Dây Leo

Quyển 2 - Chương 24



Bà Trương và Chu Duyệt cùng nhau chạy đến bệnh viện, thấy ĐườngMạn đang ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu.

Bà Trương vội vàng hỏi y tá: “Vết thương sau lưng con traitôi bao lớn?”

Câu trả lời của ý tá cũng khá thấu đáo, “Dài khoảng một câymỳ sợi.”

Bà Trương suýt chết ngất, lại nhìn Đường Mạn, cô không bịhao tổn cọng lông nào, một vết xước da, một dấu muỗi đốt cũng không có, lòng bànhất thời nổi điên, nếu không phải cô chạy ra ngoài, con trai bà sao lại phải bịthương chứ, bà thật sự rất muốn dùng uy phong của mẹ chồng hung hăng khiểntrách Đường Mạn một trận, nhưng hết cách, trên có chồng, dưới có con trai, hiệngiờ bà đối xử với Đường Mạn chỉ có thể mềm mỏng chứ không thể cứng rắn được.Cho nên đành chịu thôi, bà phải nén giận.

Sau khi bác sĩ và y tá xử lý miệng vết thương cho Trương KhảiHiên xong, Đường Mạn mới bước vào, anh đang cẩn thẩn cởi chiếc áo dính máu ra,lúc thay đồ mới, bởi vì động tác hơi mạnh, làm động đến miệng vết thương, anhliền đau đến nhíu mày.

Đường Mạn không đành lòng, cô bước qua giúp anh cởi bỏ quầnáo, sau đó đổi cho anh một chiếc áo sơ mi mới.

Cô khẽ hỏi anh, “Sao anh phải làm như vậy, nếu anh thật sự xảyra chuyện, em sẽ ân hận suốt đời.”

Trương Khải Hiên im lặng thay quần áo, ánh mắt dừng lại trêncây cối ở bên ngoài, trên cây có một phiến lá lẳng lặng mọc ở đó.

Sau khi cài nút xong, anh mới nói, “Nếu em thật sự có chuyện,anh thà rằng không có cả đời này.”

Đường Mạn thở dài chua xót. Cô đi ra ngoài tìm Chu Duyệt,“Chị dâu, em muốn gọi điện thoại.”

Chu Duyệt đưa điện thoại của mình cho cô.

Đường Mạn gọi điện thoại cho Lý Văn Khải, điện thoại vừa nối,uất ức trong mấy ngày nay đồng loạt dâng lên, mũi cô cay cay.

Cô khóc: “Em rất sợ.”

Lý Văn Khải dỗ dành cô: “Anh hiểu mà. Bé cưng, đừng lo lắng,em chỉ cần nhớ một chuyện, ăn cơm đúng giờ, ngủ ngon giấc, biết chưa?”

Cô khóc, “Nếu Trương Khải Hiên vì em mà có chuyện, lương tâmcủa em vĩnh viễn sẽ bất an.”

Lý Văn Khải nói: “Anh hiểu, Tiểu Mạn, anh rất lo cho em,cũng rất nhớ em, nói cho anh biết, em có nhớ anh không? Em còn thương anh chứ?Em cho anh một đáp án chính xác được không?”

Cô quả quyết, “Em nhớ anh, em như một chú chó lang thangtrong nỗi nhớ anh.”

“Được rồi, em không cần nghĩ gì hết, chuyện còn lại để anh đếngiải quyết, ba người chúng ta chắc chắn sẽ có một người bị tổn thương, đồng ý vớianh, em phải mau chóng vui lên, anh sẽ không để em trở thành người chịu tổnthương đó.”

Lời nói của Lý Văn Khải đã được định liệu từ trước, anh hệtnhư một người lãnh đạo quốc gia thông minh sắc sảo, khi người khác lâm vào khókhăn, anh sẽ đứng ra nói vài câu trấn an, lập tức làm yên lòng người đó. ĐườngMạn liền yên tâm.

