Dấu Răng

Chương 50: Làm người đi



Edit: Hâm Còi

Khi thực sự dừng lại, Trì Lục cảm thấy cơ thể cô không còn là của mình nữa.

Bác Diên cúi đầu hôn lên môi rồi bế cô vào phòng tắm. Hai mắt cô hơi đỏ, gò má ửng hồng, được anh bế vào phòng tắm.

Cô không muốn cử động chút nào, cũng chẳng còn ngại ngùng để anh tắm cho mình

Từ phòng tắm bước ra, Bác Diên nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Mệt không?”

“Anh nói thử xem.”

Vừa mở miệng cô đã muốn ngậm lại ngay, giọng nói phát ra từ cổ họng cô dường như là của ai khác, không còn là chính mình nữa.

Rên rỉ một đêm, khản hết cả giọng rồi.

Dường như anh cảm nhận được bối rối trong mắt cô, khẽ hôn lên khóe mắt dỗ dành: “Anh đi lấy nước cho em.”

Trì Lục: “Vâng.”

Nhìn phòng ngủ lộn xộn cả một đêm, Bác Diên chẳng thèm dọn dẹp, lập tức bế cô qua phòng bên cạnh.

Uống hết một ly nước mới khiến Trì Lục như được sống lại.

Bác Diên ôm cô nằm xuống: “Ngủ đi em.”

“Được.”

Trì Lục mệt mỏi thật sự, không muốn nhiều lời với anh nữa. Cô sợ mình không ngủ được, anh lại làm thêm vài hiệp nữa.

Nghĩ đến đây, Trì Lục há miệng cắn anh một cái.

Bác Diên: “..”

Yết hầu anh lên xuống, trầm giọng hỏi: “Em còn muốn tiếp tục?”

Trì Lục lập tức buông ra, nhắm mắt lại: “Buổi chiều em còn có việc.”

Bác Diên mỉm cười, vén tóc trên mặt cô ra rồi nhẹ nhàng vỗ về: “Ngủ đi.”

“Chúc ngủ ngon.”

“Ừ.” Bác Diên đáp lại, vòng tay ôm cô dần dần siết chặt. Dường như chỉ bằng cách này, anh mới cảm thấy cô thực sự tồn tại và trở về bên mình.



Đêm đó, Trì Lục ngủ rất say.

Nhưng ngược lại, Bác Diên không ngủ được, sáng hôm sau anh dậy rất sớm. Nhìn thấy người đang ngủ say trong vòng tay mình, hàng lông mày của anh giãn ra, lặng lẽ mỉm cười. Anh nhìn khuôn mặt say ngủ của Trì Lục, cúi đầu hôn lên môi cô một cái rồi mới bước xuống giường.

Bác Diên có một cuộc họp vào sáng nay, không đi không được.

Khi Trì Lục tỉnh dậy, trong nhà đã không còn ai. Cô chậm chạm tỉnh giấc, gắng lấy sức rồi mới ngồi dậy được.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trì Lục mới thấy bữa sáng trong bếp, bên cạnh còn có mảnh giấy Bác Diên để lại.

Trên đó dặn cô tỉnh dậy thì ăn sáng rồi hẵng đi.

Cô cong môi cười, cầm thức ăn đi vào phòng khách. Chân Trì Lục mỏi đến mức cô không muốn cử động chút nào.

Đặt bữa sáng lên bàn trà, cô lại nằm xuống. Đến khi Bác Diên gọi, Trì Lục đang lơ đãng ngồi ăn sáng.

“Vừa tỉnh dậy à?” Giọng nói của người đàn ông truyền vào tai, như thể vẫn còn đọng lại chút khàn khàn của đêm qua.

Lông mi Trì Lục run lên, khi nghĩ đến những hình ảnh kiều diễm đêm qua, khuôn mặt cô có hơi nóng lên.

Cô mím môi dưới: “Anh đi lúc mấy giờ?”

Bác Diên: “Tám giờ.”

Trì Lục: “…”

Cô nhẩm tính thời gian, khẽ lẩm bẩm: “Thể lực khá lắm.”

Anh đi làm lúc 8 giờ thì dậy ít nhất lúc 7 giờ.

