Dây Leo

Quyển 1 - Chương 4: Chim én nhỏ và thiên nga



Thực ra, Đường Mạn đều có thể nhìn thấy anh mỗi ngày. Mỗi buổisáng, anh lái chiếc xe Passat màu xanh của mình để đi làm, vị trí đỗ xe đúnglúc đối diện với cửa sổ phòng Đường Mạn, Đường Mạn có thể nhìn thấy xe anh mộtcách rõ ràng.

Mỗi buổi sáng, Đường Mạn đều ăn mặc rất cẩn thận tỉ mỉ, cô đểtóc dài, cho nên chải tóc vô cùng suôn thẳng, sẽ tựa vào bên này cửa sổ, trên đầukẹp một chiếc kẹp tóc lấp lánh, hy vọng khi anh ngẩng đầu lên thì có thể nhìnthấy, tuy rằng anh chưa bao giờ chú ý đến, nhưng cô vẫn chăm chỉ làm như vậy, bởivì cô không mong muốn, có một ngày khi anh vô tình chú ý đến cô, thì sẽ khôngnhìn thấy được điểm phát sáng này trên đầu cô.

“Chuyện mà bạn mong đợi xảy ra, nhưng lại có khả năng mãimãi không bao giờ xảy ra là gì?

Trương Khải Hiên đột ngột đến hẹn tôi, anh ấy nói yêu tôi,nhưng trên thực tế là… anh ấy đã có bạn gái.”

Điều đáng tiếc chính là, Trương Khải Hiên đã có bạn gái.

Mà bạn gái của anh, chính là chủ quản bộ phận của Đường Mạn,Cao Nhân Tuệ.

Nhắc đến Cao Nhân Tuệ, Đường Mạn liền xì hơi, đó là một côgái xinh đẹp dịu dàng đến nỗi có thể ngăn nước chảy đi, hiện giờ có cô gái nàolại dám mặc một thân đồ trắng như vậy, nhưng Cao Nhân Tuệ lại dám, cô thường mặchoặc là một bộ đồ công sở màu trắng, hoặc là áo khoác ngoài màu trắng, tóm lạilà các loại trang phục có thể làm tôn bản thân lên như đóa hoa sen trắng tươi đẹp,khiến người khác phải nhớ thương.

Cao Nhân Tuệ 27 tuổi, Trương Khải Hiên 29 tuổi, Cao Nhân Tuệcao 1m77, Trương Khải Hiên cao 1m82, bất luận là nhìn ở góc độ nào, hai ngườicũng là một đôi do trời dất tạo thành.

Có một đối thủ không thể nào vượt qua như vậy, Đường Mạn chỉcó thể tự nói với chính mình, mình vĩnh viễn cũng đừng nên hy vọng chim én nhỏcó thể so sánh với thiên nga, không phải cùng một tầm cao.

Nhưng mà, thích, cô vẫn cứ thích.

Bởi vì, anh thật là đẹp trai.

Rất nhanh, trong buổi tiệc kỷ niệm của công ty, Trương KhảiHiên phá lệ nói vài câu với cô.

Buổi tối hôm đó, là bữa tiệc liên hoan kỷ niện công ty trònmột năm, tất cả nhân viên đều có mặt tại phòng tiệc của khách sạn nghe Chủ tịchphát biểu ở trên khán đài, Trương Khải Hiên mặc một bộ âu phục màu xanh biển,trong một nhóm người, vẫn là anh xuất chúng nhất, ánh mắt của Đường Mạn nhìnkhông muốn dứt ra, cô theo bản năng nhìn về phía Cao Nhân Tuệ, phát hiện thấycô ấy cũng mặc một bộ đồ màu xanh biển, phối hợp rất tốt với Trương Khải Hiên.Cô nhịn không được cúi đầu nhìn chính mình, áo sơ mi trắng tay ngắn ráp ngực,phía ngực phải có đính một bông hoa lụa thủ công màu đen bằng vải bố, chiếc váyngắn xếp ly màu xanh đậm, trên cổ có đeo một sơi dây chuyền thời trang bằng đấtsét nung, cách ăn mặc vô cùng bình thường, không thu hút chút nào khi đứng giữamột đám người, nhìn thấy Cao Nhân Tuệ, cô cúi đầu, giấu đi tâm sự.

