Đấu Y

Chương 365: Cha con nhà họ Yến




Một tiếng Lâm đại ca này làm cho trong lòng Lâm Khiếu Đường hơi động. Tất cả mọi người ở đây đều có tu vi tương đối thấp, trong thời gian rất ngắn Lâm Khiếu Đường đã nhìn thấu cả hai bên, thiếu phụ kia hiển nhiên cũng không tránh được cặp mắt của hắn, chỉ là Lâm Khiếu Đường cũng không phát giác ra có điều gì đặc biệt.

Bất quá chỉ một câu Lâm đại ca này cũng đủ để cho Lâm Khiếu Đường coi trọng, vung tay lên, ba đạo kim quang đột nhiên bắn ra, đương đương đương, dễ dàng ngăn cản được ba thanh phi kiếm đang công kích lão giả.

Thiếu phụ nhất thời thở một hơi nhẹ nhõm, vẻ kích động trong mắt ngược lại không giảm mà còn tăng, nếu như không phải còn đang chống lại công kích của đối phương, lúc này sợ là đã bay tới trước mặt Lâm Khiếu Đường rồi.

Lâm Khiếu Đường tỉ mỉ quan sát thật kỹ thiếu phụ, càng nhìn lại càng thấy quen mắt, sắc mặt chợt lóe, tựa hồ như nghĩ đến cái gì đó, tức thì mạnh mẽ vung tay lên, hơn một trăm kim thủ hình thành trong không trung, trực tiếp chụp lấy người của một phương đối địch với thiếu phụ.

Có kim thủ trợ giúp, sức ép nên người phía thiếu phụ nhất thời giảm đi rất nhiều, thế tấn công của đối phương trước hơn một trăm kim thủ lộ rõ vẻ không đáng kể, chỉ trong thời gian rất ngắn, tất cả các pháp bảo đều bị đánh rơi.

Hơn mười gã tu luyện giả vừa thấy đại thế đã mất, trong lòng biết rõ cao thủ linh hồn giai mới đến hiển nhiên không phải viện trợ, mười mấy người không nói hai lời, vô cùng ăn ý nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Lâm Khiếu Đường đâu thể tha người dễ dàng như vậy, hai tay vừa thu lại, trong một trăm kim thủ trong nháy mắt đã lớn hơn gấp đôi, trảo một cái, mạnh mẽ không gì sánh được đem hơn mười người toàn bộ bắt giữ treo giữa không trung.

Tu luyện giả trung niên nhân đầu lĩnh cùng với gã tu luyện giả họ Liên hiện rõ nét nghiêm trọng, thần sắc lại càng hiện lên nét bối rối.

"Tiền bối, đây là việc nhà của chúng ta, vì sao phải nhúng tay?" Tu luyện giả họ Liên đánh bạo chất vấn hỏi.

Đôi mắt của Lâm Khiếu Đường hơi híp lại, còn chưa mở miệng thì thiếu phụ kia đã quát lên:

"Nói bậy, ngươi này, phàn đồ. Môn phái chúng ta đối với ngươi không tệ tại sao ngươi lại thông đồng với yêu nhân Đại Hạ quốc hãm hại môn phái chúng ta cơ chứ!"

Một gã tu luyện giả dùng vẻ mặt chính khí nói:

"Yến trưởng lão, mọi việc cần phải có chứng cớ mới được, không thể một phía ngậm máu phun người như vậy, rõ ràng Cự Kiếm Điện các ngươi muốn chiếm ngọn núi của Vân Tiêu Điện chúng ta, hiện tại bị cắn ngược một cái. Các ngươi không nên khinh người quá đáng."

Thiếu phụ nghe xong lời này, trên mặt nhất thời tức giận đến đỏ bừng, bộ ngực cao chót vót kịch liệt phập phồng, cự kiếm trong tay mạnh mẽ hoành ngang, lập tức vọt tới nói:

"Tặc nhân, đáng chết!"

Thiếu phụ còn chưa bay được xa thì đột nhiên có một cỗ khí nguyên giữ thân hình nàng lại không thể tiếp tục di chuyển nửa phân.

"Linh Nhi, nhiều năm như vậy không gặp, bộ dáng của ngươi thực già a!"

Khuôn mặt vẫn lãnh đạm của Lâm Khiếu Đường lúc này cũng hiện lên nụ cười vui vẻ trấn an.

Chỉ một tiếng Linh Nhi này làm cho cơn tức giận của thiếu phụ tiêu tan đi không ít, kích động nhìn thanh niên nói:

"Lâm đại ca. Ngươi còn nhớ rõ ta!"