Trì Lục nhìn bữa sáng trước mặt, không biết nên nói gì.

Nghe cô nói, Bác Diên cong khóe môi dưới, không chút ngượng ngùng nói: “Ừm, anh nghĩ em là người hiểu rõ thể lực của anh như thế nào nhất chứ.”

Đêm qua cô đã được nghiêm túc thử nghiệm.

Trì Lục nghẹn.

Ở nơi Bác Diên không nhìn thấy, cô đảo mắt: “Giữa ban ngày ban mặt, anh đừng có nói chuyện bậy bạ được không, thầy Bác.”

Ba từ cuối cùng(*) bật ra từ kẽ răng.

(*) ba từ cuối là Bác lão sư

Bác Diên thấp giọng cười, lông mày giãn ra, từ trong ra ngoài đều thoải mái có thể khiến người khác cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của mình.

“Được thôi.” Anh đồng ý: “Em ăn sáng chưa?”

“Em đang ăn.” Trì Lục im lặng một lúc, sau đó than thở, “Em không muốn ra ngoài.



Quá mệt và quá mỏi rã rời, hôm nay cô chỉ muốn nằm nhà một ngày.

Bác Diên nhướng mày, dừng lại hỏi: “Buổi chiều không phải em còn việc sao?”

“Ừ.” Trì Lục tức giận nói, “Anh còn biết như vậy à.”

Bác Diên nhướng mắt và nghiêm nghị nói: “Sao?”

Trì Lục trầm mặc một hồi, lẩm bẩm nói: “Em nói không cần, anh còn cứ tiếp tục.”

“…”

Bác Diên im lặng vài giây, sau đó ho nhẹ để hắng giọng, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”

Anh nhận lỗi nhanh như vậy, ngược lại là Trì Lục không biết nên nói cái gì.

Cô khẽ ậm ừ nói nhỏ: “Quên đi, em không so đo với anh nữa.”

Bác Diên mỉm cười, trầm giọng nói: “Bữa trưa muốn ăn gì? Anh sẽ có người giao qua.”

“Không cần.” Trì Lục nghĩ đến tin nhắn vừa đọc được lúc tỉnh giấc: “Viên Viên sẽ làm, ăn xong em sẽ về.”

Bác Diên nói “ừm”, sau đó khẽ nói: “Trì Lục.”

“Vâng?”

Bác Diên dừng lại và nói khẽ: “Em có muốn chuyển xuống luôn không?”

Trì Lục: “…”

Cô nhướng mày, nhưng cũng không quá để ý: “Bây giờ anh không thể sống như thế này được à?”

Bác Diên: “Được.” Anh cố ý dừng lại rồi nói thêm, “Nhưng anh muốn em chuyển xuống.”

Trì Lục ngẫm nghĩ, hai người cứ lên lên xuống xuống thật sự cũng không tiện lắm.

“Nói sau nhé, dù sao cũng rất gần, em chuyển xuống thì cũng chỉ dọn vài bộ quần áo thôi ấy mà.”

Bác Diên: “Được rồi.”



Cúp điện thoại, Trì Lục chậm rãi ăn xong bữa sáng, qua nửa giờ đồng hồ, cô mới lê thân thể què quặt trở lại lầu.

Viên Viên đang nấu ăn, nghe thấy tiếng động liền liếc cô một cái, nhưng không nói gì.

Với chuyện Trì Lục ngủ bên ngoài, mọi người cũng tự ngầm hiểu với nhau.



Sau bữa tối, Trì Lục và Viên Viên cùng nhau đi ra ngoài. Gần cuối năm, công việc của Trì Lục cũng kín lịch.

Vừa lên xe, cô nhận được tin nhắn của bạn mình về chuyện Từ Thanh Nghiên.

Cô nhíu mày.

Trì Lục: [Thật không? Văn Hạo như thể không có đầu óc thế?]

[Anh ta không phải không có, nhưng cũng không thể làm gì khác được, nếu cấp trên muốn nâng người thì Văn Hạo có cố thế nào cũng không có tác dụng.]

Trì Lục: [Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn nhé.]

