán, liệt bọn hắn vào danh sách liệt sĩ, mọi chế độ đều thực thi giống như những gia thuộc binh lính khác.