"Sao quên được!"

Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Lâm Khiếu Đường trở nên hiền lành, nhiều năm trước nếu như không phải vô cùng trùng hợp gặp được thiếu nữ nho nhỏ tại Thanh Phong trấn, chỉ sợ con đường của chính mình sẽ hoàn toàn không giống, bất quá nói đến trong lòng Lâm Khiếu Đường thầm cảm thấy xấu hổ, lúc vừa mới đến đúng là không hề nhận ra cô nàng Yến Linh này.

Nhưng dù sao cũng không thể hoàn toàn trách Lâm Khiếu Đường, Yến Linh của ngày hôm nay đã trở nên thành thục hơn rất nhiều, đã không còn là một thiếu nữ trẻ tuổi chưa từng trải việc đời trước kia, khí chất cũng có những biến hóa vô cùng lớn, hơn nữa cách ăn mặc trầm ổn, so với Yến Linh trong tưởng tượng của Lâm Khiếu Đường thực sự khác quá nhiều.

Lão giả bên cạnh Yến Linh lúc này có chút mờ mịt không rõ, thế nào cũng không thể tưởng tượng được thiếu niên có tư chất cực kém trước kia hiện nay đã trở nên kinh khủng đến như vậy, lão giả này không phải ai khác, chính là phụ thân của Yến Linh, Yến Phi Thiên.

"Lâm tiểu huynh, thật là ngươi sao?" Yến Phi Thiên không quá xác định hỏi.

Nhìn Yến Phi Thiên đã trở nên già lão, trong lòng Lâm Khiếu Đường có chút cảm khái, nếu như tinh tế suy xét thì nguyên nhân có người này bản thân mới có thể chân chính bước vào cánh cửa tu luyện giới, dù thế nào đi nữa thì cũng là người dẫn đường cho chính mình. Nhiều năm như vậy trôi qua, tu vi của Yến Phi Thiên đã có tiến bộ không hề nhỏ, năm đó, với thân thể tệ hại được chữa trị, có thể tu luyện được như ngày hôm nay, đã coi như vô cùng không tồi, bất quá nếu như không phải như vậy thì Yến Phi Thiên đã không còn sống được đến ngày hôm nay rồi.

"Yến bá bá, là ta!"

Lâm Khiếu Đường hơi do dự một chút rồi nói, thực tế hắn cũng không biết xưng hô với Yến Phi Thiên như thế nào cho thích hợp, nếu như Linh Nhi đã gọi chính mình là đại ca, vậy thì kêu hắn một tiếng bá bá đi. Nhiều năm trước, quan hệ giữa Lâm Khiếu Đường và Yến Phi Thiên có chút phức tạp, thậm chí là xưng hô với nhau bằng huynh đệ.

Nghe được lời đối thoại của ba người, những người khác tự nhiên sáng tỏ, cha con Yến Phi Thiên cùng với thanh niên mới đến này chính là bạn cũ, bất quá Cự Kiếm Đường đối với xưng hô rối loạn của ba người này lại không hiểu ra sao, mà bên phía những tu luyện giả bị khống chế lại hiện rõ sự kinh hoàng, không ngờ tới người của Cự Kiếm Đường lại quen biết đối với thanh niên, sắc mặt của cả đám trở nên vô cùng lo lắng.

Xưng hô trong tu luyện giới đều là dựa vào phân chia tu vi mà xét, người có tu vi cao hơn một giai thì bối phận cao hơn một giai, tương ứng với xưng hô tiền bối vãn bối, tu vi của thanh niên kia rõ ràng so với hai cha con Yến Phi Thiên cao hơn rất nhiều, thế nhưng thanh niên lại gọi Yến Phi Thiên là bá bá, thực sự có chút quái dị.

Chính bản thân Yến Phi Thiên cũng có chút không tiếp nhận được, đồng thời ý thức chính mình vừa mới gọi một tiếng Lâm tiểu huynh đúng là có hơi đường đột, mạnh mẽ xua tay nói:

"Không dám nhận, không dám nhận, vãn bối vừa rồi đã nói sai, mong rằng tiến bối thứ lỗi."

Tu luyện giả đối với lời xưng hồ này tương đối lưu ý, nhưng Lâm Khiếu Đường lại không nghĩ có cái gì không thích hợp, chỉ là biểu hiện hèn mọn của Yến Phi Thiên hiện tại, làm cho Lâm Khiếu Đường có chút không quen, hồi tưởng lại hán tử mạnh mẽ khi xưa đã trở thành một lão giả không còn bao nhiêu nhuệ khí hiện tại, trong lòng không khỏi thở dài, năm tháng không buông tha người, bất quá Lâm Khiếu Đường cũng không muốn dây dưa quá nhiều, trực tiếp hỏi:

"Các ngươi vì sao lại nội đấu?"

