Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 45: Hoắc Tiểu Tiểu, tớ rất thích cậu.



Tiệc rượu tám giờ, chưa đến chín giờ Hoắc Tùy Thành liền rời đi.

Lục Bạc Dương cầm một ly rượu, uống đến say khướt, trên tay còn ôm một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng, cười hắn: "Hoắc Nhị, anh sớm muộn gì cũng đắc đạo thành tiên."

Hoắc Tùy Thành đối với loại người này luôn luôn chỉ có một, khoát tay áo rời đi khỏi hiện trường.

"Tiên sinh, là về Hoắc Công quán sao?"

Hoắc Tùy Thành uống một chút rượu, toàn thân phát nhiệt, đầu có chút choáng.

Hạ cửa xe xuống, giật giật cà vạt đang thắt chặt cần cổ, mở hai cúc áo sơ mi, gió lạnh thổi vào khiến hắn dễ chịu không ít.

"Về chậm một chút."

"Vâng."

Hoắc Tùy Thành miễn cưỡng lùi ra sau, nhìn thoáng qua đèn đường ngoài cửa sổ xe, hắn nhớ tới ngày hôm nay lúc đón Tiểu Tiểu tan học, gặp được Quý Văn Tâm ở cửa phòng.

Mặc kệ là vô tình hay là cố ý, nếu Quý Văn Tâm đã biết Tiểu Tiểu học ở trong nhà trẻ kia, về sau hai người tránh không được sẽ tiếp tục gặp mặt.

Là người đều có lòng riêng, mà tấm lòng của người cha của Hoắc Tùy Thành, hắn không muốn Quý Văn Tâm và Hoắc Tiểu Tiểu gặp được nhau.

Vứt bỏ con gái ruột của mình, mỗi ngày đều ở trước mặt con gái mình cùng con gái của người khác diễn màn kịch tình mẹ con thắm thiết.

Trẻ con luôn có một ngày sẽ lớn lên, đến lúc đó nhớ lại những việc này, sẽ phải đau khổ cỡ nào?

Hoắc Tùy Thành lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.

"Chào ông, hiệu trưởng Chu, tôi là Hoắc Tùy Thành cha của Hoắc Tiểu Tiểu, có chuyện liên quan tới Tiểu Tiểu, tôi muốn thương lượng với ông một lát."

Xe chậm rãi chạy về phía trước, bình thường nửa giờ sẽ về tới, lại rề rà hơn một giờ.

Lúc xe dừng ở trước cửa Hoắc Công quán, Hoắc Tùy Thành tỉnh rượu hơn phân nửa.

Hắn ở phòng khách cởi áo khoác âu phục có dính mùi rượu, thả ở trên ghế sa lon, cất bước lên lầu, đẩy cửa phòng ra, thấy Hoắc Tiểu Tiểu ngủ trên giường.

Hoắc Tùy Thành nhẹ nhàng thở ra.

May là đã ngủ.

Quay người tiến vào phòng tắm, lần nữa bước ra, Hoắc Tiểu Tiểu đang ngồi ở trên giường nhìn hắn.

"... Ba ồn ào đến con rồi?"

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, "Con đang chờ ba ba."

"Chờ ba làm gì?"

"Ba đã nói sẽ kể chuyện về mẹ cho con."

Hoắc Tùy Thành điềm nhiên như không có việc gì đi đến bên giường, "Con không hỏi ông nội sao?"

"Không có, ba đã hứa sẽ nói cho con biết, cho nên con không hỏi ông, ba nói chưa ạ? Con nghe!"

Một đứa bé mà thôi, nhưng Hoắc Tùy Thành lại cảm thấy khó đối phó hơn so với những loại người toan tính trong tiệc rượu kia nhiều.

Hắn nghĩ nghĩ, nói: "Con xem bây giờ là mấy giờ rồi? Gần mười giờ rưỡi, sáng mai con còn phải đi nhà trẻ, con xác định hiện tại muốn nghe ba nói về mẹ sao? Quá muộn rồi, đi ngủ."

"Thế nhưng mà..."

"Hoắc Tiểu Tiểu!"

