Dấu Mộng

Chương 7: Tạp chí công ty



Trời đổ mưa nhỏ, trên đường nhiều người đang vội đi làm chẳng buồn cheô. Ô của Giản Tư là quà tặng kèm, to và xấu xí, ánh nắng không lọt quađược khiến chiếc ô nhìn rất u ám, nhờ đó Giản Tư cảm thấy an toàn hơn.Cô ghét mưa, không phải vì mưa nhắc đến kí ức đáng sợ nhất đời cô, kí ức cũng giống như lá chè, ngâm trong nước nóng nhiều lần thì sẽ nhạt đi,với cô mưa có ý nghĩa khác, và cô rất ghét mưa. Bầu trời sầm sì trầm uất khiến lồng ngực cô như bị đá đè, tâm trạng trở nên tăm tối.

Làmxong phần việc buổi sáng như thường lệ, cô ngồi xuống ghế. Điều hòa công ty bật hơi lạnh, cô không chịu nổi, phải mặc thêm áo sơ mi dài tay.Chiếc áo này là hàng rẻ tiền cô mua năm ngoái, hoàn toàn không hợp vớichiếc váy Trương Nhu cho, cô biết vậy, nhưng cô chỉ có hai cái áo sơ miđể mặc, cái còn lại màu xanh đậm, mặc lên còn khó coi hơn. Lúc TrươngNhu bước vào, chị hơi khựng lại khi nhìn thấy cô. Tiền Thụy Na thì không khách khí như thế, vừa nhìn thấy cô đã cười phì ra tiếng, nói ngườigiúp việc nhà cô ta còn có gu ăn mặc hơn cô.

Giản Tư lau lớp bụi mờ trên màn hình vi tính, tựa như không nghe thấy lời châm chọc kia.

©STE.NT

Lúc Hề Kỷ Hằng bước vào, Giản Tư cảm thấy hơi tủi thân, may mà anh ta không thèm nhìn cô như thường lệ, vào đến văn phòng mới kêu cô đi mua đồ ănsáng, chỉ là lần này anh ta đã gọi đúng tên cô.

Giản Tư thấy nhẹnhõm phần nào, cô chỉ sợ, sau tối qua, mối quan hệ giữa hai người sẽthay đổi. Giữa anh và cô không nên có mối quan hệ nào ngoài công việc.

Ăn sáng xong, Hề Kỷ Hằng vẫn chưa thấy thoải mái hơn, anh chạy đến vănphòng của Trương Nhu than thở, hôm nay bị ông bác triệu tập đến Tổngcông ty chắc chắn không có chuyện tốt lành gì. Trương Nhu thấy anh sắpgặp rắc rối thì thích chí làm bộ an ủi, quý này thành tích của Hải Đồrất tốt, nói không chừng gọi anh đến để khen thưởng cũng nên.

Giản Tư biết ông bác mà Hề Kỷ Hằng nói đến chính là Chủ tịch hội đồng quảntrị của Tập đoàn Gia Thiên, cô nghe Trương Nhu kể, bố mẹ Hề Kỷ Hằng lầnlượt bệnh nặng qua đời, ngài chủ tịch rất yêu quý anh ta, nuông chiềuanh ta thành ra bộ dạng ngày hôm nay.

Trương Nhu độ nhiên nghĩ ra gì đó, cao giọng nhắc nhở: “Thụy Na này, tạp chí của công ty vẫn chưagửi đi, cô đi cùng giám đốc, đến giao cho phòng hành chính bên đó.”

Tiền Thụy Na trợn mắt nhìn đống tài liệu chất cao như núi bèn tìm cớ thoáithác, “Phó giám đốc ơi, tài liệu tôi đang làm phải mất một buổi sáng mới xong, để Giản Tư đi thay em đi.”

Trương Nhu hừ một tiếng, hơibực gọi Giản Tư: “Vậy em đi đi.” Nhìn chiếc áo Giản Tư mặc, cô chợt imlặng. Giản Tư hiểu, dù sao cũng là đến Tổng công ty lo công chuyện, côăn mặc thế này thật không ra dáng cho lắm. Cô cởi áo sơ mi, Trương Nhuthầm thở phào, rồi lại cau mày xót xa. Hề Kỷ Hằng đưa chìa khóa xe choGiản Tư, để cô trực tiếp bê tạp chí lên xe.

Lúc bê tạp chí lênxe, mưa đã ngừng hẳn, ánh nắng sáng hơn, nhưng mây đen vẫn dày đặc. Mộtđồng nghiệp được phân công bê từng chồng tạp chí lên ghế sau xe, Giản Tư nhờ anh ta đặt chồng tạp chí cuối cùng lên ghế trước, còn mình thì chui vào khoảng trống tí tẹo ở ghế sau.

Hề Kỷ Hằng nhăn mày quay đầu trừng mắt nhìn cô: “Cô làm gì thế?”

Giản Tư hơi sững người, không biết phải trả lời thế nào.