Nhưng cả ba người, sẽ có một người bị tổn thương, bất luậnlà ai, cô cũng không muốn.

Lý Văn Khải cúp máy, anh tựa vào đầu giường, rơi vào trầmtư.

Anh vừa mới rời khỏi Thượng Hải, Trương Khải Hiên lại cướpĐường Mạn đi ngay, gần như giam lỏng cô, hắn ngang ngược tự phụ như thế chỉ cómột mục đích, muốn Đường Mạn quay về bên cạnh hắn. May thay, Đường Mạn chịu mềmkhông chịu cứng, Trương Khải Hiên càng ép buộc, Đường Mạn càng muốn chạy trốn,đây là cơ hội cho anh. Hiện tại, Đường Mạn không hề dao động, trong lòng cô vẫncòn nhớ anh, điều này khiến anh vừa yên tâm vừa có chủ kiến.

Không còn cách nào khác, nếu Trương Khải Hiên phiền nhiễuquá, anh cũng không thèm nói lý lẽ làm gì.

Anh gọi điện thoại cho Đào Đại Dũng, “Đại Dũng, cậu giúpmình tìm một luật sự, tốt nhất là luật sư chuyên nhận mấy vụ ly hôn, tìm đượcchứ?”

“Không thành vấn đề.”

Được rồi, anh nghĩ, xem ra mình phải dùng một số biện pháp củariêng mình rồi.

Cuối cùng, Đường Mạn hết cách đành quay về nhà họ Trương.

Có lẽ bởi vì trong lúc nguy cấp, Trương Khải Hiên đã liều mạngbảo vệ cô, cô không thể ăn nói lạnh nhạt với anh được, thái độ của cô đối vớianh đã dịu đi rất nhiều.

Chẳng qua, cô nói với Trương Khải Hiên: “Khải Hiên, đừnggiam giữ em như nhốt một con sư tử, sư tử sẽ nhịn ăn đó.”

Trương Khải Hiên đành chịu, anh cẩn thận thăm dò cô: “Vậy emcó thể đừng không từ mà biệt không?”

Đường Mạn không trốn tránh được nữa, “Sẽ không, nếu em muốnđi, em sẽ để lại một lá thư cho anh.”

Trương Khải Hiên lại hơi nản lòng, mỗi người nhường một bước,cuối cùng cũng đình chiến. Đường Mạn không chế giễu anh gay gắt nữa, rốt cuộccô cũng chịu xuống lầu ăn cơm, mọi người trong nhà đều yêu thương cô hơn, chỉcó trong lòng cô hiểu được, trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí cả, nếukhông phải bản thân đã cứu Trương Khải Hiên, chỉ sợ tình cảnh bây giờ của cô ởnhà họ Trương còn xấu hổ hơn cả 9 tháng trước.

Trương Khải Hiên không hề biết tâm sự trong lòng cô, thấy côthỏa hiệp, anh mừng thầm, bản thân bị thương chút đỉnh đã đổi lại được sự cảm độngcủa cô, đáng giá lắm, sao không đáng giá được chứ. Anh cẩn thận chăm sóc cô,đáp ứng hết tất cả những yêu cầu của cô, hơn nữa, anh phát hiện ra bản thâncàng ngày càng bị Đường Mạn cuốn hút, thậm chí…

Ăn cơm chiều xong, Đường Mạn đồng ý cùng mọi người chơi đánhmạt chược ở dưới lầu, Trương Khải Hiên không tham gia, nhưng anh lại chăm sóccô rất ân cần, mặt dày ngồi bên cạnh cô, hai người cùng chơi, tiền thắng đượcthuộc về cô, còn thua thì anh trả.

Đôi lúc, Đường Mạn cảm thấy Trương Khải Hiên giống như PhạmTiễn không hơn không kém, phun một đống xương ra lại cảm thấy chưa ăn hết, đinhặt lại ăn tiếp, quả thật là bất chấp lý lẽ.

