Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 420: Sự vui vẻ của từ đại tiểu thư



Lang Hoa đưa Từ Khải Chi vào thành, sau đó nhìn Bùi Khởi Đường dẫn hắn lên ngựa.

Lang Hoa vén rèm xe nhìn cho tới lúc hai người rời đi, lúc này mới phân phó xe ngựa tiếp tục đi tới trước.

Tiêu ma ma cười nói: “Thật là hiếm thấy, Từ đại gia tuổi tác cũng không lớn, trải qua chuyện tối nay cũng không kinh hoảng, tương lai chắc chắn sẽ có tương lai.”

Lang Hoa gật gật đầu, có thể nhìn ra Từ Khải Chi thông minh lại hiểu lễ phép.

Có điều, trong kiếp trước, Từ Khải Chi dường như không có thành tích gì, nàng cũng không nghe Từ Cẩn Du nhắc tới người đệ đệ ruột này. Từ gia có danh tiếng ngược lại là con trai trưởng của Từ Nhị lão gia, vị Từ Nhị gia kia học hành rất tốt, đã vượt qua kỳ thi tú tài.

Tiêu ma ma nói: “Hôm nay nô tỳ cũng mới biết, còn có người ăn đồ ngọt bị đau bụng.”

Chuyện này Lang Hoa ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái, kiếp trước lúc triều đình biên y thư, Hồ tiên sinh nói rất nhiều bệnh án kỳ quái, nàng càng tò mò hơn là, ai cho Từ Khải Chi ăn bánh hạt đào, là cố ý hay là vô tâm.

...

Từ Cẩn Du lo lắng ngồi ở trong phòng, trà thập cẩm trong bình rất nhanh bị nàng ta uống cạn sạch.

Hà ma ma tiến vào.

Từ Cẩn Du liền hỏi: “Thế nào rồi, có tin tức không?”

Hà ma ma lắc lắc đầu: “Đại gia vẫn chưa trở lại, nghe người bên chỗ Đại lão gia nói, Đại gia gặp Bùi đại nhân ở thư viện, theo Bùi đại nhân đi bái kiến vị tiên sinh.”

Từ Cẩn Du nghe được lời này ánh mắt sáng lên, vậy có nghĩa là Từ Khải Chi tìm được Bùi Khởi Đường rồi.

Cũng coi như hắn làm xong chuyện.

Sau khi tìm được Bùi Khởi Đường rồi, tiếp theo sẽ dễ dàng rất nhiều.

Sau khi mừng rỡ, mặt Từ Cẩn Du lại trầm xuống, nàng ta quay đầu nhìn nhìn đồng hồ cát trên kệ ngọc: “Vậy tại sao bây giờ vẫn chưa trở lại?”

Hà ma ma thấp giọng an ủi: “Có lẽ là gặp mặt nói nhiều mấy câu, đây cũng là chuyện tốt, chỉ cần Đại gia có giao tình với Bùi Tứ công tử, sau này thay Đại tiểu thư đưa tin cũng dễ dàng hơn.”

Nói thì nói như vậy, nhưng trời tối rồi, nàng ta lại không thể tùy tiện chạy ra tiền viện.

Từ Cẩn Du nhếch môi nhìn về phía bánh hạt đào trên bàn, đưa tay mở tráp ra nhón lấy một miếng nếm thử, lập tức nhíu mày: “Không phải ta nói là phải làm ngọt chút sao? Kêu bọn họ bỏ nhiều đường, làm kiểu gì thế này hả?”

Hà ma ma lập tức nói: “Nô tỳ cũng phân phó kỹ rồi, nữ đầu bếp cũng đều làm như vậy, tăng thêm nửa đường so với bình thường, đã rất ngọt rồi, nô tỳ sợ ngọt nữa Đại gia không muốn ăn, cuối cùng mùi vị không ngon...”

Từ Cẩn Du ngước mắt lên: “Bánh hạt đào trong cung ăn ngon, cũng là vì ngọt, ngươi càng ngày càng to gan, lại dám giấu ta tự quyết định.” Từ Cẩn Du nói rồi ném nửa miếng bánh hạt đào trong tay vào chân Hà ma ma.

Sắc mặt Hà ma ma lập tức trở nên tái nhợt, lập tức nhận lỗi nói: “Đại tiểu thư đừng nóng giận, nô tỳ sai rồi.” Từ lần trước sau khi bà ta bị nội thị thẩm tra, thái độ Đại tiểu thư đối với bà ta liền không như trước đây nữa, bà ta dè đặt không dám nhắc tới Hứa thị và Lục gia trước mặt Đại tiểu thư, rất sợ trái ý Đại tiểu thư.

Lúc đó Đại tiểu thư với bà ta không như thế này, khi ấy Đại tiểu thư vẫn còn là đứa trẻ cần bà ta chỉ điểm, nâng đỡ. Bây giờ bà ta đã không có gì để dạy Đại tiểu thư nữa rồi, ở trong mắt Đại tiểu thư bà ta chính là một bà tử vô dụng, không khác gì những hạ nhân kia. Hà ma ma nghĩ tới đây, trong lòng liền bi thương. Lần trước Từ lão phu nhân đã để cho bà tử thẩm tra bà ta một đêm, bà ta cũng không nói lời nào, Từ lão phu nhân mới coi như tạm thời bỏ qua chuyện này, nhưng sau này sẽ như thế nào?

Từ lão phu nhân nhất định sẽ không tín nhiệm bà ta như trước đây nữa, nói không chừng sẽ tìm ma ma Quản sự thay thế bà ta, đến lúc đó liệu Đại tiểu thư có nghĩ đủ cách cầu xin cho bà ta, giữ bà ta ở lại bên cạnh không?

