Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 3 - Chương 18: Ma thổi đèn



Editor: Biển

Beta: Thanh Du

*****

Ngọn đuốc tắt ngóm, không gian vốn tranhtối tranh sáng bỗng dưng tối đen như mực. Tôi sợ đến nỗi toàn thân toátmồ hôi lạnh, cây đuốc suýt nữa tuột tay rơi luôn xuống đất.

Trợ lý Lương còn nhát hơn tôi, lập tứchét lên, nhanh chân bỏ chạy. Chạy được vài bước bỗng nghe “bịch” mộttiếng, chắc là đụng phải vật gì, đau quá mà khóc ầm lên.

Tôi lấy bật lửa châm lại ngọn đuốc soisoi cây đuốc, thấy phần trên ngọn đuốc vẫn chưa cháy hết, không hiểu sao lửa lại tự dưng vụt tắt. Có khi nào là do gió thổi? Nhưng trong cáihang này thì lấy đâu ra gió?

Lão Dương hả hê nói: “Lão Ngô, tay nghề của cậu chẳng ra sao cả. Ngọn đuốc này cũng quá tệ, nói tắt là tắt, hại tôi nhảy dựng lên”

Tôi mắng: “Mẹ nó cậu lắm mồm vừa thôi,rảnh rỗi cười nhạo tôi sao không đi xem trợ lý Lương thế nào, đừng đểhắn ngã vào đống xác chết.” Nói rồi tôi châm lại cây đuốc, vừa giươngcao đã thấy trợ lý Lương đang ngã lên một bộ hài cốt, xương cốt tức khắc vỡ vụn ra.

Tôi vội tớigần đỡ gã dậy, chỉ thấy mặt gã tái nhợt, xem ra đã sợ hãi đến cực độrồi. Lão Dương vỗ vai gã: “Sư gia, anh đùa chúng tôi à? Lá gan bé nhưthế này mà còn muốn vào đấu.”

Trợ lý Lương thấy ngọn đuốc đã được châmlại mới thở phào: “Hai…..hai người đừng hiểu nhầm, không phải tôi sợbóng tối mà do ban nãy, con mẹ nó, cứ như có thứ gì đó thổi một hơi lạnh ngắt sau gáy tôi. Tôi cứ nghĩ là có bánh tông nhào ra, sợ đến hết hồn.”

Lão Dương cười to: “Khí lạnh gì cơ? Tôithấy có mà mồ hôi lạnh từ cổ anh toát ra thì có, bánh tông ở sau lưngngười không cắn cho một phát mà còn thổi khí, mẹ nó chứ, ông nghĩ bánhtông đều là tiểu thư khuê các hay sao?”

Tôi cũng nói: “Đúng đó trợ lý Lương, anh nên bình tĩnh một chút đi, đừng thần hồn nát thần tính.”

Trợ lý Lương thấy chúng tôi không tinliền nổi nóng, ho khan một tiếng: “Hai…..hai anh nhất định phải tin tôi. Vừa rồi chắc chắn có người đứng sau gáy tôi thổi khí, mẹ nó chứ cảmgiác thật rợn gai ốc. Tôi thấy nơi này không chỉ có ba chúng ta, nhấtđịnh còn có thứ khác nữa.”

Tôi nhìn vẻ mặt của gã, lại nhớ tới ngọnđuốc ban nãy tự nhiên tắt ngúm, bỗng cảm thấy lời của trợ lý Lương cũngkhông phải bịa đặt hoàn toàn. Cây đuốc không thể mang so với ngọn nến,phần đầu nếu chưa bị đốt rụi thì rất khó tắt, chuyện xảy ra vừa rồi nhất định là có vấn đề. Hơn nữa ở một nơi thế này, người ta cũng nên cẩnthận một chút.

Nghĩ vậy, tôi liền liếc mắt ra hiệu vớilão Dương, ý bảo mình cứ đi xem cho chắc ăn. Hắn gật đầu, chúng tôi liền rút súng ra, một trước một sau tiến về chỗ trợ lý Lương đứng lúc nãy.

Chỗ trợ lý Lương đứng ban nãy, cách chưađến một mét về phía sau là một khối tượng đá, phần đầu đã khô quắt,tuyệt đối không thể thổi khí được. Nơi duy nhất có thể ẩn nấp chính làngay sau lưng người đá.

Tôi và lão Dương cẩn thận bước qua, trước hết dùng ngọn đuốc thăm dò một chút sau đó nghiêng đầu liếc qua, chỉ sợ có thứ gì đó lao đến, sau đó lão Dương nhảy bổ ra, kêu to: “Giơ taylên.”

Rốt cuộc không có chuyện gì xảy ra, mặt sau người đá cũng trống không.