Nhớ đến những uất ức trước kia mà cô phải chịu, bây giờ côcó một mối thù lớn cần phải báo.

Đồng thời cô cũng cảm thấy không thoải mái, hiện tại cô tìnhnguyện mỗi ngày đều cãi nhau, nổi giận với anh cũng không muốn anh nhún nhường,ngoan ngoãn như bây giờ.

Chuyện thương tâm biết bao, một người vì lấy lòng người kháclại có thể biến bản thân thành miếng kẹo cao su, dính chặt lấy người khác,nhưng trong mắt người đang bị dính lấy, anh chính là một vết dơ dư thừa khó màxóa bỏ.

Đường Mạn biết hết, cô cũng nhìn được trong mắt anh lóe lênkhát vọng muốn chiếm được cô, vấn đề là, tình cảm của hai người bây giờ cũng giốngnhư nhấn đầu trâu đang uống nước vậy, không thể miễn cưỡng.

Mà những người khác trong nhà họ Trương lại sợ đánh mất cơ hộiđến thăm hỏi cô, hy vọng có thể lót đường cho cô và Trương Khải Hiên.

Đáng tiếc, đời không như mong muốn, kết quả càng phát huycàng hỏng bét.

Cô của Khải Hiên lấy lòng nói: “Tiểu Mạn, về nhà thật tốt,con không biết mọi người nhớ con biết bao đâu.”

Đường Mạn thản nhiên nói, “Đúng vậy, lúc nào tôi cũng khôngdám quên tôi có thân phận gì, con người như tôi đây, hẳn là phải ở trong đồn cảnhsát phản tỉnh vài ngày.”

Cô của Khải Hiên buộc phải ngậm miệng lại.

Nói xong những lời này, Đường Mạn tự nhiên cảm thấy hả giận,nhưng cũng cảm thấy mình giống như tên lưu manh, không ngừng làm hư chuyện.

Thấy nhàm chán, cô muốn quay về công ty thăm mọi người, đãlâu không gặp, không biết họ thế nào.

Trương Khải Hiên cùng cô đến công ty, lúc lái xe anh còn lolắng, sợ cô sẽ đụng độ với Cao Nhân Tuệ ở bộ phận kiểm tra chất lượng, nhưngmà, anh cẩn thận nhìn lén sang, phát hiện thấy vẻ mặt của cô bình thường, anhthoáng yên tâm.

Bởi vì vừa mới có cơn mưa nhỏ, mặt đường dưới chân hơi ẩm ướt,trong không khí cũng mang hơi thở tươi mát của bùn đất mới, cơn gió thổi đến,làm một vài phiến lá rơi rụng, đúng lúc rớt trên vai của Đường Mạn, Trương KhảiHiên quay đầu lại, tự nhiên lấy đi giúp cô. Đường Mạn bỗng nhớ đến mùa xuân nămngoái, lần đầu tiên cô hẹn hò với anh, dưới táng cây hoa anh đào, anh nângkhuôn mặt cô, hôn lên môi cô, lúc ấy cô nhắm mắt lại, bị anh đoạt lấy một cáchngang ngược, anh cướp đi sự ngọt ngào của cô, giây phút ấy, bầu không khí cũngtươi mát như thế này.

Đã một năm trôi qua, cô cảm khái nhìn khu nhà xưởng, phân xưởngvẫn có hình dáng cũ, cây cối cũng vậy, hoa cũng giống trước, còn người ở đâu?

Trương Khải Hiên nói: “Em nói chuyện với mọi người đi, anhlên phòng làm việc, một lát chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều.”

Cô gật đầu. Lên văn phòng một lát, thấy mọi người, ai cũngngạc nhiên vây quanh cô, thấy cô họ vừa vui vừa mừng, xúm lại chào hỏi.

Đường Mạn nhìn mà ngạc nhiên, hóa ra có đồng nghiệp chưa kếthôn, cũng có người kết hôn rồi, có vài đồng nghiệp nam phát tướng, có đồng nghiệpnữ mang thai 4 tháng. À, hóa ra thời gian không giày vò được cây cối, lại có thểtra tấn được động vật, đăc biệt là động vật bậc cao.