Sắc mặt của Yến Linh nhất thời trầm xuống, phẫn nộ trừng đôi mắt to đen nhìn hơn mười gã tu luyện giả bị khống chế bởi kim thủ nói:

"Bọn họ đều là phản đồ, ẩn núp trong môn phái chúng ta đã nhiều năm, chỉ chờ đợi thời cơ thành thục sẽ nổi dậy phối hợp với yêu nhân Đại Hạ quốc đối phó với Hiên Viên Tông."

Lâm Khiếu Đường đã đoán được phần nào, thế nhưng khi hoàn toàn vạch trần khăn che mặt lại có chút ngoài dự liệu, xem ra bản thân đã tới hơi chậm, thế nhưng lúc này cũng không phải là thời cơ tốt nhất, Đại Hạ quốc thực sự chịu thua hay sao chứ? Thế nhưng vì sao trong khuôn viên hơn một trăm dặm, Lâm Khiếu Đường không hề cảm giác được cỗ nguyên khí nào di động, đám phản đồ chẳng lẽ chi có mấy người này?

"Những người khác đâu rồi?"

Lâm Khiếu Đường thuận miệng hỏi.

"Đều tại Đại Hiên Điện!"

Thần sắc Yến Linh lo lắng trả lời, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, dường như bắt được cọng rơm cứu mạng, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Khiếu Đường nói:

"Lâm đại ca, van cầu ngươi đi cứu Hiên Viên Tông! Đại nguyên lão Hỏa Dương Vương đã bị phong bế tại tụ ma trận. Trong thời gian ngắn không thể ra ngoài được, những nguyên lão khác sợ là sắp không thể chống đỡ được rồi."

"Còn hai vị đại nguyên lão khác đâu?" Lâm Khiếu Đường hơi kinh hãi lập tức hỏi.

"U Minh Lão Tổ và Thượng Vân chân nhân hơn mười ngày trước đã tới Thiên La thành tham dự hội nghị! Chúng ta định đi ra ngoài thông báo tìm người cứu viện, thế nhưng giữa đường lại bị đám phản đồ này chặn lại, còn những người khác đã phân tán hành động theo ba hướng, không biết bọn họ có xông ra ngoài được hay không."

Yến Linh lo lắng trả lời.

Phạm vi môn phái Hiên Viên Tông hiện nay tuy là tương đối nghèo nàn, thế nhưng lại cực kỳ rộng lớn, nơi này cách Đại Hiên Điện chí ít cũng có hơn nghìn dặm, cho dù tốc độ phi hành của Lâm Khiếu Đường có nhanh không gì sánh được đi nữa thì với cự ly xa như vậy cũng tốn không ít thời gian. Mà tụ ma trận chính là một trong những thượng cổ cấm trận, uy lực mạnh mẽ không gì sánh được, một khi bị phong bế bên trong, người có tu vi địa vương giai cũng không dễ dàng thoát ra được. Đại Hạ quốc vì muốn tiêu diệt Hiên Viên Tông đúng là đã hạ nhiều vốn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đã nhiều này, rốt cuộc hiện tại Hiên Viên Tông xảy ra cái gì, Lâm Khiếu Đường không còn thời gian hỏi kỹ, thân ảnh chợt lóe đã bay đi rất xa, chỉ vài cái chớp mắt đã không còn nhìn thấy tung tích.

Chỉ để lại cho Yến Linh một đoạn truyền âm:

"Đám phản đồ này để cho các ngươi xử trí, kim thủ trong nửa canh giờ nữa sẽ tự động biến mất, sau khi xử trí phản đồ, tốt nhất nên tìm một chỗ kín đáo tạm thời ẩn thân."

Nhìn thân ảnh đã biến mất từ lâu, Yến Linh kinh ngạc đến đờ người ra, năm xưa, thanh niên có vẻ lười nhác ấy, hiện nay đã trờ thành một tiền bối danh đúng với thực rồi...

Bồng bồng bồng...

Trong hư không liên tục truyền đến những âm thanh bạo phá, hóa thành quang mang màu xanh phá không mà tới, ánh mắt sắc bén của Lâm Khiếu Đường tập trung quan sát phía trước, lúc này đây, hắn quyết không để cho người xâm lấn tàn sát bừa bãi nơi đã từng là nhà của hắn.