Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

Chương 2: Hồi ức tao nhã



Buộc tóc đuôi ngựa cao, đội mũ lưỡi trai, mặc áo phông thanh niênthời nay yêu thích nhất, quần bò, khoác túi vải, trên cổ đeo kính viễnvọng bề ngoài giống như máy chụp hình kỹ thuật số, Tiếu Trác trang điểmnhẹ nhàng bắt đầu hành động trinh thám khi mặt trời vừa ló.

“9h10, đi ra từ khách sạn; lười biếng!

9h40, đi vào chi nhánh Lãnh Thị ở Đài Loan, 10strong0 đi ra; có nhầm không, làm việc qua loa ư? Không lo làm ăn đàng hoàng!

10h59, sau khi gặp một mỹ nhân xinh đẹp, cùng nhau đi dạo tới các cửahàng chuyên kinh doanh các sản phẩm nổi tiếng, để tài xế xách túi to túi nhỏ cho người đẹp, Lãnh Vũ Hiên lần này chi tiêu không ít; chắc thuộcloại dại gái.

12h07, Lãnh Vũ Hiên cùng với người đẹp thanh nhã dùng bữa trưa ở nhàhàng kiểu Pháp, chỉ thấy anh ta mấp máy miệng thoảng như gió nhẹ mâytan, người đẹp bên cạnh choáng váng chỉ cười nũng nịu; cao thủ tán tỉnhlại kết giao vô tội vạ.” Tiếu Trác đóng quyển sổ ghi chép lại, hơi đaulòng vì bản thân trăm bề bận rộn phải mất cả ngày đi theo Lãnh Vũ Hiên.Lãng phí bao thời gian để nhìn anh ta đi cùng phụ nữ, hơn nữa là haingười phụ nữ phong cách khác hẳn nhau. Sau này cô phải đóng vai thànhloại phụ nữ nào mới khiến cho anh ta không chịu được sự phiền nhiễu,nhanh chóng bỏ cô đây?

Tiếu Trác xoa cằm, lại nhấc kính viễn vọng lên ngắm chính xác Lãnh VũHiên đang dùng bữa trong phòng ăn. Anh ta vẫn cái vẻ đức hạnh miễn cưỡng cười, thái độ với mỹ nhân diễm lệ vừa rồi chẳng có gì khác nhau. Xem ra anh ta giống với tên vua nham hiểm “Dương Quang tiên sinh” kia, qua lại với bạn gái chỉ là để giải trí, chả nói lên được thích loại nào, khôngthích loại nào. Dứt khoát sau khi kết hôn phải giữ nguyên bản tính,khiến anh ta sợ mình tới nỗi ly hôn. Không được, nhỡ may lợn lành chữathành lợn què để anh ta biết mình thực ra bị bỏ, không chừng sóng giódồn dập ư? Rốt cục nên……

“Oa!” Tiếu Trác đang suy nghĩ kế sách kêu lên một tiếng vì bị rơi kínhviễn vọng. Người thật sự không thể nhắc tới, mới nghĩ đến “Vua nhamhiểm”, cái mặt của Ân Niện Hạo xuất hiện ngay trong kính viễn vọng: “Anh muốn dọa em chết hả , “vua nham hiểm”!”

“Bà chủ lớn của Andy, nữ tài đầu tiên trong thế giới thời trang, ngườisay mê công việc đến hẹn hò cũng chẳng có thời gian sao có cảm hứng trốn việc đi chụp ảnh thế này?” Mặc đồ sporty màu nâu nhạt, Ân Niện Hạo uểoải nhìn Tiếu Trác trêu chọc, sâu thẳm trong trái tim lại có phần hẫnghụt: “Thích chụp nhà hàng ăn như thế, sao không vào? Ở đây anh không cần hẹn trước cũng có thể lấy được chỗ.”

“Cảm ơn, em không thích món ăn Pháp.” Tiếu Trác cất kính viễn vọng trêncổ vào trong túi khoác, tránh để “vua nham hiểm” nhìn ra đó không phảimáy ảnh. Tên này bụng dạ hẹp hỏi, hồi đầu theo đuổi cô, đến bít tất cũng mặc của Andy, bây giờ bị từ chối liền đổi ngay sang thời trang của hãng khác. Đáng ghét, còn làm phiền hành động trinh thám của cô, “anh cũngđã trốn việc rồi, cậu ấm của Tư vấn tin tức Dương Quang?”