Dạo qua một vòng, xã giao rất nhiều chuyện với mọi người, Đườngmạn cảm thấy vô cùng xúc động, nếu không lấy Trương Khải Hiên gấp gáp như vậy,bây giờ, cô cũng giống như họ, ngồi ở chỗ làm việc đánh máy; nếu không vì mâuthuẫn này mà bất hòa Trương Khải Hiên, bà Trương nhỏ như cô đây ở trong mắt mọingười không chừng sẽ là chim hoàng yến khiến ai cũng ngưỡng mộ.

Cô thầm nghĩ: “Khải Hiên, thật ra em cũng không hối hận khiyêu anh, cho dù giờ đây em đã không còn yêu anh nữa, nhưng mà, hiện tại emkhông hối hận quá khứ, tương lai em cũng không hối hận hiện tại.”

Cô đứng bên ngoài phòng làm việc của Trương Khải Hiên, dừnglại.

Trương Khải Hiên đang chuyên tâm viết gì đó, anh thật sự rấtchăm chú, không chú ý đến cô đang đứng ở ngoài cửa.

Đường Mạn chú ý đến ngón tay anh, đang cầm bút viết sột soạtgì đó, tay anh, lại có thể thon dài hơn cả cô, theo cảm tính, không biết tạisao cô lại không tự chủ được nhớ đến lúc anh ôm lấy cô, hôn môi cô, tình cảnhlúc bàn tay anh du ngoạn trên cơ thể cô, nhất thời, cô đỏ mặt, nhanh chóng cúiđầu.

Trương Khải Hiên ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy vợ mình, lập tứcđể bút xuống, mở cửa ra.

Đường Mạn khách sáo hỏi, “Em làm phiền anh à?”

Anh nói: “Đâu có, anh viết một lát là xong, em chờ anh nhé.”

Đường Mạn gật đầu, cô ngồi xuống sô pha, nhìn xung quanh, tầmmắt dừng lại ở tấm ảnh đặt trên bàn.

Đây chẳng qua là một tấm ảnh bảy tấc rất bình thường, dĩnhiên là ảnh chụp chung của hai người, bây giờ có rất ít người bày công khai ảnhvợ chồng chụp chung ở trên bàn, mà anh còn quá nặng tình như vậy, nhìn thấy khiếncô không khỏi nhíu mày, tâm trạng phức tạp.

Anh nhanh chóng giải quyết xong chuyện của mình, lấy áokhoát, “Chúng ta đi thôi, em muốn đi đâu, ăn gì?”

Đường Mạn suy nghĩ, “Có một nhà hàng Quảng Đông, nghe nóilàm món cá sạo không tệ.”

Đến nhà hàng, anh đưa thực đơn cho cô, “Điểm tâm ở đây cũngđược lắm, nhất định phải chừa bụng để thưởng thức nhé.”

Khi cá sạo được dọn lên, Trương Khải Hiên kiên nhẫn chọn raxương cá, bỏ phần thịt vào trong chén của cô.

Hai người cùng nhau ăn cơm, không nhắc đến chuyện ly hôn,khách sáo, tôn trọng nhau, hệt như hai vợ chồng hòa thuận.

Một người hình như là quản lý của nhà hàng mặt tươi như hoa,bước đến nói với họ, “Nhà hàng chúng tôi đang có chương trình rút thăm trúngthưởng, hai vị ở bàn số 36, thật vinh hạnh, đây là phiếu ăn trị giá 100 tệ củahôm nay.”

Trương Khải Hiên mỉm cười, “Đường Mạn, chúng ta may mắn thật.”

Quản lý lấy phiếu ăn, lễ phép trao cho Đường Mạn, “Thưa cô,giao cho cô, hy vọng lần sau cô lại đến.”