[Không có chi, Thanh Nghiên đã bị thay thế tạm thời trong một số chương trình gần đây rồi, mấy ngày nay cũng không thấy cổ ở mấy buổi tập, ở công ty cũng không thấy.]

Trì Lục: [Ok, tôi sẽ gọi cho cô ấy hỏi thăm chút.]

[Ok, cần gì cứ liên hệ nhé.]

Nhìn thấy bộ dạng của Trì Lục, Viên Viên không yên tâm, hỏi: “Chị Trì Lục, chuyện gì xảy ra vậy?”

“Không có gì.”

Trì Lục nghĩ ngợi rồi nhìn cô ấy: “Viên Viên, hình như em với trợ lý Văn tổng có quan hệ tốt đúng không?”

Nghe vậy, Viên Viên như lâm vào đại địch, tròn mắt nhìn cô: “Hả?”

Cô bé mím môi, vội vàng giải thích: “Chị Trì Lục, em chỉ có liên hệ với anh ta lúc mà Văn tổng theo đuổi chị thôi.”

Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Viên Viên, Trì Lục không nhịn được cười: “Chị không có ý gì hết, chị chỉ hỏi bây giờ còn liên lạc không?”

Viên Viên gật đầu: “Thỉnh thoảng chỉ nói một hai câu à.” ​​Cô tò mò nhìn Trì Lục, “Có chuyện gì mà chị muốn liên lạc với anh ta vậy?

Trì Lục suy nghĩ một chút, “Em có thể tìm hiểu một chuyện từ chỗ anh ta không?”

Viên Viên à một tiếng: “Dạ để em hỏi. Làm sao vậy chị?”

Trì Lục kể chuyện của Từ Thanh Nghiên, nhưng thực sự nói ra cũng đơn giản. Ở công ty chắc chắn sẽ luôn có sự cạnh tranh, nhưng miễn là cạnh tranh hợp pháp thì không thể làm gì được.

Ai cũng cần phải đi lên, ai càng mạnh thì càng có nhiều tài nguyên, đó là điều hết sức bình thường. Nhưng chuyện bất hợp lý bây giờ là mọi nguồn lực của công ty đang được chuyển sang Mạnh Xảo.

Nếu chỉ là rắc rối nhỏ, Trì Lục thực ra không muốn nhúng tay vào việc của người khác lắm. Cô cảm thấy rằng nếu Từ Thanh Nghiên ở công ty không mấy vui vẻ thì chấm dứt hợp đồng là được, nhưng sự việc bây giờ có vẻ không còn là chuyện vụn vặt nữa.

Mấy tài nguyên của Từ Thanh Nghiên đều được giao cho Mạnh Xảo thì không nói, còn những đại ngôn của cô ấy cũng bị cấp trên công ty lấy đủ loại lý do để bắt ép chuyển hết đến tay Mạnh Xảo.

Đổi lại là ai đi nữa cũng không thể chịu đựng được điều bất công này.



Mặc dù Trì Lục không thích Văn Hạo, nhưng Văn Hạo đã giúp đỡ cô rất nhiều trong những ngày tháng đầu tiên sống ở nước ngoài, Từ Thanh Nghiên cũng vậy.

Cho nên chuyện giữa hai người này, người có thể nhắc thì nhắc, người kia thì trở về nước. Nếu như Từ Thanh Nghiên muốn thì cô cũng có thể để cô ấy làm ở studio mình.

Viên Viên nghe xong hoài nghi hỏi: “A? Văn tổng điên rồi à?”

“…” Trì Lục nhìn cô bé, bất lực nói: “Có lẽ Văn Hạo không làm gì được, phía trên vẫn có người.”

Viên Viên im lặng, nghĩ đến vị trí người mẫu mở đầu của Trì Lục, cô bĩu môi không vui nói: “Bây giờ có vốn rồi, thật sự chị muốn làm gì thì làm.”

“Ừ.” Trì Lục cười cười, không có phát biểu ý kiến ​​về loại chuyện này.

Có chỗ dựa cũng là một loại bản lĩnh, cô không xen vào hay bình luận, dù sao cô cũng không kiểm soát được.

