Đạo Quán Dưỡng Thành Hệ Thống

Chương 47: 49: Súc Sinh






Trần Dương vừa lấy điện thoại di động ra, đã thấy có cuộc gọi đến, là Trương Quân gọi tới.“Thí chủ......”“Đạo trưởng, cứu mạng a!” Vừa bấm nghe, Trương Quân ở đầu bên kia lập tức hô lớn.

“Cháu gái của ta không cẩn thận đi lên trên núi, hổ với sư tử chạy ra từ gánh xiếc thú đều ở trên núi......”Trần Dương ngắt lời hắn, nói: “Nhan thí chủ không sao cả, cô ấy đang ở đây.”Trương Quân có chút sửng sốt, chỉ nghe phía bên kia điện thoại truyền đến giọng khác.“Thúc Thúc, ta không sao.”“Nha, thực sự là tiểu Nhan!” Trương Quân kinh ngạc, nói: “Bà xã, ngươi mau gọi điện cho chị của ngươi, báo cho nàng ấy biết tiểu Nhan không có chuyện gì.”“Tiểu Nhan, ngươi nghĩ cái gì trong đầu vậy? Biết trên núi có hổ, còn chạy lên trên đó, không muốn sống nữa à ?” Trương Quân dạy dỗ.Nhan Thanh ấm ức phân trần: “Là người của gánh xiếc thú ép ta, ta chỉ chụp vài bức ảnh, bọn họ liền đập máy ảnh của ta, còn muốn cướp đi thẻ nhớ, ta không còn cách nào chỉ có thể chạy lên núi.”Nghe cháu gái nói xong, Trương Quân nổi giận: “Con bà nó, cái bọn súc sinh này!”Chỉ vì vài tấm hình, lại dám ép cháu gái mình phải chạy lên núi, coi như sự cố này bị công khai ra ngoài, thì con mẹ nó gây ra được bao nhiêu sóng gió? Có quan trọng hơn mạng người không ? Trương Quân quả thực nhịn không được.“Tiểu Nhan, ngươi ở yên trong đạo quan, đừng đi lung tung, chuyện này để thúc thúc giải quyết giúp ngươi, đám súc sinh kia, lão tử không chơi chết bọn hắn, lão tử sẽ không gọi là Trương Quân!” Trương Quân tức giận không kìm được nói.“Thúc thúc, đừng quá kích động ......”“Thúc thúc không kích động, cha của ngươi còn kích động hơn ta nhiều, ông ấy đã xách đao chạy tới gánh xiếc thú .”“......” Nhan Thanh triệt để luống cuống.Cha của nàng quá bao che khuyết điểm, nếu đã biết rõ mọi chuyện, nhất định sẽ không nhịn được.Xách đao đi tìm người, chuyện này hắn quả thật làm được.Trần Dương cầm lại điện thoại, nói: “Thí chủ, chớ có kích động, ác nhân tự có ác báo, vì mấy tên ác nhân, đem chính mình đẩy đi vào, không đáng.”“Đạo trưởng, ta biết, ngài yên tâm đi, ta sẽ không làm bừa.”“Làm phiền đạo trưởng, ngài chăm sóc cho cháu gái của ta, trên núi có hổ với sư tử, đạo trưởng tuyệt đối đừng xuống núi.”Trần Dương nói: “Những con súc sinh kia, đang ở ngay ngoài cửa.”“A?” Trương Quân sửng sốt, chợt kinh hãi: “Ở ngoài cửa ? Vậy hai người tuyệt đối.


.

.

.


tuyệt đối không được ra ngoài, đừng sợ, cảnh sát sẽ lập tức tới ngay.”Trần Dương đang muốn giải thích, Trương Quân đã vội tắt điện thoại.“Đạo trưởng, ta gọi điện thoại cho chủ nhiệm của ta.” Nhan Thanh bấm số điện thoại của chủ nhiệm Trâu, thoáng cái đã được kết nối.“Ai vậy?”“Chủ nhiệm Trâu, là ta, Nhan Thanh.”“Tiểu Nhan? Ngươi còn sống?” Chủ nhiệm Trâu hỏi theo bản năng, nhưng khi hỏi xong lại phát hiện lời nói của mình có chút không đúng, vội vàng chữa lại: “Không phải, ý của ta là, bây giờ ngươi đang ở đâu? Ta nghe Vương Lộ nói, ngươi đòi đi lên núi bắt hổ, hắn muốn cản cũng không cản được.”Nhan Thanh hơi sửng sốt, chợt nhíu mày lại, hỏi:“ Vương Lộ thực sự nói như vậy?”“Đúng vậy, thế nào?”“Chủ nhiệm Trâu, không phải ta tự muốn đi lên núi, ta là bị buộc lên núi !”Nhan Thanh kể lại cho hắn biết việc đã xảy ra, sau khi nghe xong, chủ nhiệm Trâu trầm mặc mấy giây, nói: “Chuyện này, ta đã biết.

Tên Vương Lộ này, đoán chừng là đã cầm tiền của người ta.”Hắn ở trong giới này lăn lộn đã bao nhiêu năm, nếu chỉ có chút chuyện này cũng không nhìn rõ được, vậy thì cái vị trí chủ nhiệm này, cũng là ngồi vô ích.“Còn có một chuyện...” Nhan Thanh ấp úng, đem chuyện Vương Lộ chụp lén, nói cho chủ nhiệm Trâu.Sau khi nghe xong, chủ nhiệm Trâu tức giận trực tiếp lật bàn: “Thằng ngu này là biến thái sao? Mẹ nó, tức chết ta rồi, tức chết ta rồi!”“Tiểu Nhan, đống ảnh đó ngươi giữ lại cho cẩn thận, chờ chuyện này kết thúc, xem ta trừng trị hắn như thế nào!”“Ân, biết rồi, chủ nhiệm.”Nhan Thanh thừa cơ hỏi: “Chủ nhiệm, lần này xem như ta lập được đại công chưa ? Về sau có chủ đề nóng, có thể để cho ta đi cùng hay không?”“Không được!” Chủ nhiệm Trâu không cần nghĩ ngợi, lập tức từ chối: “Ta bảo này, tuổi ngươi còn rất trẻ, kinh nghiệm không đủ.