Đường Mạn vốn không có hứng thú, nhưng từ chối thì không được,cho nên nhận lấy.

Quản lý đưa một tờ giấy gì đó cho cô, “Thưa cô, chúng tôicũng đang làm một cuộc khảo sát, nếu cô có đề nghị hay sáng kiến gì hợp lý đềucó thể viết xuống đây cho chúng tôi.”

Đường Mạn nhìn xem, chỉ một một bản câu hỏi đơn giản, cô ngẩngđầu nhìn vị quản lý kia, người đó gật đầu nhìn cô cười.

Đường Mạn lại nhìn xuống câu hỏi, cô không nghĩ gì thêm, lấycây bút của người quản lý, sau đó điền qua loa lên đó, chỉ là chút vấn đề đơngiản, đều là hỏi thực khách có cái nhìn gì đối với nhà hàng, nhưng trang thứhai lại có một đoạn bỏ trống, có một chỗ trống ngay góc là chỗ để ký tên, cô cảmthấy hơi lạ, ngước nhìn người quản lý, người đó chỉ nhìn cô mỉm cười, nhìn quaTrương Khải Hiên, anh đang cúi đầu ăn thức ăn ở trước mặt, cũng không chú ý đếncô.

Suy nghĩ một lượt, cô ký tên của mình vào trang thứ hai, sauđó giao lại cho quản lý.

Quản lý mỉm cười, “Vô cùng cám ơn hai vị, chúc hai vị dùngcơm vui vẻ.”

Lúc này, một một giọng nữ lanh lảnh gọi họ, “Này, anh KhảiHiên.”

Đường mạn quay đầu lại, một một cô gái trẻ trung xinh đẹp,ăn mặc thời thượng, dáng người cao gầy.

Trương Khải Hiên hốt hoảng, Từ Mạn?

Anh nhất thời bối rối. Đêm đó, làm “chuyện ấy” cùng Từ Mạn,cô ta hệt như một con ruồi bâu vào miếng thịt bò, dính chặt lấy anh, đập thếnào cũng không đi. Tuy rằng sau đó, anh thành khẩn giải thích với Từ Mạn, hy vọngcô ta bỏ qua cho lần say rượu thất thố đó của mình, không ngờ Từ Mạn lại nói rấttự nhiên, “Anh Khải Hiên, em rất thích anh, chuyện này không sao, cho dù anh kếthôn rồi hay chưa, em cũng thích anh như trước.”

Nhưng anh không thể có quan hệ lăng nhăng với cô được. Nếuanh muốn xoay chuyển lòng dạ của Đường Mạn, lúc này tuyệt đối không thể phạm lỗi.

Anh đành chào hỏi, “Chào em, Từ Mạn.”

Từ Mạn hỏi: “Anh đến ăn cơm với bạn à?”

Anh giới thiệu, “Đây là bà xã của anh.”

Từ Mạn ngạc nhiên, “Thì ra chị ta chính là vợ của anh sao.”Ánh mắt của cô ta lập tức rơi vào mặt của Đường Mạn, sau đó khách sáo khen ngợinhư nịnh nọt, “Anh Khải Hiên, nếu chị dâu đã về rồi, vì sao anh còn không sớm dẫnchị ấy ra ngoài giới thiệu cho mọi người làm quen một chút. Vậy thì, em có thểngồi xuống đây không?”

Đường Mạn chỉ lễ phép gật đầu chào hỏi cô ta, cô tình cờnhìn thoáng qua Từ Mạn và Trương Khải Hiên, một người vẻ mặt ửng đỏ, người kiathì mắt sáng lên, phụ nữ đều có thị giác nhạy cảm và thần kinh nghi ngờ, cô cảmnhận được, Từ Mạn này thích Trương Khải Hiên.

Từ Mạn tự tiện ngồi xuống bên cạnh Đường Mạn, hệt như bơ vàsô cô la nóng chảy hòa quyện vào nhau, cô ta tự giới thiệu, “Em tên là Từ Mạn,chị dâu, có duyên thật đó, tên của hai chúng ta giống nhau.”