Viên Viên: “Vậy để em nhắn tin cho anh ta hỏi thăm chút.”

Trì Lục gật đầu: “Được rồi, không cần tìm hiểu quá kỹ, hỏi vài câu được rồi.”

“Em biết rồi ạ.”



Trì Lục mang chuyện này trong bụng cả một ngày trời. Đến đêm Bác Diên tới đón cô về nhà cô cũng không để tâm, ngồi ở bàn ăn cơm vẫn còn để ý điện thoại.

“Nhìn gì thế?”

Tay Trì Lục vẫn cầm điện thoại, giật mình: “Cái gì?”

Bác Diên nhướng mày, chỉ vào điện thoại của cô nói: “Cả buổi chỉ toàn nhìn điện thoại, có chuyện gì vậy?”

“À cũng không phải vấn đề gì lớn.”

Trì Lục giải thích ngắn cho anh mọi chuyện, và nhẹ nói: “Đến giờ Thanh Nghiên vẫn chưa trả lời, em có hơi lo.”

Bác Diên im lặng trong vài giây,anh biết cô khá thân với Từ Thanh Nghiên, cô ấy cũng đã từng giúp Trì Lục khá nhiều.

Anh trầm mặc nhìn Trì Lục, trầm giọng hỏi: “Nếu không anh tìm người giúp em hỏi một chút?”

Trì Lục giật mình, bất ngờ nói: “Anh có quen biết trong giới người mẫu à?”

Bác Diên: “…”

Anh đưa tay lên, nhéo mặt cô hỏi: “Em nghĩ sao?”

Trì Lục chớp chớp mắt, nghi ngờ nhìn anh: “Là bởi vì em?”

Nói một cách lý thuyết thì giới người mẫu và diễn viên thật ra không quá xa nhau, nhưng thực tế thì nội dung công việc lại khác nhau nên ít có qua lại. Hầu hết những người mà Bác Diên sẽ biết là diễn viên và đạo diễn.

Bác Diên không nói gì, ngầm thừa nhận.

Hai mắt Trì Lục sáng lên, đoán được: “Anh biết là ai?”

Bác Diên cười không nói lời nào, nhét một miếng thịt vào miệng cô.

Trì Lục cau mày nói: “Làm gì vậy?”

“Ăn chút thịt.”

Trì Lục: “Em tăng cân.”

Nghe vậy, Bác Diên nhìn cô đầy ẩn ý: “Không mập.”

Trì Lục hiểu ra trong vài giây. Cô nghẹn ngào, nuốt xuống miếng thịt trong miệng, cúi đầu bắt đầu ăn rau xanh: “Chân còn rất mỏi.”

Bác Diên: “…”

Trì Lục nhẹ giọng ngâm nga, nhỏ giọng nói: “Đêm nay em muốn anh làm người.”

Sau vài giây im lặng, ngay khi Trì Lục nghĩ rằng chủ đề này sẽ qua thì giọng nói chậm rãi của Bác Diên vang lên từ đối diện.

“Làm người?”

Anh hỏi, “Em chắc không?”

Trì Lục nghi ngờ nhìn anh: “Chắc chắn.”

Cô hơi bất ngờ, hoàn toàn không hiểu ý của Bác Diên, nhẹ giọng lầm bầm: “Nếu không, anh muốn thế nào?”

Bác Diên cười và nhận xét: “Được, anh nghe lời em”.

Trì Lục: “?”

Nhìn nụ cười trên mặt Bác Diên, trực giác cô thấy cả người anh rất kỳ quái.

Dựa theo tính cách Bác Diên thì anh không phải là người nghe lời cô như vậy. À đương nhiên là những lúc khác thì không nói, duy chỉ có trên giường.

Trì Lục nhìn anh chằm chằm vài giây, mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng nhưng nhất thời không biết là ở đâu.

Cô cúi đầu ăn, vừa ăn vừa ăn, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Anh…”

Bác Diên nhìn sốt salad còn sót lại trên khóe miệng, đầu ngón tay giúp cô lau đi, vô cùng hứng thú nói: “Anh làm sao? Anh nghe lời em mà.”

Đêm! Nay! Muốn! Tạo! Người!