Biết ba cô lại sử dụng chiến thuật kéo dài, Hoắc Tiểu Tiểu cũng không có thật sự muốn quấn lấy ba cô hỏi về Quý Văn Tâm, một đứa trẻ hiếu kì đối với chuyện của mẹ mình, Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy mình dạng này hẳn là đủ rồi.

"Dạ, ba ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

*****

Hôm sau, Hoắc Tùy Thành hoàn toàn như trước đây đưa Hoắc Tiểu Tiểu đi nhà trẻ, chỉ là trên đường đến nhà trẻ, nói bóng nói gió hỏi một câu: "Tiểu Tiểu, hôm qua ba nhận một cuộc điện thoại của hiệu trưởng, ông ấy nói con rất ngoan, thông minh lại nghe lời, cho nên muốn chuyển con tới Đại Ban, con muốn đi không?"

"Đại Ban?"

"Đúng, Dịch Khiêm cũng ở ban kia."

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn ba cô, trong nháy mắt liền hiểu rõ chuyện ở trong đó.

Không có hiệu trưởng nào nói cô ngoan ngoãn, vừa thông minh vừa đáng yêu cả. Đoán chừng là ba cô vì không cho cô tiếp tục gặp gỡ với Quý Văn Tâm, cho nên chuyển cô tới Đại Ban. Thật ra cũng không phải không được, các cô giáo ở Tiểu Ban xem cô như đứa trẻ mà chăm sóc, cô không quen, mà cũng không có gì tốt để chơi.

"Dạ."

Mi tâm Hoắc Tùy Thành hơi nhíu, cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng.

"Tiểu Tiểu đồng ý chuyển tới Đại Ban?"

"Dạ, đồng ý!"

"Vậy thì tốt, đợi chút nữa ba dẫn con đi nói với hiệu trưởng, chuyển con đến Đại Ban, nếu có bạn khác bắt nạt con, con liền nói cho ba."

"Con mới không sợ đâu, Dịch Khiêm sẽ bảo vệ con."

Hoắc Tùy Thành nhíu mày, "Thật sao?"

"Dạ! Cho nên ba không cần lo lắng."

Đêm qua hiệu trưởng Chu nhận cuộc điện thoại của Hoắc Tùy Thành, hi vọng cho Hoắc Tiểu Tiểu chuyển ban, ông ngay lập tức gọi điện thoại cho mấy cô giáo đang dạy lớp của Hoắc Tiểu Tiểu, trừ cô giáo Từ Mạn Nhân cho rằng Hoắc Tiểu Tiểu mới nhập học không bao lâu, không nên chuyển ban, mấy cô giáo khác đều cho rằng lấy tư duy cùng năng lực của Hoắc Tiểu Tiểu bây giờ, hoàn toàn có thể chuyển đến Đại Ban để học tập.

Là vậy, sau khi đến trường học, thủ tục Hoắc Tiểu Tiểu chuyển ban rất nhanh liền hoàn thành, cũng không có chậm trễ quá nhiều thời gian của Hoắc Tùy Thành.

"Tiểu Tiểu, cô ấy chính là cô giáo sinh hoạt ở Đại Ban, cô ấy họ Thang, về sau cô Thang sẽ chăm sóc con."

"Con chào cô Thang."

Cô Thang nhậm chức ở trường Wellington nhiều năm, cũng là lần đầu tiên thấy một đứa bé nhỏ như Hoắc Tiểu Tiểu Tiểu lên học Đại Ban, ấn tượng lần đầu ấn không tệ, tự nhiên, hào phóng lại không uống cuống, là đứa bé hiểu chuyện thông minh.

"Chào con Tiểu Tiểu, cô là cô Thang, về sau cô Thang sẽ chăm sóc con, ở lớp học con có bất cứ chuyện gì đều có thể cùng cô nói."

"Cảm ơn cô Thang."

"Thật ngoan, vậy Tiểu Tiểu tạm biệt ba đi, chúng ta đi phòng học."

Hoắc Tiểu Tiểu quay người hướng Hoắc Tùy Thành phất tay, "Tạm biệt ba."

Nói xong, đi theo cô giáo rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.

Đại Ban không giống với Tiểu Ban.

Chỗ không giống chính là học sinh ở Đại Ban phải tuân thủ kỷ luật, phải học được xếp hàng, còn phải bắt đầu học viết các số đơn giản và hán tự.