“Hôm qua vừa đi công tác từ Anh về, hôm nay nghỉ ngơi.” Anh nhìn đôi mắt đen không to nhưng lại sáng trong của Tiếu Trác, đôi mắt đó đến bây giờ vẫn có thể khuấy động đáy lòng anh: “Em mặc như vậy rất đẹp, một chútcũng nhìn không ra em là trinh nữ già ăn vào không tiêu hóa nổi.!”(Jini: trời, tán con gái nhà người ta thế này ư? Bảo sao k đổ, ha ha)

“Anh mặc như vậy cũng rất đẹp trai, hoàn toàn che đậy được bản tính háosắc thay người yêu hàng ngày của anh!” Tiếu Trác khinh khỉnh, sau nàyphải gọi anh ta là vua thối miệng.

“Anh thế nào cũng không xơ múi gì được em mà .”Ân Niện Hạo đành nói, nắm tay Tiếu Trác kéo mạnh cô sang quán ăn nhỏ bên đường: “Khó có ngày hômnay chúng ta đều hóa trang trẻ trung thế này, cùng đi qua cuộc sống 18tuổi nào!”

“Không cần, em nhiều tuổi rồi không dạo chơi như thanh niên các anh.”Tiếu Trác ra sức muốn rút tay bị “vua nham hiểm” nắm về. Cô vứt cả đốngviệc công ty đến đây không phải để dạo chơi nhàn nhã với anh ta.

“Vùng ra được thì em có thể đi.” Ân Niện Hạo cười vui vẻ. Bình thườngtoàn thấy cô lạnh lùng, không thì điệu bộ hùng hổ hăm dọa, ngẫu nhiênthưởng thức một chút dáng vẻ sốt ruột của cô thật hả giận: “Dương Quanghôm nay rất đau khổ trong lòng!”

“Bỏ tay ra nhanh, Ân Niện Hạo! Đừng ép em cắn anh!” Sức mạnh của ngườiđàn ông này thật lớn, nhìn tay mình đỏ ửng, Tiếu Trác dường như khôngdám vùng ra nữa, cô nâng tay mà bọn họ cùng nắm lên cắn, để lại dấu vếtcủa răng.

“Trên mu bàn tay anh lưu lại dấu răng em thật là vinh hạnh lớn của anh.Nhớ nhất định phải cắn sâu hơn chút!” Ân Niện Hạo dừng bước chờ xem Tiếu Trác nhe răng hổ, cười hi hi nói:

“Em tức giận rồi đấy, vua nham hiểm!” Chết rồi, Lãnh Vũ Hiên và bạn gáira khỏi nhà hàng kiểu Pháp rồi, nếu không nhanh đợi bọn họ lên xe, cô sẽ không đuổi kịp nữa!

“Tin hay không, chỉ cần bây giờ anh quỳ xuống đất nói câu: “Anh Yêu Em”, sau đó ôm em rồi chạy, các tờ báo lớn ngày mai đều sẽ đăng tin: “DươngQuang tiên sinh cuối cùng đã tìm thấy tình yêu đích thực, hai nhà ÂnTiếu sẽ làm thông gia”. Nụ cười trên gương mặt đẹp trai của Ân Niện Hạocàng lúc càng rực rỡ, dường như đến bản thân anh ta cũng cho rằng cái ýtưởng kỳ diệu chợt xuất hiện có thể thực hiện được!

“hì, hì…” Tiếu Trác cười khan hai tiếng, căn bản không nhìn được Lãnh Vũ Hiên đã dắt bạn gái bước vào trong xe. Cô hơi chút hoang mang nhìn ánhmắt càng lúc càng thật của Ân Niện Hạo, nịnh nọt nói: “Anh mạnh thế, sao phù hợp dùng chiêu gây tổn hại đó!” Cô đặc biệt nhấn mạnh ngữ khí“Chiêu gây tổn hại”, gương mặt tuấn tú của “vua nham hiểm” luôn là đốitượng theo đuổi của giới truyền thông, cô không muốn tự nhiên kiếmchuyện: “Chúng ta là bạn bè, bạn bè đã nhiều năm!”

“Nói rất đúng!” Ánh mắt Ân Niện Hạo dần dần hồi phục vẻ đùa cợt nhưtrước, nếu làm thế thật, thì anh với Tiếu Trác đến làm bạn bè cũng không được. Anh nắm chặt tay cô: “Vậy thì bạn bè, đưa anh đi dạo quanh đây!”