Tôi thở phào, tự nhủ trợ lý Lương quảđúng là thần hồn nát thần tính. Nhưng cũng không thể trách gã được,trong tình huống như vừa rồi, lại ở một nơi chưa từng biết đến, sợ hãilà điều khó tránh khỏi. Nghĩ lại cái hồi còn ở trong Lỗ Vương Cung,chẳng phải tôi cũng giống hệt gã hay sao, lá gan quả thật là thứ cầnphải qua rèn luyện mới có được.

Lão Dương chán ngán liếc tôi một cái, lắc lắc đầu. Chúng tôi xoay người, vừa định cất súng thì đột nhiên nghe một tiếng “xì”, ngọn đuốc trên tay tôi lại tắt.

Tôi ngớ người ra, sao lại thế này? Lửatắt quá bất ngờ. Ngay lúc ấy trong bóng tối mịt mùng phía sau, lão Dương bỗng kêu to: “Chết tiệt! Lão Ngô cẩn thận! Nơi này thực sự có thứ khác! Mau đốt đuốc lên!”

Tôi lập tức tỉnh táo trở lại, vội mò tìmbật lửa, nhưng chưa kịp chạm vào thì sau lưng đã cảm thấy lạnh ngắt, một luồng kình phong ập đến nhanh như chớp. Trong lòng thầm nhủ không xongrồi, trong cảnh tối lửa tắt đèn tôi không thể nhìn ra đó là cái gì, vộicúi thấp người xuống. Luồng gió vụt qua sát rạt trên đầu, dưới chân cũng lảo đảo, tôi ngã nhào xuống đất.

Cú ngã không quá đau, có điều tôi lạiđụng vào làm mấy người đá bên cạnh nghiêng ngả rầm rầm, không biết cóthứ gì rơi trúng mặt tôi. Bất chấp cảm giác buồn nôn, tôi vội vàng đánhbật lửa, mau chóng châm lại ngọn đuốc.

Đuốc vừa sáng lên, chỉ thấy lão Dương vàtrợ lý Lương nằm úp sấp trên mặt đất, mặt mũi vàng chạch. Trợ lý Lươngđã sợ tới mức hồ đồ, luôn mồm niệm “A di đà phật”.

Lão Dương vẫn chưa hết sợ, nói với tôi:“Mau soi qua đây, con mẹ nó, ban nãy rốt cuộc là cái gì? Sao lại nhanhnhư như chớp thế?”

Tôi cắn chặt răng đứng dậy, huơ ngọn đuốc một vòng, phát hiện xung quanh ngoài mấy người đá bị chúng tôi đụng ngã ra thì chẳng có gì khác lạ, ngay cả dấu chân cũng không hề in lại. Nỗisợ hãi trong lòng tôi bắt đầu bùng lên, luồng gió vừa rồi lướt qua nhanh như chớp, có thể cảm thấy đối phương đã đến rất gần, nhưng nơi này đátảng lăn lóc, thi thể ngổn ngang, trong lúc chờ lửa sang lên, không gian xung quanh là một khoảng tối đen, cho dù có chạy trốn nhanh đến mấycũng không thể không lưu lại chút dấu vết nào. Tôi nghĩ đi nghĩ lại,móa, không lẽ chúng tôi vừa gặp quỷ?

Ngọn đuốc tắt hai lần, chẳng lẽ con quỷnày muốn học theo ma thổi đèn, xem cây đuốc của tôi như ngọn nến? Mẹ nóchứ ma mãnh gì mà chẳng có đạo đức nghề nghiệp, có muốn thổi cũng đừngđi thổi đuốc chứ.

Tôi hạ ngọn đuốc hạ xuống ngang vai đểkhỏi bị thổi tắt bất ngờ nữa, sau đó đỡ trợ lý Lương đứng lên. Gã này đã sợ nhũn cả người, có kéo thế nào cũng không đứng dậy nổi, cứ như bùnnhão vậy. Tôi kéo hai lần, thực sự là không đứng nổi, lão Dương cũng hết cách đành bước tới giáng liền hai tát.

Tôi sợ hắn mạnh tay, vội vàng ngăn hắnlại, lúc này trợ lý Lương đã có phản ứng, nhìn quanh bốn phía rồi gàokhóc: “Ối mẹ ơi là mẹ ơi! Mẹ bảo con lắm chuyện, cứ ngoan ngoãn ở nhà là được rồi, học theo người ta đi đổ đấu làm gì; bây giờ thì xong đời rồi, con chết nơi đất khách quê người…”

Lão Dương thấy gã còn chưa chịu ngừnglại, vội bịt miệng gã lại, mắng: “Đã chịu thôi chưa, bằng này tuổi đầurồi còn không biết xấu hổ, còn làm ồn nữa thì bọn tôi bỏ anh lại đây cho tự trèo lên nhá.”

Trợ lý Lương không kiềm chế được cảm xúc, bị chúng tôi hù một trận, lập tức lau mặt, không dám gào khóc nữa. LãoDương quay đầu hỏi ta: “Lão Ngô, vừa rồi là cái gì cậu có thấy rõ không? Có phải bánh tông không?”

