Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

Chương 57: Đấu tình hiệp 10



Sáng sớm tỉnh dậy, Tiếu Trác phát hiện Lãnh Vũ Hiên lại mò vào phòngngủ. Chết tiệt, rõ ràng cô đã khóa cửa rồi! Suy xét vài giây, Tiếu Trácquyết định làm rõ sự việc, tấn công vòng một bắt đầu——

“Ầm——” Sau khi cân nhắc một hồi, Tiếu Trác cầm cốc thép không gỉ trên đầu giường lên, đồng thời cũng là vật không sợ bị rơi vỡ nhất trongphòng, ném mạnh xuống đất.

“Sao thế?” Lãnh Vũ Hiên tỉnh giấc vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiếu Trác đứng cạnh giường.

“Lãnh Vũ Hiên, anh đừng ức hiếp người quá đáng!” Tiếu Trác ra vẻđiệu bộ người phụ nữ đanh đá, “Em biết Tiếu gia nhà em nợ anh, nhưng hôm nay cho dù em chết, bố mẹ anh cũng không thể sống lại! Những gì có thểtrả giá em đều đã trả rồi, vì sao anh còn uy hiếp chứ?”

“Anh không có uy hiếp em.” Lãnh Vũ Hiên nhìn Tiếu Trác cố bới lôngtìm vết trước mặt, đành thở dài trong lòng, “Anh chỉ muốn cho nhau mộtcơ hội”. Anh nhẫn nại giải thích.

“Cho nhau một cơ hội?” Lời giải thích của Lãnh Vũ Hiên đang đánh đúng vào vết thương trong sâu thẳm trái tim Tiếu Trác, “Việc uy hiếp của anh đã khiến em mất đi cơ hội có tình yêu và hôn nhân rồi, bây giờ anh cònmuốn cướp đi cơ hội sống lại lần nữa của em! Lẽ nào chỉ khi em thực sựđi theo con đường của mẹ anh, anh mới buông tha cho em?”

“Không!” Lãnh Vũ Hiên túm chặt hai vai Tiếu Trác hét lên, anh khôngthể tưởng tượng nổi việc Tiếu Trác sau khi thực sự rời bỏ sẽ tấn cônganh nặng nề thế nào, “Em kiên cường hơn mẹ anh, em sẽ không đi vào conđường của bà ấy!”

”Xin lỗi.” Nhìn môi Lãnh Vũ Hiên trắng bệch, Tiếu Trác ban đầu tức giậnđột nhiên day dứt với nỗi đau khổ của người khác. Cô cũng tha thiết yêumẹ, bản thân cô thấy hiểu nỗi nhớ của con cái với người mẹ, “Vũ Hiên,thực ra chúng ta kết hôn từ năm ngoái tới này cũng chung sống hơn nămrồi. Tuy chúng ta không giống vợ chồng bình thường vì yêu mà ở bên nhau, nhưng cuối cùng cũng sống với nhau lâu đến vậy, dù sao cũng được coinhư bạn bè!” Có lẽ bọn họ đều nên bình tĩnh lại để nói chuyện, “Nói thật lòng, anh là đối thủ khó đối phó nhất mà em từng gặp. Em luôn canh cánh trong lòng vì chuyện cha đã đưa đến cho em một người lợi hại như anh.Sớm biết anh cũng lợi hại đến vậy, lúc đầu em bất chấp đem theo mẹ TúTrung và Kỳ Kỳ, mặc kệ anh với Tiếu Thiên Hào quyết đấu sống còn. Dù sao không có Tiếu Thị, em cũng vẫn nuôi được ông ấy.”