Đường Mạn gật đầu, “Vâng.”

Từ Mạn nói: “Thì ra chị dâu lớn hơn em một tuổi, chi bằng emgọi chị là chị nhé?”

“Đương nhiên là được.” Thật ra Đường Mạn cũng nghe khôngquen xưng hô chị dâu này, cả người cô không được tự nhiên.

Từ Mạn nhìn Trương Khải Hiên, tiếp tục nói, “Chị, lúc nhỏ emvà anh Khải Hiên thường chơi chung với nhau, sau khi lớn lên hiểu biết mộtchút, lúc anh chị kết hôn thì em đang ở nước ngoài, không thể về dự hôn lễ được,thật sự rất đáng tiếc, chẳng qua sau khi nghe anh Khải Hiên kể chuyện tình cảmcủa hai người, em cảm động lắm.”

Đường Mạn bỗng nhớ ra, lúc cô ở Thượng Hải có gọi điện thoạicho Trương Khải Hiên, giọng nói trong trẻo ở đầu dây bên kia, “Xin chào, là tìmTrương Khải Hiên phải không?”

Chính là cô ta.

Từ Mạn vẫn cảm khái như cũ, “Anh chị thật có duyên.”

Đường Mạn thản nhiên hỏi, “Anh Khải Hiên của em có nói choem biết anh chị làm sao lại kết hôn hay không?”

Từ Mạn lắc đầu, “Anh Khải Hiên nói, anh ấy gặp chị một lầnđã rất thích chị, là vừa gặp đã yêu.”

Đường Mạn liếc Trương Khải Hiên một cái, nhủ thầm, Trương KhảiHiên, anh đúng là người luôn nghĩ sẵn lời nói dối trong đầu, cô mỉm cười nói vớiTừ Mạn: “Anh Khải Hiên của em lúc nào cũng đẹp trai phóng khoáng, anh ấy còn cómột ưu điểm vô cùng xuất sắc, đó chính là thích phóng đại mọi chuyện thành vô hạn,anh ấy có thể hình dung chị ra thành một quả táo đỏ xinh đẹp, thật ra chị chỉlà một trái sầu riêng thối đầy gai nhọn thôi.”

Từ Mạn cười ha ha, “Chị, chị thật sự là Gia Cát nữ trung hàokiệt.”

Đường Mạn khen ngợi cô ta rất đúng mực, “Từ Mạn, em vừa xinhđẹp vừa có khí chất như vậy, hệt như Hoàng Dung thông minh khả ái.”

Cả hai cùng cười, Trương Khải Hiên ngây ngô ở một bên, miệnghá ra lại ngậm vào, vài lần muốn chen ngang, nhưng hai cô gái này cứ liếng thoắnnhư A Tu La trong Thiên Long Bát Bộ, vừa không cho anh cơ hội để thể hiện, cũngkhông cho anh không gian để phát huy.

Từ Mạn tán thưởng: “Chị, anh Khải Hiên thật sự rất xuất sắc,tuổi trẻ đã ngồi trên ghế cao, không phải nhờ quan hệ gia thế, năng lực của bảnthân anh ấy không có ai bì kịp, hơn nữa, ở phương diện lựa chọn bạn gái, tiểuchuẩn của anh ấy đặc biệt cao, cô gái tầm thường sao có thể lọt vào mắt anh ấyđược chứ, chị có thể gả cho anh Khải Hiên, thật sự là rất ngưỡng mộ chị đó.”

Đường Mạn thầm nghĩ, không phải cô ở nước ngoài sao, làm thếnào lại hiểu Trương Khải Hiên như lòng bàn tay vậy?