“Đương nhiên!” Thấy ánh mắt Ân Niện Hạo trở lại bình thường, Tiếu Tráccười nhẹ nhõm, dù sao Lãnh Vũ Hiên sớm đã mất hút rồi, hơn nữa giả vờngốc nghếch, trốn tránh sự theo đuổi của Ân Niện Hạo cũng không phảicách hay. Thôi đi, dù sao cũng đều lãng phí một ngày rồi, dứt khoát đưangười bạn lạc đường về nơi cũ vậy! “Đi đâu tùy anh quyết định, có điềuem đề nghị anh nắm tay khác đi.” Cô vừa nói vừa cong môi như trẻ con,nhìn tay trái bị Ân Niện Hạo nắm tới nỗi chuyển sang màu tím.

“Phù——phù—— Không đau, không đau, anh trai mua kẹo em ăn!” Ân Niện Hạobắt chiếc điệu bộ tinh nghịch của Tiếu Trác nâng tay bị mình nắm tới đỏửng lên, bướng bỉnh thổi.

“Chỉ mua kẹo sao được? Em còn muốn ăn mực xào hành ớt, canh bò thập cẩm, thịt dê nướng và 3 dây nem rán!”

“Dứt khoát đem hết toàn bộ đồ ăn vặt trên đường đều gói cho em hết!” ÂnNiệm Hạo cười nói. Nếu cô có thể cư xử thành thật như vậy với sự theođuổi của anh thì tốt quá. Anh nắm tay Tiếu Trác, trong lòng dường nhưlại thêm phần kiên trì.

“Ông chủ, thêm 10 xâu cá viên!” Tiếu Trác ngồi trong quán nướng chật ních người, miệng đầy thịt nướng.

“Chưa nhìn thấy người phụ nữ nào chẳng có tướng ăn như em cả!” Ân NiệnHạo lắc lắc đầu, thanh nhã nâng gói gạch cua lên lịch sự cắn một miếng,làm cho ánh mắt mấy nữ sinh ngồi bàn đối diện dần dần trở nên ái mộ.

“Thân là người thừa kế công ty lớn, anh phải làm phong phú thêm kiếnthức nông cạn của anh.” Nuốt miếng thịt nướng, Tiếu Trác thỏa mãn uốngmột ngụm canh thịt bò thập cẩm, “bò thập cẩm của Trần Ký, gói gạch cuacủa Giải Vương, thêm đồ nướng A Nam, thật là ngon !”

“Đây có phải là lý do em coi thường anh không? Anh là cậu ấm thừa kế tổnghiệp, không như em tay trắng lập nghiệp!” Ân Niện Hạo suy tư nhìn Tiếu Trác.

“Em coi thường anh lúc nào chứ!” Sao anh ta lại có suy nghĩ kỳ lạ nhưvậy? Tiếu Trác đặt cá nướng trong tay xuống dở khóc dở cười.

“Em thấy anh không xứng với với em!”

”Em không có, em chỉ là cảm thấy chúng ta không thích hợp.”

“Em có! Chúng ta quen biết nhau 7 năm, tuy không có quan hệ riêng tưthân mật, nhưng cũng luôn qua lại, song khi em vừa phát hiện anh có ýtheo đuổi em, liền giống như tránh bệnh SARS vậy, né tránh không gặp!Lẽnào lúc đó em mới phát hiện ra em nói chuyện với anh không hợp?” Ân Niện Hạo nhìn chăm chú đôi mắt tinh anh lên án.

“Ý của em là chúng ta hợp làm bạn hơn, nhưng làm tình nhân tuyệt đốikhông hợp. Để em nói hết!” Thấy Ân Niện Hạo muốn nói xen vào, Tiếu Trácvội vàng ngăn lại: “Nếu rõ ràng biết không thích hợp lại cố gắng qualại, cho dù có vài niềm vui theo cảm quan, nhưng sau đó mâu thuẫn sẽ nổi lên, đến tình bạn chúng ta cũng không còn.”

“a ha, đây mới là điều em muốn nói!” Ân Niện Hạo nói đầy căm phẫn: “Emcho rằng anh đang chơi trò tình cảm với em, bởi vì trong mắt em anh làngười đàn ông tùy tiện, chịu khó thay người yêu hơn cả thay áo!”.

“Anh không phải thế ư?” Tiếu Trác vội bịt cái miệng phản ứng quá nhanhcủa mình, cuống cuồng giải thích: “Em không có ý coi thường anh, em muốn nói đây cũng là phương diện chúng ta không hợp nhau.”

“shit!” Ân Niện Hạo rủa nhỏ: “Nếu năm 13 tuổi có người nói với anh, saunày anh sẽ yêu phải người phụ nữ muốn trai tân, anh nhất định sẽ giữ gìn trinh tiết tới ngày hôm nay!”