“Ha ha, em cho rằng em là loại người dễ đối phó ư? Nói thật, anh thực sự không biết bản thân nên hận em hay nên yêu thích em. Từ nhở tới lớnem là người đầu tiên lừa anh quay tít vòng vòng.” Thấy Tiếu Trác nhượngbộ, Lãnh Vũ Hiên cũng bình tĩnh trở lại, anh ngồi cạnh Tiếu Trác, cùngcô nhớ lại cuộc chiến tranh hôn nhân giữa hai bọn họ, “Anh luôn khôngthể hiểu nổi, người như Tiếu Thiên Hào sao có thể sinh ra cô con gái cóphong cách riêng như em?”

”Ông ta đương nhiên không thể sinh ra con gái như em, vì em là do mẹ sinh!”

“Ra là vậy, có lúc em bụng dạ thẳng thắn khiến người ta phát sợ, cólúc em lại đơn giản như đứa trẻ chưa lớn; có lúc em nhát gan như con mèo nhỏ luôn sợ hãi, nhưng có lúc em lại dũng cảm tới mức đến con hổ cũngphải lùi về ba trăm dặm. Em và những người phụ nữ anh biết hoàn toànkhác nhau, em là người phụ nữ thông minh nhất đồng thời cũng phức tạpnhất mà anh từng gặp. Rất nhiều phụ nữ sẽ đặt tình yêu lên vị trí thứnhất đồng thời có thể bỏ ra tất cả vì người đàn ông mình thực sự yêu sâu sắc, nhưng em cho dù có đối mặt với người đàn ông duy nhất cả đời yêutha thiết cũng chỉ có thể giữ lại sự hy sinh.”

“Thật không nể mặt, bệnh ích kỉ như thế cũng bị anh vạch trần rarồi!” Tiếu Trác hết sức giả vờ điềm nhiên như không, cô ghét nhất cảmgiác bị người khác mổ xẻ thế giới nội tâm.

“Không, ngược lại, một chút em cũng không ích kỉ. Ví dụ nhé, nếu anhlà người đàn ông duy nhất em yêu tha thiết,” anh kín đáo nhìn Tiếu Trác, “có một ngày, anh, Tần Như, Dư Tú Trung đồng thời cùng bị rơi vào hoàncảnh khó khăn, lại đều cần em tới giúp, lúc đó cho dù vị trí của aitrong số bọn anh có sức nặng hơn, em nhất định sẽ không màng tất cả tớicứu Tần Như và Dư Tú Trung trước, rồi mới tới giúp anh. Vì em ghét nhấtbị tình cảm làm phiền, em chủ trương lý trí cao hơn tất cả. Đổi câu nóikhác, theo em dù trả giá cho người thân, bạn bè, nhưng lại không khiếnbản thân em lạc lối, như vậy dù cho chịu tổn thương cũng không đâm vàovết thương lòng. Nhưng trả giá cho người yêu lại rất dễ dàng khiến bảnthân em lạc lối, bỏ ra như vậy một khi chịu tổn thương sẽ khiến cho trái tim em vụn nát. Vì vậy người luôn hết sức đặt bản thân làm trung tâmnhư em, luôn dùng lí trí kiềm nén tình cảm, cự tuyệt tất cả người yêu em và người em muốn yêu, vì em lo lắng sẽ bước theo gót chân mẹ em.”

“Anh thật là bụng dạ hẹp hòi.” Tiếu Trác hít sâu, một lúc sau mớinói, “Em chạm vào miệng vết thương của anh, anh liền nhất định phải đểlộ vết sẹo của em.”

“Em lại tránh né, lẽ nào trực diện nhìn vào cảm giác của mình đối với em khó đến vậy?” Anh thở dài nhìn cô đang kìm nén xúc động.

“Đây chính là điều em muốn nói! Lãnh Vũ Hiên đừng giả dối không dámnhìn thẳng vào bản tính của mình, đừng tự cho mình là thần tình yêu! Anh hiểu rõ hơn em loại hôn nhân hận cũ cộng thù mới của chúng ta không thể duy trì tiếp nữa!” Suy nghĩ của Tiếu Trác lại kích động, cô chán ghétbản thân giống như vật mổ xẻ bị người ta tàn khốc mổ xẻ.