Cô Triệu trước kia là cô giáo ở Tiểu Ban của Hoắc Tiểu Tiểu, đã sớm nhìn rõ những biểu hiện ngày thường của cô, nhất trí cho rằng Hoắc Tiểu Tiểu thông minh hiểu chuyện, đi học ở Đại Ban cũng là dư sức.

Thực ta coi như theo không kịp cũng không có gì, nhà trẻ còn có thể đuổi cô ra sao?

"Hoắc Tiểu Tiểu!"

Lúc cô Triệu dẫn Hoắc Tiểu Tiểu đi vào Đại Ban, Lục Tĩnh Nhất phát hiện ra Hoắc Tiểu Tiểu trước, cậu lừa gạt chọc chọc Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, cậu nhìn kìa, Hoắc Tiểu Tiểu đến lớp chúng ta."

"Hoắc Tiểu Tiểu?"

"Woa, thật là cậu ấy!"

Mấy bạn nhỏ thả đồ chơi trong tay ra, ngay lập tức chạy tới bên người Hoắc Tiểu Tiểu.

"Tiểu Tiểu, sao cậu lại đến lớp chúng tớ?"

"Đúng đó đúng đó, cậu còn đeo cặp sách đến, cậu muốn chuyển đến lớp chúng tớ sao?"

Cô Triệu cười nói: "Ừ, từ hôm nay trở đi, Tiểu Tiểu chính là bạn học lớp Đại Ban chúng ta, các con không được bắt nạt bạn nhé."

Mấy người Dịch Khiêm ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau, "Có thật không!"

"Tiểu Tiểu, chúng ta là bạn học!"

"Cô Triệu yên tâm, chúng con nhất định sẽ không bắt nạt Tiểu Tiểu, cũng sẽ không để cho người khác bắt nạt Tiểu Tiểu!"

"Đúng, chúng con là nam tử hán, sẽ bảo vệ cậu ấy!"

"Vậy các con tìm chỗ ngồi cho Tiểu Tiểu giúp cô có được hay không?"

"Dạ được!"

Dịch Khiêm cầm cặp sách nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu, đi đến ghế ngồi bên cạnh mình, lấy đồ vật của Lục Tĩnh Nhất ra, lại bỏ cặp sách của Hoắc Tiểu Tiểu vào.

"Tiểu Tiểu, em ngồi ở đây! Lục Tĩnh Nhất, mau lấy đồ của cậu đi đi."

Lục Tĩnh Nhất: "..."

Có người vui có người buồn.

Trong phòng học Tiểu Ban, Chu Chu sáng sớm liền ôm cặp xách nhỏ đi vào phòng học, vào phòng học liền đem cặp xách nhỏ lén lén lút lút nhét vào trong ngăn tủ, khóa kỹ lại canh giữ ở trước ngăn tủ.

Bên trong cặp xách nhỏ là chocolate buổi sáng hôm nay mẹ cậu để vào, là socola hôm qua Hoắc Tiểu Tiểu thích ăn, ngày hôm nay cậu lại mang theo thật nhiều, coi như chia cho bạn học trong lớp mỗi người một viên, Hoắc Tiểu Tiểu vẫn là có thể ăn được nhiều hơn.

*****

Chu Chu nhìn về phía bên ngoài phòng học, cô giáo đã đến.

"Các bạn học, mọi người tới nghe cô nói một chuyện."

Các bạn trong phòng dồn dập đem ánh mắt nhìn về phía cô giáo.

"Mọi người có phát hiện lớp chúng ta hôm nay có một bạn còn chưa đến?"

Các bạn học hai mặt nhìn nhau, đang xác nhận còn có ai chưa đến.

"Hoắc Tiểu Tiểu không đến!"

Không biết là ai nói một câu như vậy.

"Đúng! Hoắc Tiểu Tiểu không đến, bởi vì từ hôm nay trở đi, Hoắc Tiểu Tiểu sẽ không ở lớp chúng ta học tập nữa, bạn đã chuyển đến Đại Ban, mọi người..."

"Cô ơi!" Không đợi cô Trần nói xong, Chu Chu không kịp chờ đợi giơ tay lên, "Hoắc Tiểu Tiểu... Hoắc Tiểu Tiểu vì sao lại chuyển đến Đại Ban?"