Từ Mạn than nhẹ: “Cô gái nào cũng có mơ ước, ai cũng muốn gảcho người đàn ông tốt, điều kiện của anh Khải Hiên xuất sắc như vậy, con ngườivừa không nhỏ mọn, vừa chuyên tâm, vừa chung thủy. Chị bỏ đi suốt 9 tháng, emnghe anh ấy nói tối nào cũng phải ôm gối của chị mới ngủ được, đàn ông như vậythật tốt và hiếm thấy, biết bao nhiêu đàn ông đều mang tâm lý ôm phụ nữ chơiqua đường, mới mẻ qua đi thì không còn chú ý đến nữa, anh Khải Hiên thì khôngphải là người như vậy, phải không anh?”

Từ Mạn nhếch lông mày lên nhìn Trương Khải Hiên một cách sâuxa, Trương Khải Hiên nghe mà như ngồi trên đống lửa, anh rất hiểu thâm ý bêntrong lời nói của Từ Mạn, anh không nhỏ mọn, lại chung tình, không phải mangtâm lý ôm người khác chơi qua đường, anh đối với em là như vậy đó?

Một bữa cơm, ba người đều mang tâm sự.

Đường Mạn ăn rất thoải mái.

Trương Khải Hiên như nghẹn trong ngực.

Từ Mạn nói những câu mang hàm ý khác, ngấm ngầm hại người.

Cuối cùng anh cũng không nhịn nổi nữa, lấy khăn ăn lau tay,nói, “Tiểu Mạn.”

Cả hai cô gái đồng thanh lên tiếng trả lời, vâng?

Trương Khải Hiên đành thanh minh, ý là anh chỉ muốn gọi vợmình, “Bà xã, không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”

Từ Mạn nói sang sảng, “Vâng, chị à, hôm nào có thời gian, emhẹn chị đi dạo phố, được chứ?”

Đường Mạn qua loa xã giao một chút với cô ta.

Trương Khải Hiên ngang ngược kéo tay Đường Mạn, nắm chặttrong tay, không đợi Từ Mạn nói thêm gì nữa, anh nói tạm biệt, lập tức kéo ĐườngMạn nhanh chóng rời đi.

Từ Mạn lại đuổi theo, “Chị, số điện thoại của chị là baonhiêu, hôm nào có thời gian sẽ hẹn chị.”

Trương Khải Hiên nhíu mày, Đường Mạn đành nói: “Bây giờ chịvẫn chưa có số điện thoại ở Thanh Đảo, chờ khi có thời gian sẽ bảo Khải Hiênnói lại cho em biết.”

Trương Khải Hiên kéo cô đi.

Hai người đến bãi đỗ xe, sau khi lên xe, anh không có biểu cảmgì, xoay người giúp Đường Mạn cài dây an toàn, tiếp đó chậm rãi khởi động xe.

Chiếc xe chạy êm ru dưới ánh đèn đường, Đường Mạn đột nhiênhỏi anh: “Khải Hiên, anh và Từ Mạn từng lên giường với nhau sao?”

Trương Khải Hiên sợ đến toàn thân run rẩy, gần như không nắmchắc được vô lăng.

Đường Mạn sao lại hỏi như vậy, chẳng lẽ cô có đôi mắtX-Quang, có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra sự chột dạ trong anh.

Nhưng anh lập tức bình tĩnh lại, trả lời rất hùng hồn,“Không hề, sao lại có chuyện đó được, cô ta lắm mồm như con gà mái già, nghephiền lắm.”

Đường Mạn à một tiếng, mỉm cười: “Trương Khải Hiên, con ngườianh cũng thật là, có gan làm mà không có gan nhận à, anh đúng là trời biến đấtbiến nhưng cái miệng không hề thay đổi, cố chấp đến cùng, chết cũng không hối cải.”

Trương Khải Hiên hết hồn, từng câu nói chua ngoa của Đường Mạnbắn trúng vào chỗ nhột của anh, nhưng anh suy đi nghĩ lại, không thể nào, khôngcó người thứ ba biết được, cho nên anh lập tức gân cổ cãi lại, nhưng vẻ kiêucăng rõ ràng giảm đi rất nhiều, “Không là không mà, em không thể đổi trắng thayđen, tùy tiện kết tội người khác.”