Tiếu Trác vội bịt miệng há to vì kinh ngạc, tránh nói ra câu nói tronglòng: “Trời ơi, năm 13 tuổi anh đã bắt đầu hủy hoại sự trong trắng”,“chúng ta đổi chỗ nói chuyện đi, em ăn no rồi.” Cô liếc liếc xung quanh, mọi người yên lặng chú mục vào họ, cô kéo Ân Niện Hạo ra khỏi cửa hàngđồ nướng.

“Em không có ý khiêu khích cách anh kết bạn. Thực ra chúng ta không hợpnhau, vấn đề chủ yếu ở em!” Ngồi trên ghế trong công viên nhỏ, Tiếu Trác cố gắng để bản thân thể hiện rõ sự thành khẩn, “Em chưa bao giờ nghĩtới việc yêu một ai, loại sinh vật đơn tế bào như em, chỉ bận việc côngty và việc riêng cũng đã khiến thể xác và tinh thần em chán ngấy rồi, em căn bản không có sức đâu duy trì tình cảm nam nữ.”

“Đặc biệt là loại đàn ông đa tình nguy hiểm như anh!” Ân Niện Hạo tức giận nói.

“Không, ‘đàn ông đa tình, ‘đàn ông chung tình’ đều nguy hiểm đối với em, trên thực tế, em căn bản không hợp với chuyện tình yêu, bất luận là“mãi mãi’ hay là ‘từng có’.” Tiếu Trác từng chữ từng chữ nói thành thật.Cáu kỉnh vò vò tóc, Ân Niện Hạo lấy ra điếu thuốc đưa lên miệng: ‘Như thế này được không, chúng ta hợp tác với nhau để tìm ra chỗ nào khônghợp. Em cố gắng hết sức trở thành sinh vật đa tế bào, anh cố gắng tiếnhóa từ ‘sói’ thành người. Giống như em không thích mùi thuốc lá, vì thế anh thích hút thuốc sẽ chỉ ngậm thuốc lá trong miệng mà không châm. Như thế chúng ta chiều ý lẫn nhau, giữ tiêu chí thấp hơn với một chút, nếuphù hợp thì ở bên nhau.”

“Vậy, nếu không phù hợp?” Tiếu Trác nhìn Ân Niện Hạo, cô biết Ân NiệnHạo lúc này thật lòng, nhưng cô không có cơ hội để thử, hoặc cũng khôngmuốn thử.

“Vậy thì làm bạn.” Rất nhiều bạn gái trước kia và anh vẫn là bạn bè.

“Người khác có thể, nhưng em lại chỉ có thể trở thành kẻ thù của anh!”Cô trải qua rất nhiều, cũng nhìn thấy rất nhiều, điều đó khiến cô càngcăm ghét cái gọi là “sự thay đổi của tình yêu”. Nếu một ngày nào đó côgặp hoàn cảnh tương tự như bà ngoại, mẹ, cô sẽ không tiếc tất cả khiếncho đối phương phải trả cái giá đau đớn nhất, cho dù mang tất cả mọi thứ của bản thân mai táng theo, cô cũng không tiếc! Bởi vì cô muốn đòi lạitoàn bộ cực khổ mà bà và mẹ phải chịu, “kẻ thù không đội trời chung!” Cô đón ánh nhìn của Ân Niện Hạo, chân thành nói: “Em rất trân trọng tìnhbạn của chúng ta, làm bạn khiến cả hai chúng ta vui vẻ hơn rất nhiều sovới làm người tình. Bình tĩnh mà nghĩ xem, anh có thể để ý đến em, lý do chủ yếu vì em không giống với bạn gái khác của anh hoặc rõ ràng hay yêu thầm anh. Thực ra em căn bản không phù hợp với tiêu chí bạn gái hoàn mỹ của anh. Anh chỉ là cố chấp cho rằng đó là yêu, giống như con tàu bịlạc phương hướng trong sương mù.”

“Anh không có! Anh rất rõ tình cảm của anh, là em đang trốn tránh! Tạisao em không thể bạo gan cho chúng ta một cơ hội? Lẽ nào em muốn độcthân cả đời ư?”

“Không, em sẽ kết hôn, hơn nữa rất nhanh. Nhưng điều kiện trước tiên làhai bên đều không yêu nhau tha thiết, anh ta không thuộc về em, em cũngkhông thuộc về anh ta. Nếu như có con ngoài ý muốn, trừ phi sau khi lyhôn, đứa trẻ thuộc về em, nếu không em sẽ không sinh.” Tiếu Trác nhìnánh mắt vẫn lưu luyến của Ân Niện Hạo, hỏi: “Hôn nhân như vậy anh cóchịu được không?”

“Em……” Ân Niện Hạo nhìn Tiếu Trác trầm mặc nhưng không giấu được ánh mắt đau khổ: “Có phải gặp phiền phức gì rồi, nói cho anh, anh giúp em!”