Tôi lắc lắc tay với hắn, nói: “Khôngphải, cậu xem chúng ta đánh trực diện mà ngay cả một cọng lông của đốiphương cũng không nhìn thấy, bánh tông không thể nhanh đến thế được.”

Lão Dương nói với tôi: “Cậu xem nơi nàybao nhiêu xác chết, dù nói không có bánh tông cũng chẳng ai tin. Tôinghe nói bánh tông cũng phân cấp bậc, không khéo lần này chúng ta đụngphải bánh tông cao thủ khinh công.”

Tôi không muốn tranh cãi với hắn, bèn điđến chỗ trợ lý Lương, gạt gạt mấy khối thi thể bên cạnh, dùng súng hấtnhững thứ bên trong ra, nhìn hắn nói: “Nơi này ẩm ướt, đa số các thi thể chỉ còn lại xương cốt, bên trên còn phủ nấm mốc, thứ này tuyệt đốikhông thể là cương thi được. Tôi dám lấy đầu mình ra đảm bảo.”

Trợ lý Lương cuối cùng cũng trấn tĩnhlại, bước xuống, nhăn mũi nói: “Hai vị tiểu ca, đó có phải là bánh tônghay không chẳng liên quan gì tới chúng ta, tôi thấy bây giờ tranh thủcòn có cây đuốc, chúng ta nhanh chóng leo lên trên vách núi đi, chuyệnnày để sau hẵng tính.”

Tôi biết hắn không chịu đựng nổi nữa, bắt đầu muốn rút lui, liền vỗ vỗ vai hắn, giải thích rằng hiện tại địch ởtrong tối ta ở ngoài sáng. Nếu bây giờ đi lên vách núi, không chừng thứđó lại xông đến, lúc đó chúng ta có muốn tránh cũng không được, chỉ cóthể xuống âm tào địa phủ khóc cho Diêm Vương nghe. Cho nên trước khi mọi chuyện rõ ràng, không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Lão Dương nói: “Lão Ngô nói đúng. Bây giờ chúng ta còn có súng, cho dù có bánh tông thật, hai ta cũng không sợ.”

Trợ lý Lương nước mũi ròng ròng, thẳngthừng lắc đầu: “Tiểu ca, cậu đừng an ủi tôi. Chúng ta chỉ có hai khẩusúng, đụng tới bánh tông là chết chắc rồi. Chỉ sợ muốn giữ toàn thâycũng khó.”

Tôi chưa từng thực sự đụng độ với bánhtông, không biết súng có bắn xuyên qua được không, nhưng nếu là cơ thểbằng xương bằng thịt, tôi không tin nó lại cứng hơn đạn được.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của tôi dịu xuống,không còn căng thẳng như trước nữa. Nghĩ lại, tôi cảm thấy có chờ ở đâycũng không phải cách hay, tốt hơn hết là đi về phía trước, nếu không còn đường thì giẫm lên thi thể mà đi, dù sao tình hình bây giờ cũng khiếnchúng tôi va phải không ít thi thể, chẳng có gì phải sợ. Còn về đạo đứcthì ngay cái mạng nhỏ của mình còn khó giữ nên tôi cũng không ngần ngạiquẳng nó ra khỏi đầu.

Lão Dương nghe thế cũng hiểu được bây giờ không còn cách nào khác, lập tức đỡ trợ lý Lương dậy, lên đạn cho súng. Vẫn là lão Dương đi đầu, tôi đoạn hậu, ba người cắn chặt răng, theo con đường nhỏ tiếp tục tiến vào sâu trong thi trận.

Dấu vết chúng tôi đi qua lúc nãy vẫn cònlưu lại, tôi nhớ có mấy chỗ lão Dương cố tình tạo ra mấy dấu chân trênmặt đất, liền theo những dấu vết đó mà đi, quả nhiên không thấy có bấtcứ lối rẽ nào. Càng đi tôi càng thấy có gì đó bất thường, tại sao cácthi thể ở đây mục rữa không đều? Có thi thể đã thối rữa đến mức xươngcốt nát vụn, nhưng một số vẫn còn nguyên da thịt, vừa định bảo bọn họdừng lại nhìn kĩ xem, bỗng ‘rắc’ một tiếng, một bộ xương trên mặt đấtđột nhiên tản rời ra, đầu lâu lăn sang một bên. Tôi hoảng hồn, vừa mớiquay đầu lại chợt nghe ‘xì’ một tiếng, cây đuốc trên tay lần thứ ba vụttắt.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, tôi lập tức ngồi thụp xuống. Lúc này chợt nghe bên cạnh có tiếng ồn ào, lão Dươngkêu to: “Tiên sư nó! Tôi bắt được nó rồi!”