Trong khoảng thời gian tự do, mọi người nâng ly nói chuyệnthoải mái, người trong nhóm lãnh đạo lần lượt đi mỗi bàn kính rượu, Trương KhảiHiên cũng đến bàn của bộ phận kiểm tra chất lượng để kính rượu, có lẽ là trùnghợp, anh đúng lúc ngồi bên cạnh Đường Mạn, đầu tiên là nói vài câu xã giaothông thường, đại loại là nói chuyện cùng mọi người, hy vọng mọi người có thểchiếu cố nhiều hơn, nỗ lực làm việc, sau đó thì mời rượu, nhóm nữ trong bộ phậnkiểm tra chất lượng đều giả đò yếu đuối, người nào cũng từ chối vì không thắngnổi rượu.

Mọi người đều biết quan hệ của anh và Cao Nhân Tuệ, độtnhiên có người đùa giỡn, buộc hai người phải uống rượu giao bôi, Cao Nhân Tuệnhất thời đỏ mặt.

Trương Khải Hiên chỉ mỉm cười, anh vừa quay đầu lại thì nhìnthấy Đường Mạn, dường như là có mục tiêu mới, “Đường Mạn? Hẳn là cô có thể uốngmột chút chứ?”

Đường Mạn đang nhét thức ăn vào miệng, thình lình bị anh hỏiđến, nhất thời giật mình, liền liên tục xua tay.

Trương Khải Hiên đùa cô: “Không cần giả tạo như mấy cô ấy,trong mắt tôi, cô là một cô gái rất cởi mở tự nhiên mà.”

Đường Mạn nghe xong thì ngẩn ra, trong lòng có chút ấm áp nhộnnhạo, cô bất giác hỏi: “Thật sao?”

Trương Khải Hiên cười nói: “Đương nhiên là thật.”

Đường Mạn vui vẻ không kìm lại được, hồn vía bay lên mây lậptức cầm ly rượu lên, “Vì lời nói này của anh, tôi sẽ uống hết.”

Mọi người đều sững sờ, Trương Khải Hiên cũng bất ngờ, aicũng đều một hai từ chối, cô nàng này thật là khờ khạo ngay thẳng.

Anh đành cười nói: “Thật thẳng thắn, tôi rất thích người vuivẻ, tôi cũng uống hết.”

Đường Mạn nói: “Giám đốc Trương, đến lượt tôi kính anh. Vìanh phóng khoáng khôi ngô, học rộng nho nhã.”

Mọi người cười ha ha, Trương Khải Hiên cũng nhịn không đượcmà gật gù.

Vì kính rượu nên Đường Mạn cạn trước, Trương Khải Hiên ngưngtrệ 7-8 phút mới cười: “Nữ trung hào kiệt, không giống người thường, được, tôicạn.”

Có người ở dưới gần bàn giẫm lên chân Đường Mạn một cái, làđồng nghiệp mách nhỏ, Đường Mạn hiểu, nơi này không phải là sân khấu biểu diễncủa mình, thấy Trương Khải Hiên uống rượu xong, cô cũng nhanh chóng rời khỏibàn. Khi đến nhà vệ sinh, vỗ ngực để thở.

Chờ sau khi bình tĩnh lại, cô ra khỏi nhà vệ sinh, không ngờđúng lúc nhìn thấy Trương Khải Hiên cùng một thương nhân Nhật Bản dùng tiếng Nhậtnói chuyện với nhau một cách lưu loát, vị thương nhân Nhật Bản kia Đường Mạn đãtừng gặp qua một lần, hình như tên là Harao Kazuki, đã đến bộ phận kiểm tra chấtlượng một lần, bởi vì khi anh ta đến có nói vài câu với Đường Mạn, cho nên anhta hơi có ấn tượng, thấy Đường Mạn, Harao lập tức khiêm tốn cười mỉm theo kiểuNhật.

Đường Mạn lập tức gật đầu và cười lại, cũng không để ý lắm.

Khi buổi tiệc sắp chấm dứt, những nhân viên ở công ty chưacó gia đình nối đuôi nhau lên xe đưa rước của công ty, Đường Mạn nghe thấy cóngười gọi cô: “Đường Mạn.”

Cô quay đầu lại, Trương Khải Hiên đi đến chỗ cô, tim cô lậptức đập nhanh.

Trương Khải Hiên hỏi cô: “Đường Mạn, số điện thoại của cô làbao nhiêu?”