Hà ma ma mới vừa nghĩ tới đây, nha hoàn bên ngoài đã đi vào bẩm báo: “Bùi đại nhân đưa Đại gia trở lại rồi.”

Từ Cẩn Du lập tức mừng rỡ, Khải Chi trở lại rồi. Mặc dù muộn một chút nhưng tất cả đều như nàng ta nghĩ, Bùi Khởi Đường tự mình đưa Khải Chi về nhà.

Từ Cẩn Du đứng lên: “Bọn họ đang ở đâu?”

Nha hoàn trả lời: “Ở gian nhà chính, lão gia đang tiếp khách bên đó.”

“Khải Chi thì sao?” Từ Cẩn Du hỏi, “Khải Chi ở đâu?”

Nha hoàn bị hỏi ngẩn ra, lời vừa rồi của nàng ta Đại tiểu thư không nghe rõ sao?

“Đại gia... cũng ở gian nhà chính.”

Từ Cẩn Du không khỏi kinh ngạc, Khải Chi cũng yên ổn ở gian nhà chính? Hắn ăn nhiều bánh hạt đào như vậy không đau bụng sao? Bùi Khởi Đường đưa Khải Chi trở về không phải là bởi vì cơ thể Khải Chi không thoải mái sao?

Nếu như Khải Chi không có chuyện gì, nàng ta có lý do gì mà đến tiền viện.

Từ Cẩn Du cắn môi.

Từ gia không giống Cố gia, nàng ta không thể giống như Cố Lang Hoa tùy ý ra vào cửa nhà, không để ý chút nào đi gặp những nam nhân bên ngoài kia. Nàng ta không thể tự hạ thấp thân phận, càng không thể làm hỏng danh tiếng của mình.

Chẳng lẽ hôm nay cũng chỉ có thể như vậy thôi sao?

Nàng ta không dễ dàng gì mới đợi được Bùi Khởi Đường đến nhà, nhưng phải ngồi ở chỗ này, không thể làm gì sao?

“Đại tiểu thư, người đợi đã,” Hà ma ma đuổi nha hoàn đi, tiến lên thấp giọng nói, “Người không phải để cho Đại gia đi chuyển lời sao? Nói không chừng lát nữa Đại gia sẽ mang tin tức đến, Bùi Tứ gia không phải là loại con em thế gia coi trọng quy củ đó.”

Từ Cẩn Du nhướng mày, ý của Hà ma ma là, Bùi Khởi Đường có thể sẽ tìm cơ hội gặp nàng ta, hỏi rõ ràng bên Phủ Trang Vương xảy ra chuyện gì.

Từ Cẩn Du vén tóc, đột nhiên nghĩ đến: “Mau tìm đai trân châu tổ mẫu mới vừa làm cho ta đeo lên.” Nếu như Bùi Khởi Đường tới gặp nàng ta, nàng ta phải nói cái gì đây?

Có cần nói hết tình hình ở Phủ Trang Vương cho Bùi Khởi Đường nghe không? Bùi Khởi Đường lại có biết lần này là đang tranh đấu với Phủ Trang Vương hay không? Nếu như nàng ta khuyên Bùi Khởi Đường, Trang Vương có Thái hậu bảo vệ, bất kể Cố gia có lăn qua lăn lại thế nào, bây giờ hắn đều không nên tiến vào trong, Bùi Khởi Đường có nghe lời nàng ta hay không, lại có cảm kích nàng ta hay không?

Từ Cẩn Du vặn chặt khăn trong tay.

Hà ma ma nói: “Nếu không nô tỳ đi truyền lời?”

Từ Cẩn Du lắc lắc đầu: “Không cần đi nói.” Bất kể như thế nào, trước khi Bùi Khởi Đường chưa đi bước này, nàng ta không thể tùy tiện xông lên, chuyện không thể làm quá rõ ràng, nếu không sẽ nhạt nhẽo, đây là đạo lý nàng ta sớm đã biết. Cho nên, dù nàng ta có ý đối với Bùi Khởi Đường, cũng chỉ có thể biểu hiện là quan tâm chính sự, để cho Bùi Khởi Đường biết nàng ta không giống những nữ tử khác.

Từ Cẩn Du nghĩ tới đây, yên tâm ngồi xuống, phân phó Hà ma ma: “Đi lấy giấy bút, ta muốn viết bảng chữ mẫu.” Nàng ta là cái loại người trước khi chuyện lớn ập lên đầu, ngược lại vẫn có thể bình tĩnh.

Nếu như những thứ này đều để cho Bùi Khởi Đường biết được, nhất định sẽ nhìn nàng ta với con mắt khác.

Từ Cẩn Du lặng lẽ viết chữ.

Dưới ánh đèn, hồng tụ thiêm hương, đây là cảnh tượng khiến cho người ta say mê.

Từ Cẩn Du mím môi, nhẹ nhàng nắm tay áo, cong ngón tay thon dài lên, trên mặt là vẻ ung dung, lò nhiệt hương bên cạnh lượn lờ bay lên, nàng ta giống như thần tiên phi tử trên bức tranh kia đi xuống.

“Trường tỷ.” Giọng nói trong trẻo vang lên khiến cho Từ Cẩn Du hồi thần lại.

Từ Khải Chi đứng ở trong phòng nhìn một màn trước mắt, trường tỷ hôm nay dường như có chút không bình thường, rốt cuộc là không bình thường thế nào hắn cũng không nói rõ được.

Ánh mắt Từ Cẩn Du sáng lên: “Đệ tới rồi,” Nói rồi trên mặt hiện ra nụ cười, “Vừa mới nấu xong trà hồ hoa, tỷ rót cho đệ nếm thử chút.”

Từ Khải Chi lập tức có loại cảm giác được sủng ái bất ngờ.