“Lên ngồi ghế trước!” Anh bực bội đập tay lên vô lăng…

“Tôi… tôi ngồi ở đây được rồi.” Giọng nói của Giản Tư rất nhỏ, nhưng thái độ kiên quyết.

Hề Kỷ Hằng không nói gì, nghiêng đầu tựa vào lưng ghế, không có ý nổ máy.

“Còn muốn tôi phải nói hai lần sao?!” Anh ngang ngược hỏi lại.

Giản Tư khẽ thở dài, sự cố chấp của cả hai thực ra rất trẻ con, cô chỉ làmuốn giữ khoảng cách với anh, còn anh đơn giản do dỗi hờn. Cơ thể cômảnh mai, đặt chồng tạp chí xuống dưới chân, ngồi vào ghế không có vẻ gì chật lắm, lúc này khuôn mặt anh mới hiện nét cười, xe bắt đầu nổ máy.

Giản Tư không muốn nói chuyện vừa sợ không khí trên xe trở nên ngượng ngùngbí bách, cô tiện tay rút một cuốn tạp chí ra xem. Từ trước tới nay, công tác in ấn tạp chí lưu hành nội bộ này đều do Hải Đồ đảm nhiệm. Bìa tạpchí in hình tổng hành dinh uy phong lẫm liệt của Tập đoàn Gia Thiên,trang đầu tiên là hình một người đàn ông ngồi ở bàn mộc, chưa được xử ký tỉ mỉ, nhưng người đàn ông trẻ trung vẫn toát lên khí thế hơn người.Giản Tư nhìn một lát, nước mắt rơi trên dòng chữ “Hề Thành Hạo – Tổnggiám đốc Tập đoàn Gia Thiên, sau khi xuất sắc hoàn thành khóa học tạiMỹ, ngay khi về nước đã chính thức tiếp quản Tập đoàn Gia Thiên.”

“Sao thế?” Hề Kỷ Hằng lập tức phát hiện ra sự bất thường ở cô.

Anh thấy cô cười bình thản, nghiêm giọng nói: “Có tiền thật tốt.”

Anh nghĩ mình vừa nhìn nhầm, hừ một tiếng, anh không hiểu ý tứ sâu xa bêntrong, chỉ thấy lời cảm thán của cô thật vô vị, “Anh tôi đẹp traikhông?” Anh nhìn thẳng về phía trước, nhướn mày hỏi.

“Đẹp trai.” Cô điềm nhiên trả lời.

Cô không ngờ mình lại khóc, giọt nước mắt đó rơi xuống trong vô thức, bâygiờ cô đã định thần lại, nước mắt không chảy ra được nữa, vì từ lâu côđã học được cách khống chế nước mắt.

Cô không nhận ra anh nữa. Ít nhất cô phải nhờ dòng chữ giới thiệu của Hải Đồ mới dám khẳng định đâylà anh, gấp tạp chí lại, cô không muốn tìm hiểu anh của hiện giờ, cũngnhư anh trong quá khứ mà cô đã lãng quên.

Có tiền thật tốt, thựcsự rất tốt. Anh có thể đến một nơi tùy thích, bắt đầu cuộc sống mới, chỉ cần anh muốn quên, thì trong một đêm, quá khứ sẽ biến đi không còn vếttích.

Nhưng cô thì không thể, cô không có khả năng dời khỏi quênhà, chỉ biết giương mắt chờ thời gian trôi đi tại mảnh đất đầy ắp kí ức này. Sự dày vò đó như thể tự mình khâu lại vết thương cho mình, mỗiđường khâu đều phải cắn răng chịu đau, dùng cơn đau này thay thế cho cơn đau khác. Có lẽ, chỉ bằng cách lặp đi lặp lại đau đớn như thế, mới giúp cô hoàn toàn quên được anh.

Cô bước một mình trên những conđường đã từng chung bước với anh, đi qua những quán ăn đã bước vào cùnganh, thậm chí cả nhà nghỉ nơi lần đầu hai người thuộc về nhau, cả bệnhviện nơi cướp mất sinh mạng đứa con vô tội. Lúc đầu cô rất đau đớn, đauđến không chịu nổi. Nhưng cô không có cách nào trốn tránh được, hết lầnnày đến lần khác, hết năm này đến năm khác, cuối cùng cơ thể đâm tê dại. Nhà nghỉ đó làm ăn thua lỗ bị chuyển thành quán Karaoke, cô phải mấtmột thời gian dài mới phát hiện ra chuyện này. Mỗi ngày cô cắm cúi trênđường đi học và về nhà, không để ý đến sự thay đổi xung quanh, cho đếnmột hôm ngẩng đầu lên phát hiện, những hàng quán ngày xưa đã không cònnữa, thay vào đó là những cửa hàng sang trọng.

Cuộc đời cô cũng như vậy, bình thản trôi qua trong khó khăn, giờ như đã lật sang một trang mới!