"Cái này cô cũng không biết, nhưng mà mặc kệ Hoắc Tiểu Tiểu ở nơi nào, đều là bạn học của các con, nếu như các con muốn gặp bạn, có thể đi đến Đại Ban tìm bạn."

Khuôn mặt nhỏ của Chu Chu nhăn thành bánh bao. Không nói một lời lấy cặp sách giấu trong ngăn tủ ra, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

"Chu Chu, con đeo cặp sách muốn đi đâu?"

"Con... Con muốn đi tìm Hoắc Tiểu Tiểu."

"Con tìm bạn làm gì?"

"Con có đồ muốn cho cậu ấy."

Cô Trần cũng biết, ở lớp học Chu Chu và Hoắc Tiểu Tiểu chơi rất thân, giữa hai bạn nhỏ này nói không chừng còn có bí mật gì đó chưa kịp nói.

"Vậy cô dẫn con đi."

"Cám ơn cô."

Chu Chu ôm cặp sách, đi theo cô Trần đi đến Đại Ban.

Cậu rất không vui, bởi vì Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên chuyển đến Đại Ban, hôm qua cũng không nói cho cậu, quan trọng nhất chính là, socola cậu chuẩn bị cho cô còn chưa đưa nữa.

Cô Trần dẫn Chu Chu đi đến Đại Ban, "Cô Triệu, thật sự làm phiền cô và các em, cô có thể đi ra ngoài một lát không?"

Cô Triệu đang dạy các bạn học nhỏ viết số thứ tự đơn giản, đi đến cửa phòng học, "Cô Trần, sao vậy?"

Cô Trần nói: "Là như vậy, Hoắc Tiểu Tiểu ngày hôm nay chuyển tới lớp cô là học sinh Tiểu Ban trước đó của tôi, Chu Chu và Tiểu Tiểu trước kia là bạn học, nói còn có thứ gì đó còn chưa đưa cho nó, cô có thể để nó ra một chút không?"

"Có thể." Cô Triệu quay đầu, "Tiểu Tiểu, con ra đây một chút."

Hoắc Tiểu Tiểu đứng dậy đi ra hành lang, mấy người Dịch Khiêm, Lục Tĩnh Nhất ở trong phòng học dồn dập đứng lên, nhón chân nhìn ra bên ngoài.

"Tiểu Tiểu, Chu Chu tới tìm con có việc."

"Chu Chu, cậu tìm tớ có chuyện gì à?"

Chu Chu lúc đầu rất rất rất tức giận, nhưng nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu, đột nhiên lại không tức giận nữa.

"Cậu sao lại chuyển đến Đại Ban, sao hôm qua không nói?"

"Bởi vì ngày hôm nay cha tớ mới nói cho tớ, để cho tớ chuyển đến Đại Ban, hôm qua tớ cũng không biết chuyện này."

"Thật sao?"

"Đúng vậy đó."

Chu Chu lấy socola trong túi xách mình ra, "Những thứ này... Đây đều là tớ mang đến cho cậu, cậu thích ăn, tớ mang cho cậu thật nhiều thật nhiều."

Bốn hộp to to nhỏ nhỏ, đều đặt trên tay Hoắc Tiểu Tiểu.

Cô Triệu và cô Trần nhìn nhau, đều ăn ý cười.

"Cám ơn socola của cậu."

Chu Chu cúi đầu xuống, đột nhiên hai bả vai nhỏ run rẩy, cậu cũng không muốn khóc, thế nhưng nước mắt không tự chủ rơi xuống.

Cậu rất khó chịu, cậu không muốn Hoắc Tiểu Tiểu đi, cậu muốn Hoắc Tiểu Tiểu tiếp tục ở lại Tiểu Ban cùng chơi với cậu.

Đưa tay xoa xoa nước mắt, Chu Chu ủy khuất nức nở nói: "Hoắc Tiểu Tiểu, tớ rất thích cậu, sau này tớ mỗi ngày đều mang socola cho cậu, tớ đem hết chocolate trong nhà đều cho cậu, cậu không đi có được không?"

Hoắc Tiểu Tiểu một tay ôm lấy cậu, "Không khóc nha, sau này có thời gian, tớ sẽ đi Tiểu Ban tìm cậu."