Như vậy đi, về sau ngươi đi theo Phó tỷ.”“Thật ư! Cảm ơn chủ nhiệm Trâu!”Phó tỷ là ai? Chị ấy là phóng viên trâu bò nhất trong toà báo!Cuộc đời làm phóng viên hơn ba mươi năm, ánh sáng hào quang của lý lịch sáng đến mức có thể phủ kín một con đường.Từ người lãnh đạo cho đến phạm nhân tử hình, không có ai mà chị ấy chưa từng phỏng vấn qua.Từ những nơi sang trọng đầy quý phái cho đến những nơi tồi tàn đầy nguy hiểm, chỗ nào chị ấy cũng đã từng đi qua, chính là vì nhận được tư liệu thực tế.Trong nội bộ ngành phóng viên khắp Lăng Sơn này, Phó tỷ cũng được cho là một nhân vật truyền kỳ.Lần này mặc dù chịu thiệt không ít, còn bị kinh hãi một trận, nhưng thu hoạch cũng cực lớn .“Đạo trưởng, ngài vừa mới nói, những dã thú kia đang ở bên ngoài đạo quan?” Sau khi hưng phấn qua đi, Nhan Thanh đột nhiên hỏi.“Uhm, ở ngay ngoài cửa.” Trần Dương nói: “Thí chủ nghỉ ngơi sớm đi, bần đạo cũng đi nghỉ.”Nhan Thanh có chút sợ nói: “Đạo trưởng, bọn chúng có thể xông vào hay không?”“Sẽ không, thí chủ không cần quá lo lắng.”“A, tốt a.” Nàng chợt nhớ tới, Trần Dương còn có thể nói chuyện với rắn.Chắc hẳn, cũng có thể nói chuyện với hổ a.

Đến bây giờ, cô vẫn chưa hỏi Trần Dương làm thế nào mà cứu được mình.

Cô chỉ nhớ được, trước khi mình hôn mê, cô gặp phải một con sói xám.Sau khi tỉnh lại, đã thấy mình nằm ở nơi này.“Vị đạo trưởng này, có vẻ rất thần bí.” Nhan Thanh lẩm bẩm, nằm ở trên giường, cố gắng thế nào cũng không thể chìm vào được giấc ngủ.Trần Dương nằm trên chăn đệm trong kho củi, lòng thầm cầu nguyện đồng chí cảnh sát tới sớm một chút, nhanh chóng đưa đám súc sinh này đi xuống núi.Bằng không, cơm nước một ngày tốn ba nghìn, hắn thật sự gánh vác không được mấy ngày.Ngay lúc này.Dưới chân núi.Mười mấy chiếc xe cảnh sát, đèn báo hiệu sáng lấp lóe.Một vành đai cách ly thật dài, bao trọn con đường ở dưới núi ngăn cách mọi người đến gần.“Lão Trương, tình hình thế nào?” Một người đàn ông hơn 40 tuổi, toàn thân chính khí, đứng ở trước mặt Trương Quân, hỏi.“Đã liên lạc được, cháu gái của ta ở đạo quan trên đỉnh núi, không có việc gì.”Trương Quân có quen biết với cục trưởng Chung, lúc gọi điện thoại cho Trần Dương, hắn đã ở ngay dưới chân núi.Hắn nói tiếp: “Ta nghe đạo trưởng nói, hổ cùng sư tử đều ở bên ngoài đạo quan, ngươi nhắc thủ hạ nhớ phải cẩn thận một chút, hổ thực sự sẽ ăn thịt người đấy .”Cục trưởng Chung ừ một tiếng, nói: “Yên tâm đi, đồng chí bên cục lâm nghiệp sẽ cùng chúng ta lên núi, bọn họ đều có kinh nghiệm phong phú, sẽ không xảy ra chuyện.”Trương Quân đáp: “Chuyện này, cháu gái của ta nói, không phải tự nó muốn lên núi, là bị người gánh xiếc thú ép đi lên.”“Cháu gái của ta làm phóng viên, nó chụp vài tấm ảnh hiện trường tai nạn, người gánh xiếc thú muốn hủy đi, nó vì muốn giữ lại ảnh, chỉ có thể chạy lên núi.”Cục trưởng Chung cau mày nói: “Làm càn!”Sau đó lại nói: “Được, chuyện này ta đã biết.


Chờ sau khi bắt hết đám súc sinh kia về, lập tức xử lý riêng chuyện này.”“Uhm, cẩn thận.” Trương Quân cũng không nói thêm gì.

Hắn cũng biết, loại chuyện này, căn bản không tính là phạm tội, nhiều nhất chính là khiển trách về mặt đạo đức.“Chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì theo ta lên núi!” Cục trưởng Chung lớn tiếng hỏi một câu, sau đó dẫn đầu, hướng lên trên núi mà đi.Cùng lúc đó.Ở một phía khác của Lăng sơn, có mấy bóng người, cũng đang lén lút hướng lên trên núi mà đi..