“Em thật là người phụ nữ nhằm giữa tim người ta mà đâm! Em nhất địnhphải nói ra lời nói máu lạnh đến thế ư?” Vì sao cô luôn nói ra những lời tùy ý, làm tổn thương người khác?

“Nếu em nhằm giữa tim anh mà đâm, vậy nhất định là dùng anh đâm vàogiữa trái tim em! Thật không hiểu lời nào của em có thể lạnh lùng hơnhành vi của anh! Chẳng lẽ chỉ khi em tự hủy diệt bản thânh như mẹ anhmới có thể khiến anh cảm thấy mối thù lớn được báo đáp ư?” Tất cả bấthạnh đều là một tay anh tạo nên, bây giờ anh có tư cách gì mà trách cô!

“Đừng nói những lời như vậy! Em kiên cường hơn bà ấy! Em sẽ không như thế!” Anh dường như dùng toàn bộ sức lực hét lên với Tiếu Trác.

“Lại là câu khen ngợi chết tiệt này! Em kiên cường hơn bà ấy nên đáng bị anh không kiêng nể gì mà hành hạ ư? Tiếu Thiên Hào cũng nói em kiêncường hơn người khác, thông minh hơn người khác vì thế em đáng trở thành tết phẩm để gả cho anh! Vì sao các người nhất định phải đến thao túngcuộc đời tôi? Trên thế giới này không có cái gì không thể vỡ, cho dù làkim cương cũng có thể bị vỡ! Vì sao nhất định chờ tôi sụp đổ, các ngườimới buông tha cho tôi? Tiếu Trác hét to như con sư tử bị chọc giận nhenanh múa vuốt. Nhất định phải tiến hành chiến tranh tới cùng! Cô thầm hạ quyết tâm trong lòng.

“Bình tĩnh chút nào bà xã. Anh nghĩ có phải em…..”

“Sự mất bình tĩnh của anh hủy hoại tất cả của em, bây giờ anh có tưcách gì mà yêu cầu em bình tĩnh?” Tiếu Trác tức giận ngắt lời Lãnh VũHiên, “em muốn phát điên lên!”

“Có phải em —— có phải, chu kỳ kinh nguyệt đến rồi?” Nhìn Tiếu Tráckích động, anh dường như càng tăng thêm phần chắc chắn cho sự suy đoáncủa mình.

“Anh, anh nói gì” Tiếu Trác cơ hồ như không tin vào tai mình, trongkhi tranh cãi quyết liệt lẽ ra phải tiếp tục phát triển thành xuất thủmới đúng, sao anh ta có thể nói ra từ hỏa tinh như thế!

“Mỗi lần tới thời kỳ này em đều cáu kỉnh dễ tức giận như vậy à?” Anh lại nhếch mép cười.

“A——” Sao có thể có loại đàn ông vô lại như thế, Tiếu Trác nhìn lêntrần nhà hét to trong 10 giây, “đồ bụng dạ hẹp hòi, đồ tự cuồng đại,Đăng Đồ Tử* (Kẻ tiểu nhân, háo sắc thời Tam quốc), tên háo sắc, tôi mặckệ anh!”

Giống như đứa trẻ bị chọc cho tức giận, cô cầm túi công văn, đổi sang giầy đế bằng, đóng cửa.

Tiếu Trác bại trận lần nữa, viết trong nhật ký:

“Chiến tranh” chưa phát động toàn diện đã chết trong trứng nước, “đàm phán hòa bình” cũng bị kẻ địch gây rối, từng bước rời xa quỹ đạo, cònxa mới đạt được hiệu quả dự tính, có thể nói “Chí khí chưa thành, thânchết trước, dài sử anh hùng lệ mãn khâm.”

Thất bại lần trước là ngoài ý muốn, thất bại lần này là thăm dò thực hư của địch.

Thất bại là mẹ thành công, cố lên, nỗ lực, tiếp tục, kiên trì, thắng lợi ở gần ta rồi!