“Có câu nói này của anh là được rồi. Dù có phiền hay không, đời ngườiđều rất phức tạp, trừ bản thân, ai cũng không thể giải quyết được.” Tiếu Trác đứng lên, gương mặt ánh lên sự hững hờ, “muộn rồi, chúng ta gọi xe về thôi!”

“Trác Trác!” Anh kéo tay Tiếu Trác để cô dựa sát vào mình, “có lẽ emkhông tin, ngay từ đầu những người con gái anh qua lại đều có cùng suynghĩ với anh, có tình cảm thì ở bên nhau, không còn thì nói bye bye. Anh ghét hôn nhân, vì thế anh từ chối yêu đương với những cô gái ngoanngoãn. Nhưng em, là người con gái đầu tiên anh chủ động muốn mạo hiểmhôn nhân.

“Em tin, vừa vinh dự lại cảm động!” cô thành thật nói.

“Nhưng lại không thể chấp nhận.” Anh phóng khoáng nhìn ánh tà dương cười cười, sau đó thả cô khỏi vòng tay: “Việc cuối cùng, em hoàn toàn có thể coi anh ta như trò đùa, không được phép để ý! Anh có thể hôn em không?Không phải nụ hôn xã giao lịch sự.” Trong lời nói đùa của anh lại cộngthêm sự nghiêm túc.

Cô nhìn Ân Niện Hạo, như Ân Niện Hạo nhìn cô. Cô biết cho dù Ân Niện Hạo trước đây là người thế nào, sau này sẽ ra sao, nhưng Ân Niện Hạo lúcnày thực sự chân thành. Nếu không phải hoàn cảnh trưởng thành đặc biệt,nếu không phải cuộc hôn nhân thình lình xảy ra, cô chắc đã dám bạo ganđánh bạc một lần! Nhưng bây giờ……

Cô gật gật đầu, nhắm mắt. Dùng nụ hôn này cảm ơn những điều anh đã dànhcho cô, đồng thời cũng để lại một vài kỷ niệm cho cuộc đời khô khan củamình. Cô cảm nhận anh ôm lấy cô, ngón cái xoa nhẹ má, sau đó chầm chậmcúi xuống, mũi anh chạm vào má cô, hơi thở đó khiến cô ngứa ngứa. Môianh gắn lên, anh ôm chặt cô, như muốn cất cô vào trong lòng. Môi anh ấmáp, cũng vì thế cô mới càng cảm nhận rõ sự giá lạnh của môi mình. Mộtvật nóng hổi tách hai môi cô, lưỡi anh dịu dàng lại mãnh liệt nút trongmiệng cô. Cô không ghét cảm giác này, chỉ là cô không có nổi nhiệt tìnhđể kết hợp, cho dù cô đã hết sức cố gắng. Sự dịu dàng và mãnh liệt dầndần dịu xuống, nhưng đôi môi lạnh giá vẫn được làm ấm một cách tỉ mỉ…

Rất lâu, đôi môi của cô lần đầu tiên cảm nhận được gió mát bên ngoàithổi qua, kết thúc rồi ư? Cô chầm chậm mở mắt, nghĩ mặt mình chắc chuyển thành đỏ rồi.

“Xem ra, em thật sự không phải là người anh cần tìm.” Ánh mắt trong veocủa Tiếu Trác đã phá hủy tia hy vọng cuối cùng của anh. Lại một lần nữaanh biết bọn họ chỉ có thể là bạn, mãi mãi không thể thay đổi. Anh buông Tiếu Trác khỏi vòng tay, che giấu vẻ hiu quạnh trong đáy mắt, “đi, anhđưa em về nhà, con bé này.” Anh dắt tay Tiếu Trác ra khỏi công viên, thì làm bạn vậy! Bạn tốt!

“Cảm ơn, ông già.” Tiếu Trác cười cười nhìn Ân Niện Hạo, anh đang bắtđầu từ bỏ những nhớ mong, sau nay cô sẽ có thêm một người bạn tốt. Nhấpnhấp môi, cô từng hôn qua ông, bà, hôn qua mẹ, hôn qua mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ, hôn qua Tần Như, còn hôn qua con gấu đồ chơi của cô, nhưng cô chưatừng hôn qua người đàn ông nào tuổi tác tầm cô. Nói theo ý nghĩa này,hôm nay cô tặng đi đồng thời nhận lại nụ hôn đầu. Như vậy cũng coi nhưtrước khi trao tặng trinh tiết lưu lại hồi ức thanh nhã cho bản thân đi!