Đường Mạn quay đầu đi, trên mặt cô hiện lên nụ cười như cónhư không, cô khẽ nói: “Cách đàn ông nhìn phụ nữ, nếu không dám nhìn thoải mái,thì hoặc là thích nên không dám nhìn thẳng, hoặc là trong lòng có mờ ám, có tậtgiật mình, anh thuộc loại nào?

Anh không hé răng.

“Còn có.” Đường Mạn thật sự không chịu buông tha cho anh, cônói: “Còn có, cô gái đó dùng mũi giày cao gót cọ vào bắp chân của đàn ông ở dướibàn, cố tình khiêu khích như vậy, người đàn ông lại có thể ngồi yên? Điều đó chứngminh được gì? Hoặc là đã lên giường, hiểu nhau không nói thành lời; hoặc làchưa lên giường, nhưng đã ngầm xã giao mờ ám, Trương Khải Hiên, anh lại thuộcloại nào đây?” Nói xong câu đó, cô lấy tay nhéo một cái thật mạnh lên chân củaTrương Khải Hiên, “Anh nói xem anh thuộc loại nào?”

Trương Khải Hiên không sao ngờ được, Từ Mạn chỉ khẽ làm mộtcử chỉ mờ ám ở dưới bàn lại có thể bị Đường Mạn thấy được, anh quả là đổ mồ hôiđầu, lạnh cả sống lưng.

Chính xác, lúc ăn cơm, cách một lớp khăn trải bàn, Từ Mạn nhẹnhàng dùng mũi giày cọ vào chân anh một chút, lúc ấy tay anh hơi run lên, suýtchút nữa không giữ nổi cái chén.

Nhưng ngoài miệng anh vẫn nói rất bình tĩnh, “Tiểu Mạn, emtin cũng được, không tin cũng thế thôi, trong lòng anh chỉ có em.”

Đường Mạn cười khẩy, “Màn thổ lộ này đúng là điển hình củagiấu đầu lòi đuôi, làm là làm, lên giường thì đã sao, anh là người đã phạm tộinhiều lần kia mà, chỉ là em không quen nhìn vẻ mặt rõ ràng đã làm nhưng lại chộtdạ không dám nhận này của anh. Trương Khải Hiên, phải nói thế nào thì anh mớikhá lên được, một bên thì thổ lộ với em, bên kia lại mượn cớ tương tư để vụngtrộm, anh thật sự là không quản được miệng mèo ăn vụng đồ tanh mà.”

Trương Khải Hiên nghe mấy lời giáo huấn của Đường Mạn đến tốităm mặt mũi, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan cố, “Không có, anh rất trong sạch, cáigì anh cũng chưa làm.”

Đường Mạn cười ha ha, “Trương Khải Hiên ơi là Trương KhảiHiên, anh xem vẻ mặt của anh kìa, em còn chưa dụng hình mà, gạ gẫm một chút màanh đã xuất ra hết chiêu, anh thật sự là quá nhu nhược.”

Anh bị dọa đến nỗi chân mềm nhũn, người vợ này thật sự làkhó quản lý, khó sống chung, chống đỡ không nổi, cân nhắc không nổi.

Anh bỗng nhiên hỏi, “Tiểu Mạn, anh hỏi em, nếu anh thật sựđã lên giường với cô ta, em sẽ nghĩ anh thế nào?”

****************************

Thủy Tụ Nhân Gia: Kết hôn chỉ cần 9 tệ, ly hôn lại là cuộcchiến trường kỳ, hôn nhân cuả Tiểu Mạn và Khải Hiên khẳng định sẽ không thuậnbuồm xuôi gió, như vậy tối nay sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây? Tình cảm dâng trào,tôi lại cho họ lên giường và… … chiến đấu tiếp. Mong các bạn đợi tôi ở chươngsau: Tình duyên như mộng.